"...Lauren ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Arthur. Khuôn mặt hai người sát lại gần nhau mà họ không nhận thấy.
- Anh muốn hôn em - Arthur nói.
- Tại sao anh lại hỏi em mà không thực hiện đi? - Lauren trả lời.
- Anh đã nói với em là anh cũ kỹ lắm mà.
Tấm cửa cuốn của cửa hàng kêu ken két khi trượt theo rãnh sắt. Một tiếng chuông báo động vang lên, Arthur vươn thẳng người, sững sờ, tay cầm tay Lauren, anh đứng phắt dậy.
- Anh phải đi đây!
Nét mặt Arthur thay đổi. Trên gương mặt anh, Lauren cảm thấy những dấu hiệu của một sự đau đớn đột ngột.
- Có chuyện gì thế?
Chuông báo động của cửa hàng vang lên mỗi lúc một to hơn, ong ong bên tai họ.
- Anh không thể giải thích cho em được, nhưng anh phải đi đây.
- Em không biết anh đi đâu, nhưng em sẽ đi với anh.
Arthur vòng tay ôm cô, anh không rời mắt khỏi cô, anh không thể nào siết chặt cô được.
- Hãy nghe anh đây, mỗi giây đều quý giá. Tất cả những điều anh đã nói với em đều là sự thất. Nếu có thể được, anh mong là em sẽ nhớ đến anh, anh thì anh sẽ không quên em đâu. Một khoảng khắc nữa bên em, dù là ngắn ngủi cũng thực sự đáng giá.
Arthur lùi xa dần.
- Tại sao anh lại nói là một khoảnh khắc nữa? - Lauren hoảng hối hỏi.
- Biển bây giờ đang đầy những con cua rất tuyệt.
- Tại sao anh lại nói là một khoảnh khắc nữa, Arthur? - Lauren hét lên.
- Mỗi phút bên em giống như một khoảnh khắc đánh cắp được. Chẳng có gì đổi lấy nổi điều đó của anh. Hãy làm dịch chuyển thế giới, Lauren, thế giới của em ấy.
Anh đi xa thêm vài bước nữa rồi bắt đầu chạy rất nhanh. Lauren thét gọi tên anh. arthur quay lại.
- Tại sao anh lại nói "một khoảng khắc nữa bên em"?
- Anh đã biết từ trước là em tồn tại! Anh yêu em và điều đó không can hệ đến em.
Và Arthur biến mất trong bóng tối của góc phố nhỏ.
Tấm cửa cuốn từ từ kết thúc hành trình của nó, chạm vào cái gờ trên vỉa hè. Người bán hàng cắm chìa khoá vào cái ổ nhỏ gắn trên tường, tiếng còi ghê tai ngừng bặt. Bên trong cửa hàng, máy báo động trung tâm tiếp tục phát ra những tiếng bíp với khoảng cách đều đặn. "
Đen - trắng, sắp đặt, rình mò, chớp hay Marco tinh tế?
....
Có người đã nói, nghệ thuật nhiếp ảnh không phải là sự ghi chép thực tế cuộc sống, bởi ngay sau cái nháy máy, bạn đã ghi lại một cuộc sống chết, một hình ảnh quá khứ đã lùi vào dĩ vãng. Bố cục hoàn hảo, ánh sáng tiêu chuẩn và hình nét rõ ràng, đó chỉ là những tấm ảnh, những tấm postcard bạn dễ dàng mua ngoài đường. Nghệ thuật nhiếp ảnh, là khi bạn lưu giữ được cái nồng nhiệt và tuyệt vọng của thế giới, ghi lại được cái đẹp trước tiên khiến bạn rung động và sau đó, có thể truyền rung động đó đến người xem. Nhiếp ảnh đi lên nghệ thuật thì cần có rung động từ trong tâm hồn...
Đen và Trắng thường cho tôi cảm giác tường tận và cô đơn. Tôi thích xem những bức ảnh Đen - Trắng khi muốn mình bình tâm lại, muốn một khoảng không gian để dịu lắng và suy tư. Đen và Trắng làm tôi ấm áp, bởi khi tôi xem Đen và Trắng là khi tôi thấy mình cô đơn. Và khi đó, cô đơn tôi, cô đơn Đen - Trắng ấp lại với nhau, thành ra không còn cô đơn nữa.
Sắp đặt là một nghệ thuật mà không phải ai cũng có khả năng thực hiện. Nghệ thuật sắp đặt yêu cầu ý tưởng và góc nhìn. Sắp đặt thường mang lại cho tôi sự hào hứng và khâm phục vì những sáng tạo của con người. Sắp đặt làm tôi thấy cuộc sống còn nhiều thứ để mình phấn đấu, còn nhiều thứ để mình vươn tới và hơn hết, tôi khao khát được nâng niu, sắp đặt một cách gọn gàng và bừa bộn cuộc sống của chính mình.
Rình mò. Như những con đường dài ta đi tìm rung cảm trong cuộc sống. Một khoảnh khắc bắt gặp, giống như bất chợt mắt gặp mắt, ta gặp nhau. Một cái đứng tim, bàn tay bất thần chớp lấy hình ảnh trong đôi mắt. Những cái nháy nhỏ để cảm xúc sống theo tháng ngày.
Và Marco. Như một cái hôn khẽ lướt qua mắt khép. Ghé thật sát vào cuộc sống để tìm cho mình chút niềm vui tinh tế. Tôi chưa bao giờ thử chụp Marco, à, có rồi nhưng chưa lần nào thành công. Nhưng nhất định tôi sẽ có một bức Marco để đời cho ... riêng mình!
Nhiếp ảnh. Một thứ tôi thích những chưa đủ thời gian để theo đuổi. Rồi sẽ có một ngày. Hi vọng sẽ có một ngày. Dành cho ước mơ giày bệt, áo kẻ ca-rô thùng thình, balô và mũ phớt. Lang thang dọc cuộc đời.
Mở mắt và thấy nàng đã tỉnh dậy. Nàng đứng cạnh cửa sổ, nghiêng người chải tóc và nhìn đăm đăm vào đôi mắt trong gương. Buốt như sáng mùa Đông. Những bông cúc bên cửa sổ lấp lánh mấy giọt sương từ đêm trước, dường như đã đóng băng. Nàng trang điểm nhẹ nhàng, vén cao tóc bằng một chiếc dây thun đơn giản. Rồi nàng tìm trong túi xách ra một cái lọ ánh hồng. Puope'e từ Nga. Mùa Đông, nàng ưa dùng Poupe'e. Nàng sẽ như chút Ngọc lan trong gió khi chạy xe trên con đường sạch sẽ, nàng sẽ như quả táo chín lạnh lùng khi bước vào một văn phòng ấm áp, máy điều hòa rì rầm êm ái, màn hình máy tính, giấy tờ và những mái đầu cúi không mỉm cười. Rồi đêm về, lỡ như nàng có vùi mặt vào hai bàn tay mình mà khóc, Puope'e sẽ an ủi nàng.
Nàng bước trở lại phòng ngủ với áo jaket dài, khăn đỏ, bốt cao và quần jeans trẻ trung. Đôi mắt lạnh lẽo, ngạo mạn và chịu đựng. Ánh nhìn khiến người khác sợ hãi, tức giận, nhói đau và cuối cùng, bị hạ gục. Nàng với lấy chùm chìa khóa để dưới đèn ngủ. Rồi chẳng nói gì, nàng đi.
Đêm chỉ là giấc mơ. Ngày chỉ là câm lặng.
2. Nhẫn.
Chiếc hộp bọc nhung màu trắng thắt một dải nơ xanh dương đơn giản nằm im trong túi áo. Đã 2 ngày.
Buổi tối. Ngồi trên chiếc sofa đơn cạnh cửa sổ, cảm nhận hơi ấm từ nàng bởi cái ôm ghì trong im lặng. Đưa chiếc hộp nhỏ cho nàng, tay lạnh buốt. Mắt nhìn trong suốt, nàng gỡ dải nơ màu xanh, chiếc nhẫn từ từ hiện ra. Gương mặt nàng nhợt nhạt và buồn bã.
- Em sẽ đeo chiếc nhẫn đó chứ?
- Em chưa sẵn sàng...
- Hãy đeo chiếc nhẫn.
- Chưa đến lúc.
- Hãy ở bên anh!
- ....
- Tại sao?
.................................................
Trái tim không rõ đóng băng hay đã vỡ tan trong lồng ngực. Chỉ nghe hơi thở ấm nóng của nàng lần lên cổ, lên má rồi tràn ngập trên môi. Đôi môi ẩm ướt, mái tóc đen dài rũ xuống vai, xuống ngực. Cánh tay nàng ôm ghì bằng một nỗ lực lớn lao, mà sao thấy quá yếu ớt.
- Tại sao?
-.... Tại sao?
...................
Yêu nàng. Như điên dại. Như ngả nghiêng. Như tức tối. Như giận hờn. Như cả vũ trụ này đã đổ vỡ và tan biến. Cảm giác chiếm hữu tồi tệ. Tôi là ai, ta là ai? Chỉ yêu nhau những tối mùa Đông, để sớm mai lại thấy như mình đang sống trong mơ, một giấc mơ thay thế đáng thương và vô tội. Muốn bóp nghẹt trái tim nàng, không cho nàng thở một hơi thở nào với suy tư về những gì đã cũ, muốn khép mắt nàng vĩnh viễn để không còn thấy ánh nhìn trong suốt và lạnh lùng. Em là ai, ta là ai? Chỉ gần nhau bằng hơi thở, bằng sự im lặng, bằng những cái hôn miệt mài, bằng giọt mồ hôi nồng nhiệt để rồi sáng mai, ta cô quạnh nhìn em ra đi...
Sớm mai tỉnh dậy, nàng đã đi rồi. Chiếc nhẫn ngẩn ngơ buồn ru mình trong lớp đệm. Tại sao...?
3. Người cũ
Người cũ mặc chiếc jacket dài màu đen, quàng khăn xám và sững sờ nhìn nàng ở con đường ven hồ. Đứng im, cảm nhận một cái rùng mình chết lặng nơi bàn tay nàng vẫn còn nắm chặt. Đứng im, nhìn chân nàng bước về phía người cũ. Thoáng trên gương mặt nàng, biết có một giọt lệ vừa rơi. Đứng im, bỗng dưng nhắc đâu đây một giai điệu cũ...
Quay lưng đi. Để nàng ở lại. Để nàng về với ánh mắt ngời sáng của tình yêu đầu mà nàng vẫn hằng ôm ấp. Để nàng trở về với tuổi 20 nồng nhiệt và chân thành. Để nàng lại mỉm cười như chưa bao giờ có vết nứt.
Quay lưng đi. Để nàng ở lại. Với người cũ. Vì yêu nàng.
Biết sau lưng. Có một nụ hôn.
4. Sáng mùa Đông.
Mở mắt. Căn phòng đơn lẻ. Không khí như đã đông cứng và hóa đá. Hoa cúc đóng băng. Một bản nhạc nhẹ bẫng như mùa Đông.
Lo sợ.
Đau.
Bàn tay hờ hững cầm lấy chiếc hộp trắng bọc nhung. Không còn cần thiết. cuộc sống sau vài giây chỉ như một hạt mưa buông thõng mình và rơi về đất. Chẳng còn tôi, chẳng còn em, chẳng còn chúng ta. Ký ức chết sống dậy. Và tim ta chết. Có gì..!
Một cử động nhỏ của cánh cửa. Có hơi ấm tràn về qua vai. Có bàn tay lùa dưới vạt áo. Chiếc hộp biến mất như một trò ảo thuật.
Người cũ đến để đi. Cuộc gặp gỡ như mảnh ghép cuối cùng của bức tranh thất lạc.
Ánh mắt trong suốt và ấm áp.
Sáng mùa Đông. Dường như, nàng đã về.
Vụ tai nạn đã làm ách tắc giao thông trên quốc lộ 1A đoạn qua Hà Nam, gián đoạn tuyến đường sắt Bắc - Nam khiến 12 chuyến tàu bị trễ giờ.
Hoàng Thùy