Em muốn được ru.
----
Vậy là em chuyển sang nhà anh trai. Căn nhà chưa hoàn thiện vẫn còn ngổn ngang bừa bộn mùi cát.
Phòng em ở trên tầng 4, ban công nhìn ra khoảng mênh mông những mái nhà phía trước. Phòng em, ừ thì đủ thứ đẹp đẽ. Nhưng em phải rời xa điều mà em cần nhất, điều mà em sẵn sàng đánh đổi 1 tỉ những thứ đẽ đắt khói ngùn ngụt kia.
Vậy là mỗi buổi tối, người yêu không dắt em đi dạo hay 2 đứa không rúc rích xem phim được nhiều như trước.
Mỗi sáng thức dậy em sẽ nhớ người yêu em đang ở xa em tới 6km. Và em đi làm ngang qua nhà người yêu đang ngủ khò khò mà ngậm ngùi phóng xe đi tiếp. Em sẽ ngại ăn sáng khi không có người yêu giục giã hay mua đồ ăn cho em. Cũng không có ai bỏ sữa, bỏ bánh, bỏ xúc xích vào túi của em. Em không nhìn thấy mặt ngố, không thấy quả dưa mặc áo mỗi ngày mỗi ngày... Em buồn biết mấy....
Nhưng rồi cũng phải quen đi...
----
Hôm nay em ngồi đọc vài thứ. Vài thứ em làm người khác đau, người khác làm em đau, người khác tự làm họ đau và em tự làm mình đau... Rồi thì em mỉm cười. Mọi thứ sẽ qua. Em sẽ không nghĩ. Em sẽ sống cuộc đời của em. Em sẽ yêu tình yêu thuộc về riêng em. Em sẽ chạm tay vào những điều đẹp đẽ và tươi sáng. Tất cả những thất bại, buồn bã, đau thương, em sẽ trải nghiệm, và gạt bỏ.
Ừ, nhưng vì những điều đó, em bỗng thèm ngửi thấy mùi không khí ướt át mưa buổi sáng. Em muốn một cảm giác lạnh lạnh trong gió.
----
Em vẫn shock môi trường sống. Nên vài ngày nay mỗi lần em gặp người yêu là một lần em rơi nước mắt. Hị hị. Có lẽ 1 lúc nào người yêu cũng sẽ chán ngấy nước mắt của em. Nên em sẽ bắt đầu tập cho quen, em sẽ bắt đầu mỉm cười... Ít ra cơ quan 2 đứa cũng còn gần nhau... Ấy là tự an ủi vậy...
----
1 năm, 1 tháng, 2 ngày. Nhanh thật ấy!
----
Vậy là em chuyển sang nhà anh trai. Căn nhà chưa hoàn thiện vẫn còn ngổn ngang bừa bộn mùi cát.
Phòng em ở trên tầng 4, ban công nhìn ra khoảng mênh mông những mái nhà phía trước. Phòng em, ừ thì đủ thứ đẹp đẽ. Nhưng em phải rời xa điều mà em cần nhất, điều mà em sẵn sàng đánh đổi 1 tỉ những thứ đẽ đắt khói ngùn ngụt kia.
Vậy là mỗi buổi tối, người yêu không dắt em đi dạo hay 2 đứa không rúc rích xem phim được nhiều như trước.
Mỗi sáng thức dậy em sẽ nhớ người yêu em đang ở xa em tới 6km. Và em đi làm ngang qua nhà người yêu đang ngủ khò khò mà ngậm ngùi phóng xe đi tiếp. Em sẽ ngại ăn sáng khi không có người yêu giục giã hay mua đồ ăn cho em. Cũng không có ai bỏ sữa, bỏ bánh, bỏ xúc xích vào túi của em. Em không nhìn thấy mặt ngố, không thấy quả dưa mặc áo mỗi ngày mỗi ngày... Em buồn biết mấy....
Nhưng rồi cũng phải quen đi...
----
Hôm nay em ngồi đọc vài thứ. Vài thứ em làm người khác đau, người khác làm em đau, người khác tự làm họ đau và em tự làm mình đau... Rồi thì em mỉm cười. Mọi thứ sẽ qua. Em sẽ không nghĩ. Em sẽ sống cuộc đời của em. Em sẽ yêu tình yêu thuộc về riêng em. Em sẽ chạm tay vào những điều đẹp đẽ và tươi sáng. Tất cả những thất bại, buồn bã, đau thương, em sẽ trải nghiệm, và gạt bỏ.
Ừ, nhưng vì những điều đó, em bỗng thèm ngửi thấy mùi không khí ướt át mưa buổi sáng. Em muốn một cảm giác lạnh lạnh trong gió.
----
Em vẫn shock môi trường sống. Nên vài ngày nay mỗi lần em gặp người yêu là một lần em rơi nước mắt. Hị hị. Có lẽ 1 lúc nào người yêu cũng sẽ chán ngấy nước mắt của em. Nên em sẽ bắt đầu tập cho quen, em sẽ bắt đầu mỉm cười... Ít ra cơ quan 2 đứa cũng còn gần nhau... Ấy là tự an ủi vậy...
----
1 năm, 1 tháng, 2 ngày. Nhanh thật ấy!
0 comments:
Post a Comment