Mùa hoa đã qua từ lâu lắm...

Mùa ấy, người yêu em đưa em qua Phan Đình Phùng. Em thấy mùi mưa, mùi cỏ, mùi lá cây, và mùi hoa nhẹ lẫn trong gió.
Em tìm mãi, tìm mãi để chợt nhận ra, giữa những khóm lá trầm xanh là những nhành hoa sấu nhỏ. Hoa ấp ủ nở, hương thơm dịu đến mơ hồ. Em chưa thấy ai khen hoa sấu đẹp. Chưa thấy ai khen hoa xà cừ đẹp. Nhưng chỉ cần thử một lần cúi xuống, nhặt một bông hoa li ti màu trắng ngà, không mềm lại, không dịu dàng, cũng không rực rỡ. Những bông hoa nhỏ bé nhưng cứng cáp, không khoe sắc và cũng không ngát hương. Hoa xà cừ nhắc em đến mùi gạo nếp mẹ vừa ngâm. Hoa sấu cho tâm hồn em những khoảnh khắc êm ái như muốn ngủ vùi.
Hôm nay em nhìn thấy những bức ảnh chụp hoa sấu của anh Lê Quang Trung. Một khắc hình dung như mình trở về với mùa hoa đã qua từ lâu lắm. Ngày sau mưa ẩm ướt, nhiều gió và hơi lạnh. Con đường trầm mặc và xanh hun hút. Mùi mưa, mùi cỏ, mùi lá cây và mùi hoa nhẹ lẫn trong gió...
Và em giữ cảm giác đó trong ký ức của mình.
Một khắc tạm xa rời góc làm việc của em, tạm quên rằng em đang ngồi trên ghế, trong phòng máy lạnh, giữa rất nhiều người, với cái chăn của mình.... Sẽ là một điều gì đó chôn sâu để rồi sau này, khi gặp lại, sẽ giống như gặp lại một người thân yêu đã đi đâu xa từ lâu, như gặp lại một niềm vui nho nhỏ đánh rơi...
Em rất nhớ. Em đứng bên con đường hun hút xanh, và nhìn theo một bóng áo trắng, một nụ cười thơ trẻ của một cô gái xa lạ...
Em rất nhớ. Châu Tấn và đôi mắt trong vắt, hoang hoải, ngơ ngác trước nỗi đau.
Em rất nhớ. Mỗi con người... có một số phận...
-----
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment