Ước!

Mù, câm, điếc, không não, không tim, chỉ 1 ngày!

Êm ái, mềm mại, dịu dàng...

Những ngày Hà Nội mưa hối hả, mưa than thở, mưa hờn trách, mưa não nề...
Thời tiết chẳng tốt một chút nào để em nhìn lên trời và mỉm cười.
Nhưng, những ngày này, em cảm thấy hạnh phúc.
Theo một cách nào đó, em đang nắm giữa trong tay rất nhiều sợi dây lấp lánh kết nối hạnh phúc gần như trọn vẹn trong trái tim em.

Những điều em cần biết, em đã biết và đang học cách để quên đi. Một cái nhói đau thương cảm đôi khi tìm về, nhưng rồi chìm nghỉm trong sự ích kỷ của hiện tại.

Sau mỗi một sự việc, em cảm thấy em hiểu người yêu và người yêu hiểu về em nhiều hơn. Nhìn lại mình của cách đây hơn một năm, khi mùa xuân qua đi, khi những hoa Sưa làm trắng phố... thấy như nhìn vào một con người là mình nhưng lối sống lại chẳng phải mình.

Em không còn cảm giác ghê sợ những bàn tay nữa. Không còn ngồi im mà nhìn vào đời sống một cách vô hồn. Không chạy xe thật nhanh, thấy mùi cỏ mà nước mắt không ngừng rơi xuống. Chao ôi, em của một thời... Sống như bàn tay buông rơi cành hoa hồng màu đỏ. Trái tim chai lỳ đầy vết xước. Tâm hồn cợt nhả quá mệt mỏi để tin vào tình yêu. Sống không ngày qua, không ngày sau...

Tình yêu này, không phải là một cánh tay cứu vớt, nhưng là đôi tay biết tạo nên sự thay đổi. Không phải là một cái cúi xuống đau thương của em. Chỉ là một cái tình cờ ngẫu nhiên, em nhặt được người yêu của em ở sau cột điện...

Kéo dài được tình yêu ấy đến bây giờ là cả một quá trình dài với rất nhiều hạnh phúc và đau đớn. Những tổn thương của em, của những người em yêu thương, luôn rõ ràng và chưa bao giờ mờ đi trong suy nghĩ của em. Cho đến một ngày, em biết được rằng, tất cả những người đó đều mong em hạnh phúc, là một phần bình yên trở lại...

Dẫu thế nào, em biết rằng, mọi đau thương đều có thể vượt qua. Họ là những người dũng cảm. Như em, em cũng là một người dũng cảm.
Bạn đã quay lại với em như một hơi thở nhẹ.
Em cũng đã quay lại với em như một hồn ngây thơ.
Anh là điều dịu dàng của riêng em trong từng lời nói, từng ký ức.
Và người yêu, luôn cạnh em trong mọi khoảnh khắc buồn vui của cuộc sống, yêu em và hiện tại yêu chỉ mình em.

Một hành trình dài cho em sự tự tin trước cuộc sống. Em đủ sức mạnh để chiến đấu, để sinh tồn, và để sống tốt, sống hạnh phúc trong cuộc đời này.
Nên dù thất bại, dù đau thương tới đâu, em cũng sẽ đứng dậy, sẽ vượt qua.
Cuộc sống không có màu hồng. Nhưng sẽ chỉ là một màu xám buồn thảm nếu em không biết tự tô cho nó những sắc màu rực rỡ.
Còn em, em muốn và em biết cách làm cho đời sống của mình, còn lại là êm ái, mềm mại, dịu dàng...
---

"Một khoảnh khắc nữa bên em" (360+)

"...Lauren ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Arthur. Khuôn mặt hai người sát lại gần nhau mà họ không nhận thấy.

- Anh muốn hôn em - Arthur nói.

- Tại sao anh lại hỏi em mà không thực hiện đi? - Lauren trả lời.

- Anh đã nói với em là anh cũ kỹ lắm mà.

Tấm cửa cuốn của cửa hàng kêu ken két khi trượt theo rãnh sắt. Một tiếng chuông báo động vang lên, Arthur vươn thẳng người, sững sờ, tay cầm tay Lauren, anh đứng phắt dậy.

- Anh phải đi đây!

Nét mặt Arthur thay đổi. Trên gương mặt anh, Lauren cảm thấy những dấu hiệu của một sự đau đớn đột ngột.

- Có chuyện gì thế?

Chuông báo động của cửa hàng vang lên mỗi lúc một to hơn, ong ong bên tai họ.

- Anh không thể giải thích cho em được, nhưng anh phải đi đây.

- Em không biết anh đi đâu, nhưng em sẽ đi với anh.

Arthur vòng tay ôm cô, anh không rời mắt khỏi cô, anh không thể nào siết chặt cô được.

- Hãy nghe anh đây, mỗi giây đều quý giá. Tất cả những điều anh đã nói với em đều là sự thất. Nếu có thể được, anh mong là em sẽ nhớ đến anh, anh thì anh sẽ không quên em đâu. Một khoảng khắc nữa bên em, dù là ngắn ngủi cũng thực sự đáng giá.

Arthur lùi xa dần.

- Tại sao anh lại nói là một khoảnh khắc nữa? - Lauren hoảng hối hỏi.

- Biển bây giờ đang đầy những con cua rất tuyệt.

- Tại sao anh lại nói là một khoảnh khắc nữa, Arthur? - Lauren hét lên.

- Mỗi phút bên em giống như một khoảnh khắc đánh cắp được. Chẳng có gì đổi lấy nổi điều đó của anh. Hãy làm dịch chuyển thế giới, Lauren, thế giới của em ấy.

Anh đi xa thêm vài bước nữa rồi bắt đầu chạy rất nhanh. Lauren thét gọi tên anh. arthur quay lại.

- Tại sao anh lại nói "một khoảng khắc nữa bên em"?

- Anh đã biết từ trước là em tồn tại! Anh yêu em và điều đó không can hệ đến em.

Và Arthur biến mất trong bóng tối của góc phố nhỏ.

Tấm cửa cuốn từ từ kết thúc hành trình của nó, chạm vào cái gờ trên vỉa hè. Người bán hàng cắm chìa khoá vào cái ổ nhỏ gắn trên tường, tiếng còi ghê tai ngừng bặt. Bên trong cửa hàng, máy báo động trung tâm tiếp tục phát ra những tiếng bíp với khoảng cách đều đặn. "

Trích "Vous Revoir" - Marc Levy

Ngẫm và Nghĩ (360+)

Đen - trắng, sắp đặt, rình mò, chớp hay Marco tinh tế?

....

Có người đã nói, nghệ thuật nhiếp ảnh không phải là sự ghi chép thực tế cuộc sống, bởi ngay sau cái nháy máy, bạn đã ghi lại một cuộc sống chết, một hình ảnh quá khứ đã lùi vào dĩ vãng. Bố cục hoàn hảo, ánh sáng tiêu chuẩn và hình nét rõ ràng, đó chỉ là những tấm ảnh, những tấm postcard bạn dễ dàng mua ngoài đường. Nghệ thuật nhiếp ảnh, là khi bạn lưu giữ được cái nồng nhiệt và tuyệt vọng của thế giới, ghi lại được cái đẹp trước tiên khiến bạn rung động và sau đó, có thể truyền rung động đó đến người xem. Nhiếp ảnh đi lên nghệ thuật thì cần có rung động từ trong tâm hồn...

Đen và Trắng thường cho tôi cảm giác tường tận và cô đơn. Tôi thích xem những bức ảnh Đen - Trắng khi muốn mình bình tâm lại, muốn một khoảng không gian để dịu lắng và suy tư. Đen và Trắng làm tôi ấm áp, bởi khi tôi xem Đen và Trắng là khi tôi thấy mình cô đơn. Và khi đó, cô đơn tôi, cô đơn Đen - Trắng ấp lại với nhau, thành ra không còn cô đơn nữa.

Sắp đặt là một nghệ thuật mà không phải ai cũng có khả năng thực hiện. Nghệ thuật sắp đặt yêu cầu ý tưởng và góc nhìn. Sắp đặt thường mang lại cho tôi sự hào hứng và khâm phục vì những sáng tạo của con người. Sắp đặt làm tôi thấy cuộc sống còn nhiều thứ để mình phấn đấu, còn nhiều thứ để mình vươn tới và hơn hết, tôi khao khát được nâng niu, sắp đặt một cách gọn gàng và bừa bộn cuộc sống của chính mình.

Rình mò. Như những con đường dài ta đi tìm rung cảm trong cuộc sống. Một khoảnh khắc bắt gặp, giống như bất chợt mắt gặp mắt, ta gặp nhau. Một cái đứng tim, bàn tay bất thần chớp lấy hình ảnh trong đôi mắt. Những cái nháy nhỏ để cảm xúc sống theo tháng ngày.

Và Marco. Như một cái hôn khẽ lướt qua mắt khép. Ghé thật sát vào cuộc sống để tìm cho mình chút niềm vui tinh tế. Tôi chưa bao giờ thử chụp Marco, à, có rồi nhưng chưa lần nào thành công. Nhưng nhất định tôi sẽ có một bức Marco để đời cho ... riêng mình!

Nhiếp ảnh. Một thứ tôi thích những chưa đủ thời gian để theo đuổi. Rồi sẽ có một ngày. Hi vọng sẽ có một ngày. Dành cho ước mơ giày bệt, áo kẻ ca-rô thùng thình, balô và mũ phớt. Lang thang dọc cuộc đời.

Chuyện mùa Đông!

Đọc lại, tự dưng thích thích!^^
-----
1.Sáng mùa Đông.

Mở mắt và thấy nàng đã tỉnh dậy. Nàng đứng cạnh cửa sổ, nghiêng người chải tóc và nhìn đăm đăm vào đôi mắt trong gương. Buốt như sáng mùa Đông. Những bông cúc bên cửa sổ lấp lánh mấy giọt sương từ đêm trước, dường như đã đóng băng. Nàng trang điểm nhẹ nhàng, vén cao tóc bằng một chiếc dây thun đơn giản. Rồi nàng tìm trong túi xách ra một cái lọ ánh hồng. Puope'e từ Nga. Mùa Đông, nàng ưa dùng Poupe'e. Nàng sẽ như chút Ngọc lan trong gió khi chạy xe trên con đường sạch sẽ, nàng sẽ như quả táo chín lạnh lùng khi bước vào một văn phòng ấm áp, máy điều hòa rì rầm êm ái, màn hình máy tính, giấy tờ và những mái đầu cúi không mỉm cười. Rồi đêm về, lỡ như nàng có vùi mặt vào hai bàn tay mình mà khóc, Puope'e sẽ an ủi nàng.

Nàng bước trở lại phòng ngủ với áo jaket dài, khăn đỏ, bốt cao và quần jeans trẻ trung. Đôi mắt lạnh lẽo, ngạo mạn và chịu đựng. Ánh nhìn khiến người khác sợ hãi, tức giận, nhói đau và cuối cùng, bị hạ gục. Nàng với lấy chùm chìa khóa để dưới đèn ngủ. Rồi chẳng nói gì, nàng đi.

Đêm chỉ là giấc mơ. Ngày chỉ là câm lặng.

2. Nhẫn.

Chiếc hộp bọc nhung màu trắng thắt một dải nơ xanh dương đơn giản nằm im trong túi áo. Đã 2 ngày.

Buổi tối. Ngồi trên chiếc sofa đơn cạnh cửa sổ, cảm nhận hơi ấm từ nàng bởi cái ôm ghì trong im lặng. Đưa chiếc hộp nhỏ cho nàng, tay lạnh buốt. Mắt nhìn trong suốt, nàng gỡ dải nơ màu xanh, chiếc nhẫn từ từ hiện ra. Gương mặt nàng nhợt nhạt và buồn bã.

- Em sẽ đeo chiếc nhẫn đó chứ?

- Em chưa sẵn sàng...

- Hãy đeo chiếc nhẫn.

- Chưa đến lúc.

- Hãy ở bên anh!

- ....

- Tại sao?

.................................................

Trái tim không rõ đóng băng hay đã vỡ tan trong lồng ngực. Chỉ nghe hơi thở ấm nóng của nàng lần lên cổ, lên má rồi tràn ngập trên môi. Đôi môi ẩm ướt, mái tóc đen dài rũ xuống vai, xuống ngực. Cánh tay nàng ôm ghì bằng một nỗ lực lớn lao, mà sao thấy quá yếu ớt.

- Tại sao?

-.... Tại sao?

...................

Yêu nàng. Như điên dại. Như ngả nghiêng. Như tức tối. Như giận hờn. Như cả vũ trụ này đã đổ vỡ và tan biến. Cảm giác chiếm hữu tồi tệ. Tôi là ai, ta là ai? Chỉ yêu nhau những tối mùa Đông, để sớm mai lại thấy như mình đang sống trong mơ, một giấc mơ thay thế đáng thương và vô tội. Muốn bóp nghẹt trái tim nàng, không cho nàng thở một hơi thở nào với suy tư về những gì đã cũ, muốn khép mắt nàng vĩnh viễn để không còn thấy ánh nhìn trong suốt và lạnh lùng. Em là ai, ta là ai? Chỉ gần nhau bằng hơi thở, bằng sự im lặng, bằng những cái hôn miệt mài, bằng giọt mồ hôi nồng nhiệt để rồi sáng mai, ta cô quạnh nhìn em ra đi...

Sớm mai tỉnh dậy, nàng đã đi rồi. Chiếc nhẫn ngẩn ngơ buồn ru mình trong lớp đệm. Tại sao...?

3. Người cũ

Người cũ mặc chiếc jacket dài màu đen, quàng khăn xám và sững sờ nhìn nàng ở con đường ven hồ. Đứng im, cảm nhận một cái rùng mình chết lặng nơi bàn tay nàng vẫn còn nắm chặt. Đứng im, nhìn chân nàng bước về phía người cũ. Thoáng trên gương mặt nàng, biết có một giọt lệ vừa rơi. Đứng im, bỗng dưng nhắc đâu đây một giai điệu cũ...

Tự nhiên đánh rơi
Một nơi rất đông, người ta không chút động lòng
Tự nhiên đánh rơi
Làm sao che hết, vết khâu còn đó, nỗi đau còn nguyên
Tự nhiên rơi vỡ, đành thôi trắng tay
Cười hay khóc đây
Có ai nhặt giúp đâu tôi tình vỡ
Vì ta đánh rơi
Và ta cũng rơi
Như bao lần vá vết đau mà thôi


Quay lưng đi. Để nàng ở lại. Để nàng về với ánh mắt ngời sáng của tình yêu đầu mà nàng vẫn hằng ôm ấp. Để nàng trở về với tuổi 20 nồng nhiệt và chân thành. Để nàng lại mỉm cười như chưa bao giờ có vết nứt.

Quay lưng đi. Để nàng ở lại. Với người cũ. Vì yêu nàng.

Biết sau lưng. Có một nụ hôn.

4. Sáng mùa Đông.

Mở mắt. Căn phòng đơn lẻ. Không khí như đã đông cứng và hóa đá. Hoa cúc đóng băng. Một bản nhạc nhẹ bẫng như mùa Đông.

Lo sợ.

Đau.

Bàn tay hờ hững cầm lấy chiếc hộp trắng bọc nhung. Không còn cần thiết. cuộc sống sau vài giây chỉ như một hạt mưa buông thõng mình và rơi về đất. Chẳng còn tôi, chẳng còn em, chẳng còn chúng ta. Ký ức chết sống dậy. Và tim ta chết. Có gì..!

Một cử động nhỏ của cánh cửa. Có hơi ấm tràn về qua vai. Có bàn tay lùa dưới vạt áo. Chiếc hộp biến mất như một trò ảo thuật.

Người cũ đến để đi. Cuộc gặp gỡ như mảnh ghép cuối cùng của bức tranh thất lạc.

Ánh mắt trong suốt và ấm áp.

Sáng mùa Đông. Dường như, nàng đã về.

Tôi ơi, xin hãy quên đi!

Sáng nay em cảm thấy dễ chịu.

Em tỉnh dậy lúc nửa đêm. Em sợ điều đó sẽ phá vỡ cảm thức của em trong ngày.

Nhưng sau khi em lấy lại giấc ngủ và sau đó tỉnh dậy lúc 5h 25 phút sáng, em nghe thấy tiếng mưa bên ngoài căn phòng màu trắng. Em với tay lấy cái điều khiển điều hoà, tăng thêm lên 1 độ. Em nằm thêm 1 phút rồi tỉnh dậy tắt điều hoà vì em thấy lạnh. Em lấy khăn và bàn chải đi đánh răng rửa mặt.

Em mở tủ, chọn bộ váy liền Trali. Rồi em thay đồ, trang điểm 4 phút. Em cầm áo khoác, túi, điện thoại, đi giày và bước xuống nhà. Em vào bếp và uống 1 ly nước. Rồi em đứng đợi cửa cuốn lên. Em ra ngoài. Mùi mưa tuyệt vời. Em vào một chiếc taxi trắng và đi. Vừa đi em vừa tiếc. Ấy vậy là tiền hôm nay em làm ra đã mất 1 nửa trả tiền taxi... Hị hị...

Nắng đã đi qua bức rèm cửa trong phòng. Cơn mưa đã qua rất nhanh.

Nick của người đồng nghiệp của em ở công ty đang ở chế độ idle dù em vẫn gửi tin về đều đặn. VTI đã chào sóng rồi. Mọi thứ trở nên lặng lẽ hơn. Dễ chịu hơn, em nghĩ thế.

Một đoạn nói chuyện ngắn mà trong đó, em không được đón chào. Sao nhỉ. Em là một người lạc quan. Tình cảm cho đi theo một cách nào đó sẽ làm người ta ấm áp. Một ngày nào đó, sẽ làm người ta ấm áp. Đó là niềm tin không lay chuyển của em. Dù người khác có nói gì. Em biết thêm được một vài điều thú vị. Nhưng rồi em cũng sẽ quên. Nó chỉ khoả lấp cảm giác tội lỗi ấm ức của em trong những ngày này.

Em ăn bánh và uống sữa người yêu mua cho.

Em thương người yêu hôm qua vì em mà lóc cóc đến, rồi lóc cóc đi lại, cuối cùng vẫn phải nhét em vào taxi vì trời mưa quá mà em thì không khoẻ. Em nhìn thấy vai áo người yêu ướt đẫm khi người yêu dặn em rúc trong một mái hiên cạn và nói: "Đợi anh nhé!".

Giấc mơ dịu ngọt đầy nước xối xả từ trên tóc, ướt đẫm áo và một cơn lả giả tạo tình cờ lại về.
Mãi rồi cũng sẽ qua thôi.

Điều duy nhất mà em có thể làm, là em sẽ khóc khi em buồn, cười khi em vui, sống càng đơn giản càng tốt, và sẽ nghĩ đến những điều tươi sáng!
------

Chuyện cũ!

Những cơn ác mộng cũ tình cờ quay về.
Cảm giác của ánh sáng mịt mờ và bàn tay với về khoảng không trước mắt.
Rất nhiều nước. Rất nhiều đen và trắng. Rất nhiều hồ nghi. Rất nhiều ám ảnh cũ xa thẳm.
Tình cờ. Quay về.
"Em đang không vui".
Dù khi viết những dòng này, lòng em bình thản đến nhức nhối và môi em đang nhẹ cười.
---
Em ngồi nhìn vào đêm. Ghế xoay. Cơn mưa ban sáng. Chỗ trống bên cạnh người. Giữa đêm, tiếng khóc của em không ai nghe thấy. Tiếng thét nhỏ của em cũng không ai nghe thấy. Đêm như em, chỉ ngồi mà nhìn, chán lắm ấy. Chẳng có gì vui. Chỉ thấy buồn. Chỉ thấy lạnh và xa cách.
Một cái tên.
Em đã biết dù không ai muốn cho em biết. Sao nhỉ. Em không thấy buồn. Em thấy nhẹ tênh và chai sạm. Chẳng có gì. Chỉ là 1 cái tên. Xa lạ. Em chưa từng nghe, chưa từng biết. Chỉ để tránh xa ra, em không cần chạm tới. Em cũng chẳng cần nhớ, chẳng cần vui, chẳng cần buồn. Một phút, lòng thương xót của em rơi tuột xuống 1 cái hố sâu. Em nghĩ em chẳng cần đến nó nữa. Ấy vậy mà không phải vậy.
Có những người không có may mắn có được một gia đình như em. Nên không có người đứng bên cạnh em lúc này.
Nếu có, người ta sẽ có, không phải em!
Lạnh nhỉ!
Đá. Nặng. Trơ lỳ không cảm xúc. Em có 1 viên đá trong lồng ngực, ép em ngồi xuống!
---
Cơn ác mộng cũ tình cờ trở lại.
Vòi nước xối xả. Em ướt mèm. Nhưng em khỏe lắm. Em đã không ốm dù lả đi vì đói trong bộ đồ ướt đầm. Tài không? Ngày ấy, Bông còn chưa đến. Hị hị, em nhớ Bông biết bao!
Lòng tin là thứ đã với đi thì sẽ không bao giờ đầy ắp lại.
Nhưng chỉ cần em quên!:)
---
Hqua em ở nhà người yêu. Em vui lắm. Về quê người yêu rất vui. Người yêu về nhà em cũng rất vui! Hị hị. Khi về nhà, nhìn bố mẹ người yêu, ngồi xuống và ăn cơm, được mẹ người yêu gắp cho toàn món ngon, em lại nghĩ...
Trong một hoàn cảnh khác, nếu không phải là em. Thì cũng sẽ vậy thôi.
Em bình thường lắm. Chẳng đẹp, chẳng giỏi. Lúc nào cũng vụng về xước xát, vấp váp chỗ này, xước xát chỗ kia, đánh vỡ cái này, làm rơi cái khác. Em chẳng nhanh nhẹn và cũng chẳng khéo léo. Cũng chẳng có gì... Mẹ người yêu em là một người luôn dịu dàng. Em nghĩ là với ai thì cũng như thế...
---
Những cơn ác mộng cũ tình cờ quay về, cười khúc khích.
Em cũng cười. Cơ mà rồi bị ngã. Nhìn lại thì nó đã bỏ em đi xa. Mùa Xuân ẩm ướt. Những cây Sưa trơ trụi buồn rầu.
Sự bội phản, lòng dối trá. Bàn tay trống. Chao ôi!
Nếu anh biết em vì thế mà ám ảnh, hẳn anh buồn.
Nếu chị ấy biết có một người như em từng tồn tại, hẳn chị ấy cũng buồn.
Nếu chị ấy biết những gì anh đã làm, hẳn chị ấy còn buồn hơn gấp nghìn lần.
Nhưng nếu chị ấy biết, chị ấy cũng đã vượt qua được. Anh cần giữ thật chặt. Vì đó là hạnh phúc, là may mắn đối với một người tồi tệ như anh!!!:)
---
Chuyện cũ. Mãi rồi em cũng quên.
Những giấc mơ. Mãi rồi cũng rời xa gối em.
Mãi rồi, em cũng nguôi ngoai, cũng bỏ lại tất cả, chuyện này và chuyện kia, người này và người kia... Mãi rồi em cũng cười với trái tim thanh thản.
Em sẽ sống hạnh phúc, dù thế nào đi nữa.
... Bởi tất cả, chỉ là chuyện cũ đã qua thôi mà!
---

Đi tìm một chút nhẹ tênh!

Nguyên

Here, There, and Everywhere - The Beatles

Sáng nay, có người gọi em thổn thức: "Nguyên ơi!" và khóc.

Em nhớ The Beatles. Em nhớ Here, There and Everywhere. Những giai điệu đã ghi vào tim em suốt từ những ngày em còn thơ dại... Giai điệu ru em rời xa những đêm thao thức. Những khi lòng em có sóng, em thèm Beatles để bình lặng lại. Cách họ hát giống như cách em đang sống. Suy nghĩ phức tạp biểu hiện trong những ngôn từ đơn giản. Như em vẫn nghĩ đến họ, họ mở cửa, nhìn thấy ánh sáng chiếu rọi và họ cất tiếng hát...

Tình yêu là thứ làm thay đổi cuộc sống của mỗi người. Như cô gái này, như cô gái chải tóc bên lò sưởi... những người đã làm thay đổi cuộc đời người đàn ông họ yêu. Tình yêu. Nó là đưa tay và nâng nhau lên khỏi những u buồn chứ không phải là dắt nhau cùng chìm vào những suy tư ảm đạm. Hoặc ít ra, đó không phải việc mà em làm. Em sẽ không bao giờ làm.
Nên em tự hào vì khi yêu em, người yêu em không u buồn, không lạnh lẽo nữa. Và em cũng vậy.

Mỗi con người sinh ra đều có một số phận. Nếu em cứ mãi cúi mặt xuống quá khứ, em sẽ để số phận của em bước lên chuyến xe lấp lánh lướt qua em mà không hề biết mình đã đánh mất. Những tuyệt vọng cho em thêm hi vọng. Những đau đớn cho em mạnh mẽ. Và tất cả những khó khăn, những vết thương, những mất mát càng làm em trân trọng thêm cuộc sống của mình.

Sáng nay, có người gọi em thổn thức: "Nguyên ơi!", rồi khóc.

Đôi khi em thấy mình không đủ sức. Để nâng niu một trái tim run rẩy đau đớn vì mình. Mãi rồi em mệt mỏi và cũng không chờ đợi nữa. Nếu một trong số họ tìm đến em và nói: "Tôi đau khổ lắm! Tình yêu đó làm tôi đau khổ!" thì em sẽ dang tay và ôm họ thật chặt. Nhưng em, em sẽ không tìm đến họ bao giờ. Em thương họ, không chỉ vì họ đáng thương, mà bởi vì những gì người khác dành cho họ dường như là không xứng đáng. Nhưng họ chẳng cần đến lòng thương của em. Em sẽ giữ cho riêng mình. Đôi khi là thừa thãi, nhưng em để nguyên ở đó và sẽ dành cho họ khi họ cần!:)

Cái gương soi của em sắp đi. Em chỉ ước gì, đến một ngày gương soi nhẹ tênh trở về, cô bé có thể nhìn vào mắt em, bọn em sẽ gặp, tán chuyện về những thứ phụ kiện thân thể thời thượng, kể chuyện này chuyện kia, thỉnh thoảng cùng nhau nói những điều khó hiểu và dang tay chạy như điên trên bãi biển, hát và hét thật to để đuổi đi hết loài người. Ước gì không có những ngại ngùng bứt rứt, những buồn bã và sự nhắc nhở những điều không vui... Chỉ mong gương soi của em sớm an lành!

Em rất thích những buổi nói chuyện với người yêu. Em là kiểu người khi đã biết điều gì mà chưa thoả mãn thì sẽ không thể giữ mãi trong lòng. Em đã hỏi và người yêu không đắn đo nói với em. Em chỉ biết rằng, em gạt quá khứ lại, chỉ là những thông tin. Rồi em sẽ xếp những điều đó lại, dù người yêu không muốn cất giữ, em sẽ cất giữ chúng thay người yêu. Những điều đẹp đẽ đáng trân trọng, nên gói ghém mà cất đi để một ngày mở ra, xem lại thì mỉm cười nhẹ nhõm. Ấy, mình cũng có 1 thời như vậy!

Và khi em nhẹ lòng, em mới cảm nhận được sự ngọt ngào.

Em cũng có 1 thời đã qua, giống như người yêu em vậy. Em và người yêu, mỗi người đối xử với "thời đã qua" của mình theo một cách khác nhau. Cách làm của người yêu khiến em hơi hụt hẫng 1 chút. Nhưng đã có em ở đây rồi. Em sẽ yêu thương, trân trọng và giữ gìn những điều đẹp đẽ đó của người yêu. Có thể người yêu một ngày sẽ muốn ngắm lại và cười!:)

Một lời cầu chúc có thể không thành sự thật, nhưng hi vọng vào nó khiến em an lòng và tin tưởng.

Chúc cho bạn bình an. Chúc cho số phận của bạn sẽ tìm đến và khi đó, bạn không cúi xuống. Mọi thứ sẽ thay đổi. Sẽ sáng bừng. Cầu cho bạn có 1 trái tim mạnh mẽ!

Bạn có thể có 1 thế giới riêng khi bạn chìm trong u buồn của bạn. Nhưng đó không phải là cách mà người ta nên sống.

----
Mỗi con người sinh ra đều có một số phận. Hạnh phúc hay đau khổ đều từ bàn tay và suy nghĩ của ta mà ra.
----


Chuyện tình thời ngốc xít!

Hôm nay đau bụng quá trời, thấy lòng hơi ủ rũ. Copy 1 đoạn trong facebook của bác Nam về đọc cho vui... Hí hí...
Đây là trích 1 note trong 1 loạt note chuyện tình thời ngốc xít của lão. Nhân vật Bi kia chính là tớ (mọi người ở LVTF gọi tớ là Bi mà!)

(...)Chậc, rồi dần dần lúc buồn, Bi lại kể về mấy chuyện tình của Bi ;)), mình cũng chả biết nói j , hầu hết những lần đấy đều ngồi im nghe >:), thực ra trong lòng lúc đấy tức phết đấy >:), kiểu ghen ý mà :">,nhưng mà những lúc đấy nhìn buồn thế , chả nói được cái j ^^.
Chậc, bây giờ Bi có ngy rồi, hôm qua nói cuối năm cưới ( cuối năm nào thì chưa biết =)) ). Nghĩ vẫn nhớ cái ngày, mình kể với mấy thằng bạn về cô bé lớp văn k45 ;)), chúng nó cứ nhìn thấy Bi đâu lại kêu :" Người yêu kìa Nam " ;)) ,ôii, nghĩ lại đúng như kiểu mới đây thôi ế , nhoằng cái mà cũng 6 năm rồi :-<. Chậc, rồi ngày sn anh Trung 2 năm trước, mình bị say ( lại say ) , hôm đấy đúng là say như chết :">, lúc Bi kêu về trước mình chạy ra thang máy cầm tay níu lại :">, xấu hổ quá :">, hình như mình nằm tay hơi mạnh, Bi bị đau.
Chậc, rồi thì bi giờ mọi thứ đều đã qua, 2 đứa vẫn là anh em tốt >:), thi thoảng ngồi ôn lại mấy cái này cũng vui vui.
Bi nói nhiều câu hay lắm , chắc giỏi đá xoáy >:), nói câu nào chất câu đấy, hay chê bai mình kiểu:
" Vì anh ko dũng cảm nên những thứ đáng ra thuộc về anh đều bỏ anh mà đi"
" Anh chỉ giỏi đứng từ xa nhìn hạnh phúc của người khác thôi"
.....
- Anh ko làm được tiền đạo
- Chắn chắn rồi
- Ko biết ghi bàn
- Anh làm thủ môn.
:))
.....
Hị hị!
-----

English Premier League - The Open Season!!!

Vậy là mùa giải mới đã chính thức bắt đầu. Nước Anh lại trở lại với một nhịp sống cuối tuần quen thuộc.
Chelsea đã thắng một trận ra trò.
Arsenal và Liverpool hòa 1 - 1 cùng 2 thẻ đỏ chia đều cho mỗi bên. Hị hị...
Tối nay MU xuất trận.
Sẽ là một United mới mẻ và sáng tạo hơn. Mình hi vọng và tin tưởng điều đó. Năm nay, cũng như năm trước, mình đặt trọn vẹn niềm tin vào Rooney. Chỉ cần có anh, ngọn lửa nhiệt tình sẽ luôn cháy rực ở tất cả những nơi United đặt chân tới.
Con mực Paul nó bảo Chelsea vẫn sẽ vô địch. Nhưng năm nay Chelsea hết date rồi! Năm nay sẽ là năm của Rooney. Một United trẻ trung, nhiệt tình, giàu tham vọng cùng kinh nghiệm của các đàn anh và sự dẫn dắt của người thầy vĩ đại sir Alex Ferguson, mọi thứ sẽ lại đâu vào đấy!^^
----

Mraz

Hôm nay em nghe những giai điệu đầu tiên của Mr. Curiosity, em xúc động đến cay mắt!

À ơi....

Em muốn được ru.
----
Vậy là em chuyển sang nhà anh trai. Căn nhà chưa hoàn thiện vẫn còn ngổn ngang bừa bộn mùi cát.
Phòng em ở trên tầng 4, ban công nhìn ra khoảng mênh mông những mái nhà phía trước. Phòng em, ừ thì đủ thứ đẹp đẽ. Nhưng em phải rời xa điều mà em cần nhất, điều mà em sẵn sàng đánh đổi 1 tỉ những thứ đẽ đắt khói ngùn ngụt kia.
Vậy là mỗi buổi tối, người yêu không dắt em đi dạo hay 2 đứa không rúc rích xem phim được nhiều như trước.
Mỗi sáng thức dậy em sẽ nhớ người yêu em đang ở xa em tới 6km. Và em đi làm ngang qua nhà người yêu đang ngủ khò khò mà ngậm ngùi phóng xe đi tiếp. Em sẽ ngại ăn sáng khi không có người yêu giục giã hay mua đồ ăn cho em. Cũng không có ai bỏ sữa, bỏ bánh, bỏ xúc xích vào túi của em. Em không nhìn thấy mặt ngố, không thấy quả dưa mặc áo mỗi ngày mỗi ngày... Em buồn biết mấy....
Nhưng rồi cũng phải quen đi...
----
Hôm nay em ngồi đọc vài thứ. Vài thứ em làm người khác đau, người khác làm em đau, người khác tự làm họ đau và em tự làm mình đau... Rồi thì em mỉm cười. Mọi thứ sẽ qua. Em sẽ không nghĩ. Em sẽ sống cuộc đời của em. Em sẽ yêu tình yêu thuộc về riêng em. Em sẽ chạm tay vào những điều đẹp đẽ và tươi sáng. Tất cả những thất bại, buồn bã, đau thương, em sẽ trải nghiệm, và gạt bỏ.
Ừ, nhưng vì những điều đó, em bỗng thèm ngửi thấy mùi không khí ướt át mưa buổi sáng. Em muốn một cảm giác lạnh lạnh trong gió.
----
Em vẫn shock môi trường sống. Nên vài ngày nay mỗi lần em gặp người yêu là một lần em rơi nước mắt. Hị hị. Có lẽ 1 lúc nào người yêu cũng sẽ chán ngấy nước mắt của em. Nên em sẽ bắt đầu tập cho quen, em sẽ bắt đầu mỉm cười... Ít ra cơ quan 2 đứa cũng còn gần nhau... Ấy là tự an ủi vậy...
----
1 năm, 1 tháng, 2 ngày. Nhanh thật ấy!

Bác Trương Xuân Thức xả thân cứu cả đoàn tàu Thống Nhất

Đọc báo giữa giờ làm việc. Mà phát khóc. Cầu mong cho bác Thức sớm bình phục. Hành động của bác quả thực là một sự hi sinh cao cả!
--------------
Khi chiếc xe ben bất ngờ xuất hiện trên đường ray, ông Thức đã giữ chặt cần hãm giảm tốc (thay vì chỉ gạt cần hãm rồi lùi người lại). Hành động dũng cảm đó đã cứu hơn 300 hành khách, nhưng lái tàu mất một cánh tay.

Sau vụ tàu hỏa húc xe tải sáng 6/8 ở xã Tiên Tân (Duy Tiên, Hà Nam), hơn 300 hành khách đều bình an, nhưng người lái tàu, ông Trương Xuân Thức, đang phải vật vã với những vết thương trên khắp cơ thể.

Một phần ba cánh tay trái của ông đã bị cắt vì dập nát, được bó bột trắng xóa. Chân phải cũng bị băng vì cơ đùi dập nát, vỡ gót chân phải. Khuôn mặt có hàng chục mũi khâu ngang dọc. Đã sang ngày thứ sáu sau vụ tai nạn, ông Thức vẫn chưa nói được. Nhìn ông trên giường bệnh, người nhà và đồng nghiệp ai cũng rơm rớm nước mắt.


Bác Trương Xuân Thức đang được vợ chăm sóc tại Bệnh viện Việt Đức. Ảnh:Hoàng Thùy.

Lái phụ Đào Quang Hưng, người cũng bị thương ở chân cho biết, do lái tàu lâu năm nên ông Thức thuộc hết đoạn đường giao cắt với đường ngang dân sinh. Đến đoạn qua xã Tiên Tân, cũng là khúc cua và có đường ngang dân sinh, ông Thức rú còi liên tục để cảnh báo. Nhưng khi tàu qua khỏi khúc cua thì phía trước khoảng 100 mét xuất hiện một xe ben màu vàng đang cố băng sang đường sắt. Ngay lập tức, ông Thức kéo cần hãm độc và giữ chặt cần cho đến khi đầu tàu va chạm với xe tải.Sau khi đâm và đẩy xe tải trên đường ray vài chục mét, đầu tàu cùng hai toa sau bị lật nghiêng. Tay chân ông Thức bị kẹt chặt bởi các thiết bị bên trong buồng lái, người ở tư thế treo. Phải nhờ một người dân ở huyện Duy Tiên dũng cảm lao vào cứu mới đưa được ông Thức đến bệnh viện.

Ông Nguyễn Đình Thông, Giám đốc Xí nghiệp đầu máy Hà Nội cho rằng, trong trường hợp gặp chướng ngại vật như vậy, ông Thức có thể hãm phanh rồi nhảy ra ngoài, hoặc gạt cần hãm độc, lùi lại khoảng 50 đến 70 cm thì sẽ không bị thương, hoặc nếu có chỉ bị nhẹ. Nhưng ngược lại, tốc độ đoàn tàu sẽ giảm rất chậm, và tai nạn sẽ vô cùng thảm khốc bởi sẽ không chỉ 3 toa bị lật như đã xảy ra. “Nhưng anh Thức đã không làm vậy. Anh dùng hết sức mình để giữ chặt cần gạt hãm dù biết sẽ bị thương. Chính hành động của anh đã cứu hơn 300 hành khách trong chuyến tàu ấy”, ông Thông nghẹn ngào nói.


Bác Thức bị kẹt trong buồng lái khi đầu tàu lật nghiêng.

Từng là lái tàu, Bí thư Đảng ủy Xí nghiệp đầu máy Hà Nội Dương Đình Thắng cho rằng, hành động của ông Thức rất đáng biểu dương bởi với khoảng cách 800 m hãm phanh đã là quá khó, huống hồ là 100 m.“Anh Thức đã chấp nhận hy sinh để cứu hành khách, cứu đoàn tàu. Khi đưa được anh ra khỏi buồng lái, chúng tôi đã mời các giáo sư, bác sĩ đầu ngành để cố giữ lại bàn tay trái cho anh, nhưng không thể. Anh ấy đã vĩnh viễn không thể lái tàu”, ông Thắng ngậm ngùi cho hay.

Người gầy rộc, mắt đỏ hoe, vợ ông Thức, bà Lê Kim Thoa kể lại bà đã gần như chết ngất khi tin nghe chồng bị nạn. Túc trực cả ngày ở bệnh viện, thấy ông ú ớ không nói được, nhăn mặt vì vết thương hành hạ, bà nhói lòng. “Ông ấy chẳng chịu ăn gì. Lúc ngủ vẫn còn giật mình vì trong giấc mơ vụ tai nạn khủng khiếp ấy vẫn cứ hiện về”, bà Thoa nói.

Bà Thoa đau đáu nỗi lo khi chồng, người kiếm tiền nuôi cả gia đình, sẽ không còn khả năng lái tàu. Bà chỉ là nhân viên tạp vụ cho một cơ quan nhà nước, thu nhập chẳng đáng là bao, trong khi lại phải nuôi con gái duy nhất đang học cao đẳng năm thứ hai. "Rời quân ngũ, anh Thức đi học lái tàu, rồi về học tiếp, thi lên phụ bậc 1 rồi phụ bậc 2. 22 năm công tác trong ngành đường sắt, anh Thức vẫn đạp xe đi làm. Vợ chồng sống tằn tiện và nuôi cô con gái đi học”, giám đốc Nguyễn Đình Thông nói.

8h30 sáng 6/8, trong lúc cố băng qua đường sắt, một xe ben chở cát đã bị đoàn tàu TN6 chạy từ Nam ra Bắc húc và đẩy đi xa khoảng 50 m. Xe tải nát bươm, đầu tàu và 2 toa xe liền kề chứa máy phát điện và hành lý bị lật. Lái chính, lái phụ đoàn tàu và tài xế xe tải đều bị thương, trong khi hơn 300 hành khách trên tàu vẫn an toàn.

Vụ tai nạn đã làm ách tắc giao thông trên quốc lộ 1A đoạn qua Hà Nam, gián đoạn tuyến đường sắt Bắc - Nam khiến 12 chuyến tàu bị trễ giờ.

Hoàng Thùy

Mùa hoa đã qua từ lâu lắm...

Mùa ấy, người yêu em đưa em qua Phan Đình Phùng. Em thấy mùi mưa, mùi cỏ, mùi lá cây, và mùi hoa nhẹ lẫn trong gió.
Em tìm mãi, tìm mãi để chợt nhận ra, giữa những khóm lá trầm xanh là những nhành hoa sấu nhỏ. Hoa ấp ủ nở, hương thơm dịu đến mơ hồ. Em chưa thấy ai khen hoa sấu đẹp. Chưa thấy ai khen hoa xà cừ đẹp. Nhưng chỉ cần thử một lần cúi xuống, nhặt một bông hoa li ti màu trắng ngà, không mềm lại, không dịu dàng, cũng không rực rỡ. Những bông hoa nhỏ bé nhưng cứng cáp, không khoe sắc và cũng không ngát hương. Hoa xà cừ nhắc em đến mùi gạo nếp mẹ vừa ngâm. Hoa sấu cho tâm hồn em những khoảnh khắc êm ái như muốn ngủ vùi.
Hôm nay em nhìn thấy những bức ảnh chụp hoa sấu của anh Lê Quang Trung. Một khắc hình dung như mình trở về với mùa hoa đã qua từ lâu lắm. Ngày sau mưa ẩm ướt, nhiều gió và hơi lạnh. Con đường trầm mặc và xanh hun hút. Mùi mưa, mùi cỏ, mùi lá cây và mùi hoa nhẹ lẫn trong gió...
Và em giữ cảm giác đó trong ký ức của mình.
Một khắc tạm xa rời góc làm việc của em, tạm quên rằng em đang ngồi trên ghế, trong phòng máy lạnh, giữa rất nhiều người, với cái chăn của mình.... Sẽ là một điều gì đó chôn sâu để rồi sau này, khi gặp lại, sẽ giống như gặp lại một người thân yêu đã đi đâu xa từ lâu, như gặp lại một niềm vui nho nhỏ đánh rơi...
Em rất nhớ. Em đứng bên con đường hun hút xanh, và nhìn theo một bóng áo trắng, một nụ cười thơ trẻ của một cô gái xa lạ...
Em rất nhớ. Châu Tấn và đôi mắt trong vắt, hoang hoải, ngơ ngác trước nỗi đau.
Em rất nhớ. Mỗi con người... có một số phận...
-----

Mine Today...

Photo by Mr. Le Quang Trung
Sáng nay dậy sớm. Người yêu cũng lại dậy sớm, chuẩn bị đồ, bánh, nước, xôi, rồi đưa mình lên đài. Mình ra khỏi cầu thang máy lúc 6h34 phút. Muộn 4 phút.
Vào phòng, mình đập chết 1 con ruồi. Rất may mắn, nó đậu ngay trên màn hình máy tính của mình và trượt trượt không bay đi đc.
Vậy là mình làm cứu tinh của cả phòng (mọi người đập nó mãi mà không đc rồi).
-----
Khoảnh khắc buồn nhất buổi sáng:
R ngố nhìn mình trang điểm và bảo: Anh thích em như ngày xưa...
Chao ôi, mình cũng thích như ngày xưa. Mình rảnh rang, không mệt mỏi. Mình nấu cơm đợi R ngố đi làm về, mình lau dọn nhà cửa và có những khoảnh khắc để chăm sóc bản thân.
Mình không đi sớm, về muộn, không phải tắm vội vàng, không đi ngủ từ 10h tối, không phải tranh điểm, không phải áo váy sao cho lịch sự gọn gàng, không lên công ty, không lên đài, không ăn những bữa trưa do người khác nấu... Mình cũng chán, cũng mệt mỏi lắm rồi.
-----

Hẹn hò với ca sỹ nhạc Rock

Hùng Espa & Trang Zen

Người yêu mình.
Sơ mi quần âu, giày da lịch sự, làm ngân hàng. Người yêu mình tính tình điềm đạm, nhẹ nhàng, nhiều lúc hơi trẻ con, hiếm khi bốc đồng và làm theo cảm tính.
Nên nhìn bạn Trang Zen yêu 1 anh hát rock, mình không biết cảm giác của bạn í thế nào. Yêu 1 anh chàng bụi bặm, bốc đồng, nhìn manly một cách phong trần, quần bò áo phông, chân tay đầy sắt với thép, đi khắp miền đất nước, nhìn những điều mà dù mình có đi đến những nơi đó cũng k thấy đc... Cảm giác của bạn Trang thế nào nhở?
Hihi...
Ấy thế.
Nhưng được cái người yêu mình thích du lịch, ham học hỏi, hay tò mò những cái lạ lạ nhỏ nhặt ở những nơi bọn mình đến. Nên mình biết là dù mình không nhìn thấy những điều như bạn Trang thấy nhưng bạn Trang cũng không nhìn thấy một số cái mình nhìn thấy.
Vậy đấy. Đôi khi là vẩn vơ thôi. Mỗi con người có 1 con đường, một số phận. Mỗi người có một đôi mắt, một hướng nhìn, một người đi cạnh. Có ai giống ai đâu.
Dẫu sao thì mình yêu người yêu mình lắm. Bây h mình đi làm rồi mình càng thương người yêu mình hơn.
Mỗi phút bên nhau bây giờ càng phải nâng niu... Đời sống mấy!....