Những ngày Hà Nội mưa hối hả, mưa than thở, mưa hờn trách, mưa não nề...
Thời tiết chẳng tốt một chút nào để em nhìn lên trời và mỉm cười.
Nhưng, những ngày này, em cảm thấy hạnh phúc.
Theo một cách nào đó, em đang nắm giữa trong tay rất nhiều sợi dây lấp lánh kết nối hạnh phúc gần như trọn vẹn trong trái tim em.
Những điều em cần biết, em đã biết và đang học cách để quên đi. Một cái nhói đau thương cảm đôi khi tìm về, nhưng rồi chìm nghỉm trong sự ích kỷ của hiện tại.
Sau mỗi một sự việc, em cảm thấy em hiểu người yêu và người yêu hiểu về em nhiều hơn. Nhìn lại mình của cách đây hơn một năm, khi mùa xuân qua đi, khi những hoa Sưa làm trắng phố... thấy như nhìn vào một con người là mình nhưng lối sống lại chẳng phải mình.
Em không còn cảm giác ghê sợ những bàn tay nữa. Không còn ngồi im mà nhìn vào đời sống một cách vô hồn. Không chạy xe thật nhanh, thấy mùi cỏ mà nước mắt không ngừng rơi xuống. Chao ôi, em của một thời... Sống như bàn tay buông rơi cành hoa hồng màu đỏ. Trái tim chai lỳ đầy vết xước. Tâm hồn cợt nhả quá mệt mỏi để tin vào tình yêu. Sống không ngày qua, không ngày sau...
Tình yêu này, không phải là một cánh tay cứu vớt, nhưng là đôi tay biết tạo nên sự thay đổi. Không phải là một cái cúi xuống đau thương của em. Chỉ là một cái tình cờ ngẫu nhiên, em nhặt được người yêu của em ở sau cột điện...
Kéo dài được tình yêu ấy đến bây giờ là cả một quá trình dài với rất nhiều hạnh phúc và đau đớn. Những tổn thương của em, của những người em yêu thương, luôn rõ ràng và chưa bao giờ mờ đi trong suy nghĩ của em. Cho đến một ngày, em biết được rằng, tất cả những người đó đều mong em hạnh phúc, là một phần bình yên trở lại...
Dẫu thế nào, em biết rằng, mọi đau thương đều có thể vượt qua. Họ là những người dũng cảm. Như em, em cũng là một người dũng cảm.
Bạn đã quay lại với em như một hơi thở nhẹ.
Em cũng đã quay lại với em như một hồn ngây thơ.
Anh là điều dịu dàng của riêng em trong từng lời nói, từng ký ức.
Và người yêu, luôn cạnh em trong mọi khoảnh khắc buồn vui của cuộc sống, yêu em và hiện tại yêu chỉ mình em.
Một hành trình dài cho em sự tự tin trước cuộc sống. Em đủ sức mạnh để chiến đấu, để sinh tồn, và để sống tốt, sống hạnh phúc trong cuộc đời này.
Nên dù thất bại, dù đau thương tới đâu, em cũng sẽ đứng dậy, sẽ vượt qua.
Cuộc sống không có màu hồng. Nhưng sẽ chỉ là một màu xám buồn thảm nếu em không biết tự tô cho nó những sắc màu rực rỡ.
Còn em, em muốn và em biết cách làm cho đời sống của mình, còn lại là êm ái, mềm mại, dịu dàng...
---
Thời tiết chẳng tốt một chút nào để em nhìn lên trời và mỉm cười.
Nhưng, những ngày này, em cảm thấy hạnh phúc.
Theo một cách nào đó, em đang nắm giữa trong tay rất nhiều sợi dây lấp lánh kết nối hạnh phúc gần như trọn vẹn trong trái tim em.
Những điều em cần biết, em đã biết và đang học cách để quên đi. Một cái nhói đau thương cảm đôi khi tìm về, nhưng rồi chìm nghỉm trong sự ích kỷ của hiện tại.
Sau mỗi một sự việc, em cảm thấy em hiểu người yêu và người yêu hiểu về em nhiều hơn. Nhìn lại mình của cách đây hơn một năm, khi mùa xuân qua đi, khi những hoa Sưa làm trắng phố... thấy như nhìn vào một con người là mình nhưng lối sống lại chẳng phải mình.
Em không còn cảm giác ghê sợ những bàn tay nữa. Không còn ngồi im mà nhìn vào đời sống một cách vô hồn. Không chạy xe thật nhanh, thấy mùi cỏ mà nước mắt không ngừng rơi xuống. Chao ôi, em của một thời... Sống như bàn tay buông rơi cành hoa hồng màu đỏ. Trái tim chai lỳ đầy vết xước. Tâm hồn cợt nhả quá mệt mỏi để tin vào tình yêu. Sống không ngày qua, không ngày sau...
Tình yêu này, không phải là một cánh tay cứu vớt, nhưng là đôi tay biết tạo nên sự thay đổi. Không phải là một cái cúi xuống đau thương của em. Chỉ là một cái tình cờ ngẫu nhiên, em nhặt được người yêu của em ở sau cột điện...
Kéo dài được tình yêu ấy đến bây giờ là cả một quá trình dài với rất nhiều hạnh phúc và đau đớn. Những tổn thương của em, của những người em yêu thương, luôn rõ ràng và chưa bao giờ mờ đi trong suy nghĩ của em. Cho đến một ngày, em biết được rằng, tất cả những người đó đều mong em hạnh phúc, là một phần bình yên trở lại...
Dẫu thế nào, em biết rằng, mọi đau thương đều có thể vượt qua. Họ là những người dũng cảm. Như em, em cũng là một người dũng cảm.
Bạn đã quay lại với em như một hơi thở nhẹ.
Em cũng đã quay lại với em như một hồn ngây thơ.
Anh là điều dịu dàng của riêng em trong từng lời nói, từng ký ức.
Và người yêu, luôn cạnh em trong mọi khoảnh khắc buồn vui của cuộc sống, yêu em và hiện tại yêu chỉ mình em.
Một hành trình dài cho em sự tự tin trước cuộc sống. Em đủ sức mạnh để chiến đấu, để sinh tồn, và để sống tốt, sống hạnh phúc trong cuộc đời này.
Nên dù thất bại, dù đau thương tới đâu, em cũng sẽ đứng dậy, sẽ vượt qua.
Cuộc sống không có màu hồng. Nhưng sẽ chỉ là một màu xám buồn thảm nếu em không biết tự tô cho nó những sắc màu rực rỡ.
Còn em, em muốn và em biết cách làm cho đời sống của mình, còn lại là êm ái, mềm mại, dịu dàng...
0 comments:
Post a Comment