Những cơn ác mộng cũ tình cờ quay về.
Cảm giác của ánh sáng mịt mờ và bàn tay với về khoảng không trước mắt.
Rất nhiều nước. Rất nhiều đen và trắng. Rất nhiều hồ nghi. Rất nhiều ám ảnh cũ xa thẳm.
Tình cờ. Quay về.
"Em đang không vui".
Dù khi viết những dòng này, lòng em bình thản đến nhức nhối và môi em đang nhẹ cười.
---
Em ngồi nhìn vào đêm. Ghế xoay. Cơn mưa ban sáng. Chỗ trống bên cạnh người. Giữa đêm, tiếng khóc của em không ai nghe thấy. Tiếng thét nhỏ của em cũng không ai nghe thấy. Đêm như em, chỉ ngồi mà nhìn, chán lắm ấy. Chẳng có gì vui. Chỉ thấy buồn. Chỉ thấy lạnh và xa cách.
Một cái tên.
Em đã biết dù không ai muốn cho em biết. Sao nhỉ. Em không thấy buồn. Em thấy nhẹ tênh và chai sạm. Chẳng có gì. Chỉ là 1 cái tên. Xa lạ. Em chưa từng nghe, chưa từng biết. Chỉ để tránh xa ra, em không cần chạm tới. Em cũng chẳng cần nhớ, chẳng cần vui, chẳng cần buồn. Một phút, lòng thương xót của em rơi tuột xuống 1 cái hố sâu. Em nghĩ em chẳng cần đến nó nữa. Ấy vậy mà không phải vậy.
Có những người không có may mắn có được một gia đình như em. Nên không có người đứng bên cạnh em lúc này.
Nếu có, người ta sẽ có, không phải em!
Lạnh nhỉ!
Đá. Nặng. Trơ lỳ không cảm xúc. Em có 1 viên đá trong lồng ngực, ép em ngồi xuống!
---
Cơn ác mộng cũ tình cờ trở lại.
Vòi nước xối xả. Em ướt mèm. Nhưng em khỏe lắm. Em đã không ốm dù lả đi vì đói trong bộ đồ ướt đầm. Tài không? Ngày ấy, Bông còn chưa đến. Hị hị, em nhớ Bông biết bao!
Lòng tin là thứ đã với đi thì sẽ không bao giờ đầy ắp lại.
Nhưng chỉ cần em quên!:)
---
Hqua em ở nhà người yêu. Em vui lắm. Về quê người yêu rất vui. Người yêu về nhà em cũng rất vui! Hị hị. Khi về nhà, nhìn bố mẹ người yêu, ngồi xuống và ăn cơm, được mẹ người yêu gắp cho toàn món ngon, em lại nghĩ...
Trong một hoàn cảnh khác, nếu không phải là em. Thì cũng sẽ vậy thôi.
Em bình thường lắm. Chẳng đẹp, chẳng giỏi. Lúc nào cũng vụng về xước xát, vấp váp chỗ này, xước xát chỗ kia, đánh vỡ cái này, làm rơi cái khác. Em chẳng nhanh nhẹn và cũng chẳng khéo léo. Cũng chẳng có gì... Mẹ người yêu em là một người luôn dịu dàng. Em nghĩ là với ai thì cũng như thế...
---
Những cơn ác mộng cũ tình cờ quay về, cười khúc khích.
Em cũng cười. Cơ mà rồi bị ngã. Nhìn lại thì nó đã bỏ em đi xa. Mùa Xuân ẩm ướt. Những cây Sưa trơ trụi buồn rầu.
Sự bội phản, lòng dối trá. Bàn tay trống. Chao ôi!
Nếu anh biết em vì thế mà ám ảnh, hẳn anh buồn.
Nếu chị ấy biết có một người như em từng tồn tại, hẳn chị ấy cũng buồn.
Nếu chị ấy biết những gì anh đã làm, hẳn chị ấy còn buồn hơn gấp nghìn lần.
Nhưng nếu chị ấy biết, chị ấy cũng đã vượt qua được. Anh cần giữ thật chặt. Vì đó là hạnh phúc, là may mắn đối với một người tồi tệ như anh!!!:)
---
Chuyện cũ. Mãi rồi em cũng quên.
Những giấc mơ. Mãi rồi cũng rời xa gối em.
Mãi rồi, em cũng nguôi ngoai, cũng bỏ lại tất cả, chuyện này và chuyện kia, người này và người kia... Mãi rồi em cũng cười với trái tim thanh thản.
Em sẽ sống hạnh phúc, dù thế nào đi nữa.
... Bởi tất cả, chỉ là chuyện cũ đã qua thôi mà!
---
Cảm giác của ánh sáng mịt mờ và bàn tay với về khoảng không trước mắt.
Rất nhiều nước. Rất nhiều đen và trắng. Rất nhiều hồ nghi. Rất nhiều ám ảnh cũ xa thẳm.
Tình cờ. Quay về.
"Em đang không vui".
Dù khi viết những dòng này, lòng em bình thản đến nhức nhối và môi em đang nhẹ cười.
---
Em ngồi nhìn vào đêm. Ghế xoay. Cơn mưa ban sáng. Chỗ trống bên cạnh người. Giữa đêm, tiếng khóc của em không ai nghe thấy. Tiếng thét nhỏ của em cũng không ai nghe thấy. Đêm như em, chỉ ngồi mà nhìn, chán lắm ấy. Chẳng có gì vui. Chỉ thấy buồn. Chỉ thấy lạnh và xa cách.
Một cái tên.
Em đã biết dù không ai muốn cho em biết. Sao nhỉ. Em không thấy buồn. Em thấy nhẹ tênh và chai sạm. Chẳng có gì. Chỉ là 1 cái tên. Xa lạ. Em chưa từng nghe, chưa từng biết. Chỉ để tránh xa ra, em không cần chạm tới. Em cũng chẳng cần nhớ, chẳng cần vui, chẳng cần buồn. Một phút, lòng thương xót của em rơi tuột xuống 1 cái hố sâu. Em nghĩ em chẳng cần đến nó nữa. Ấy vậy mà không phải vậy.
Có những người không có may mắn có được một gia đình như em. Nên không có người đứng bên cạnh em lúc này.
Nếu có, người ta sẽ có, không phải em!
Lạnh nhỉ!
Đá. Nặng. Trơ lỳ không cảm xúc. Em có 1 viên đá trong lồng ngực, ép em ngồi xuống!
---
Cơn ác mộng cũ tình cờ trở lại.
Vòi nước xối xả. Em ướt mèm. Nhưng em khỏe lắm. Em đã không ốm dù lả đi vì đói trong bộ đồ ướt đầm. Tài không? Ngày ấy, Bông còn chưa đến. Hị hị, em nhớ Bông biết bao!
Lòng tin là thứ đã với đi thì sẽ không bao giờ đầy ắp lại.
Nhưng chỉ cần em quên!:)
---
Hqua em ở nhà người yêu. Em vui lắm. Về quê người yêu rất vui. Người yêu về nhà em cũng rất vui! Hị hị. Khi về nhà, nhìn bố mẹ người yêu, ngồi xuống và ăn cơm, được mẹ người yêu gắp cho toàn món ngon, em lại nghĩ...
Trong một hoàn cảnh khác, nếu không phải là em. Thì cũng sẽ vậy thôi.
Em bình thường lắm. Chẳng đẹp, chẳng giỏi. Lúc nào cũng vụng về xước xát, vấp váp chỗ này, xước xát chỗ kia, đánh vỡ cái này, làm rơi cái khác. Em chẳng nhanh nhẹn và cũng chẳng khéo léo. Cũng chẳng có gì... Mẹ người yêu em là một người luôn dịu dàng. Em nghĩ là với ai thì cũng như thế...
---
Những cơn ác mộng cũ tình cờ quay về, cười khúc khích.
Em cũng cười. Cơ mà rồi bị ngã. Nhìn lại thì nó đã bỏ em đi xa. Mùa Xuân ẩm ướt. Những cây Sưa trơ trụi buồn rầu.
Sự bội phản, lòng dối trá. Bàn tay trống. Chao ôi!
Nếu anh biết em vì thế mà ám ảnh, hẳn anh buồn.
Nếu chị ấy biết có một người như em từng tồn tại, hẳn chị ấy cũng buồn.
Nếu chị ấy biết những gì anh đã làm, hẳn chị ấy còn buồn hơn gấp nghìn lần.
Nhưng nếu chị ấy biết, chị ấy cũng đã vượt qua được. Anh cần giữ thật chặt. Vì đó là hạnh phúc, là may mắn đối với một người tồi tệ như anh!!!:)
---
Chuyện cũ. Mãi rồi em cũng quên.
Những giấc mơ. Mãi rồi cũng rời xa gối em.
Mãi rồi, em cũng nguôi ngoai, cũng bỏ lại tất cả, chuyện này và chuyện kia, người này và người kia... Mãi rồi em cũng cười với trái tim thanh thản.
Em sẽ sống hạnh phúc, dù thế nào đi nữa.
... Bởi tất cả, chỉ là chuyện cũ đã qua thôi mà!
---
0 comments:
Post a Comment