Mèo.

Cháu Bình ngồi trong lòng mình và líu ríu.
"Dì ơi dì cho cháu xem ảnh mèo Bông nữa đi!"
"Cháu muốn mèo Bông không đi mất."
"Cháu thích mèo Bông khi còn bé này!"
"Dì ơi! Bao giờ nhà mình mới có mèo Bông mới?"
Bình ngày xưa nó yêu Bông lắm.
Từ khi Bông về.
Cả nhóc Minh cũng thích nữa.
Anh trai mình hỏi nó: "Minh ăn thịt con mèo này không(chỉ vào con Bông)"?
Nó bảo: "Bố không được ăn thịt mèo Bông. Bố phải yêu mèo Bông chứ!"
Có lần Minh nó chạy theo kéo đuôi Bông, bị mình phạt. Từ đó là nó đi bảo với mọi người: "Đừng kéo đuôi mèo Bông, cô Minh đánh đòn đấy!"
"Không được kéo đuôi Bông, phải yêu Bông!"
Gì nữa nhỉ, "Cô Hân ơi cô đừng cho Bông cắn hoa, cô đừng lấy kéo cắt đuôi mèo Bông nhé!"
Bố mình thì ôm con Bông, cả 2 cùng ngồi xem TV. Mẹ thỉnh thoảng gọi nó bằng cái tiếng "Mẻo méo!" rất buồn cười.
Còn mình. Đã bao nhiêu lần mình phạt Bông mà trong lòng thấy đau quặn lại... Đánh nó mà như đánh vào tay mình.
Bông ơi!
.....

Đâu rồi?

Có đôi lúc tôi thấy mình chỉ là một bóng hình.
Côi cút.
Mờ nhạt.
Run rẩy.
Hoảng hốt.
Câm lặng.
Có lúc tôi thấy như tôi đang bị nhốt trong cơ thể này.
Nhỏ bé.
Yếu ớt.
Đờ đẫn.
Nhạt nhòa.
Muốn đưa tay lên mà cánh tay không thể nào nhúc nhích.
Muốn trách móc, muốn ngọt ngào nhưng lời nói thì chỉ đến đầu môi.
Muốn gào khóc, muốn điên cuồng, muốn phá tung. Nhưng sự không hài lòng kia ngăn tôi lại.
Chao ôi!
Là tôi! Là cảm xúc này! Cầu thang tối cứ thẫn thờ ngồi đó.
Nguyên ơi! Em đẹp quá, nhưng em mỏng quá. Rồi mai em sẽ bỏ tôi đi!
Và anh.
Anh đang rong ruổi trên con đường nào...?

Hoang Hoải và Nguyên

Châu Tấn Tại Hà Nội - Metropole
Cô gái này luôn mang lại cho tôi nhiều cảm xúc. Mỗi khi tôi nhìn thấy khuôn mặt, ánh mắt cô trên một trang báo bất kỳ.
Cô gái này đóng bộ phim tôi yêu thích nhất - A Westlake Moment. Cô ấy đóng rất nhiều phim tôi từng xem. Mà chính xác hơn là tôi xem phim vì có cô ấy. Châu Tấn. Ánh mắt phẳng lặng như bờ bãi, ánh mắt không có điểm dừng, không quá yêu thương hay phấn khích, cũng không bao giờ quá đau buồn cả. Nhưng đôi mắt ấy biết nói. Nói rằng, "Tôi đang giấu linh hồn của tôi sau ánh mắt này!"
Và nụ cười trẻ thơ dường như chẳng bao giờ thay đổi.
Trong những vai diễn mà tôi thích, thường thì trong những cảnh đối thoại, Châu Tấn không nói nhiều. Những khoảng biểu đạt bằng ánh mắt làm tôi rùng mình.
"Họ nhìn nhau, và quay lưng bước đi."
Tôi yêu A Westlake Moment. Bởi dường như nó minh họa lại cái cách tôi chạy đi tìm hạnh phúc, và cách tôi làm khi tìm thấy nó, cũng như khi mất nó.
Tôi yêu đôi mắt của Châu Tấn trong những cảnh quay ở quán trà, hay bên bờ hồ. Tôi thực sự, thực sự yêu đôi mắt hoang hoải ấy!
---
Cuộc sống không cho tôi nhiều lựa chọn đối với những điều cũ kỹ.
Dường như từ lâu rồi, hôm nay mới có người lại gọi tôi bằng cái tên kỳ cục ấy: "Bi hâm".
Có thể ngày hôm qua, hay ngày hôm nay chỉ là một giấc mơ, còn ngày mai là giấc mơ mà tôi còn chưa mơ thấy. Có thể tôi đã chết từ hôm qua rồi, có thể là từ một tiếng trước, một phút trước, một giây trước. Và sau khi tôi type dòng chữ này, tôi cũng không còn tồn tại. Nguyên bản như tôi của phút giây ấy. Có thể có rất nhiều con virus và những tế bào hồng cầu sinh ra và chết đi. Tôi chẳng biết. Tôi là một cơ thể luôn tồn tại song song giữa sống và chết. Tôi mơ ước nhiều, ngưỡng vọng nhiều, sợ hãi cũng nhiều. Tôi không có đôi mắt hoang hoải và nụ cười đẹp xinh của Châu Tấn. Nhưng tôi đã đi qua con đường của A Westlake Moment. Và tôi biết rằng tôi sẽ còn đi theo con đường đó về sau này. Nhiều trăn trở, hoài nghi và khát vọng, liều lĩnh và dũng cảm nắm giữ, nhưng không níu kéo những gì không phải của mình. Tôi biết là Hạnh phúc sẽ chết ngạt nếu tôi ôm quá chặt.
Cuộc sống không cho tôi nhiều lựa chọn đối với những điều cũ kỹ.
Người bước qua tôi. Tôi bước qua người. Những ngày vắng cơn mưa. Tháng 11 thì sắp qua mà cơn mưa tôi chờ còn chưa tới. Cúc Nguyên hôm nay đã về bên cửa sổ của tôi mà còn thiếu ánh trăng qua màn sương rọi vào. Còn thiếu ánh đèn vàng mờ sương lúc tối khuya. Còn thiếu cả những con chim sẻ ríu rít, một thoáng rồi bay đi, bay đi.
Tháng Mười Một sắp qua rồi Nguyên ơi!
Em đang ở nơi nào? Em đã tìm thấy hạnh phúc của mình chưa? Cô gái mặc áo jacket lạnh lùng bước về phía xa. Kẻ lãng du mãi đi tìm một điều không trông thấy. Cuốn sách như con đường mưa. Tin nhắn không bao giờ trở về cửa sổ. Người đi cũng đã ra đi. Những cánh hoa mỏng manh thì đang nở, như chẳng bao giờ chờ đợi một cơn tàn!
"Em như loài cỏ dại mọc hoang.. Em như loài cỏ..."

Một chữ cái!
Tôi xin lỗi. Vì tôi không có nhiều lựa chọn đối với những điều xưa cũ!
---

Together we try

Jason Mraz - Bức ảnh cho đường dài, gió, và tiếng cười của người lữ hành.
Ngày như một giấc mộng dài bải hoải.
Có những suy nghĩ, những cảm xúc chợt đến.
Một hoài niệm xưa cũ nhẹ nhàng.
Một sự run sợ trước tương lai bất định.
Cảm giác hơi đau lòng khi nghĩ đến đám cưới tháng Mười Hai.
Sẽ như thế nào. Nếu giả sử một ngày ta không còn nhau nữa và em sẽ buông xuôi khát khao tình yêu của mình như cô gái trong đám cưới tháng Mười Hai kia?
---
Những lo lắng và sẽ sắt đau khi nghĩ đến Mai Mai.
Cảm giác thân thương khi nhìn thấy bà.
Khi những cảm xúc ấy đến, là khi em chợt nhận ra cuộc sống của em đã thay đổi nhiều quá.
Thấy mình quan tâm những gì anh quan tâm. Yêu thương những gì anh yêu thương. Và lo lắng cho những người thân thuộc của anh nữa.
Cái bất ngờ trôi tuột khi nhận món quà của Mai Mai.
Hay đi mua dép bông cho mẹ anh.
Thay vì chỉ nghĩ cho mình thì lúc nào cũng dành cho anh còn hơn một nửa.
Em ơi, em đang đi đâu rồi?
---
Cuộc sống phía trước còn nhiều trắc trở quá.
Có những khoảnh khắc em cảm thấy run sợ.
Em đã chọn con đường của mình. Sự nghiệp. Bám trụ. Đối mặt. Quăng quật. Và thêm cả anh để sống không chỉ cho riêng mình.
Rồi em sẽ đi đến đâu. Em có thể đi tới đâu?
---
Anh đã nói.
"Mình cùng cố gắng nhé!"
...
Ừ, mình cố gắng.
Cố gắng.
Cố gắng nào!

Lưu - Ly

Hoa lưu ly - kẻ ở người đi. Bỗng dưng nhớ ngày còn bé, khoảng trời của mình có nhiều màu tím. Hoa lưu ly.
Đọc.
Đọc.
Đọc.
Chợt thấy buồn cười.
Tại sao con người ta cứ phải đợi sự mất mát thì mới ngồi ngẫm lại điều mình mất đi nó tuyệt vời đến mức nào?
Chẳng ai biết hài lòng và trân trọng giá trị của những gì mình đang có. Chẳng ai thực sự biết gìn giữ, yêu thương. Ngay cả mình, mình cũng vậy.
Tạo ra một thới quen ngồi mơ xa về những điều xa xôi đâu đó. Lãng quên những thứ quanh mình. Để rồi khi mất đi thì tiếc nuối, tiếc nuối, tiếc nuối......
Tình cảm cũng vậy, nếu không được đền đáp thì tất yếu sẽ ra đi.
Những điều đẹp đẽ cũng vậy. Không được nhìn ngắm thì cuối cùng nhìn lại chỉ còn sắc tàn.
Ai cho em cây chổi lông gà
Em đi phủi bụi thời gian?
-----
Bố vừa gọi lên.
Bố hỏi có cần gấp tiền để chi phí 20/11 không?
Mình bảo: Ngoài tiền nhà, tiền ăn, con chẳng cần gì.
Mình có nhà để ở. Tiền để ăn.
Quần áo không cầu kỳ.
Mình bây giờ là như thế.
-----

Cafe cuối tuần

Câu truyện tình cờ đọc được khi đi tìm một bức ảnh. Mọi thứ đều có thể biểu đạt, chỉ bằng một ánh mắt phẳng và một nụ cười.

-------

Thứ Bảy. Cà phê. Anh chở em qua Võ Thị Sáu, tự nhiên lại buột miệng bảo rằng sau này có con, anh sẽ mua cho nó thật nhiều gấu bông…? Thứ Bảy, đôi khi chen chân hụt hơi chỗ chợ đêm mịt mù người. Rảo chồn chân lại nhìn nhau cười ngất. Anh nắm tay em, thủ thỉ rằng sau này cưới nhau anh sẽ không bao giờ để em đi chợ một mình. Thứ Bảy, gặp hàng gỗ, anh lui cui coi giá để sau này cưới nhau mua. Thứ Bảy, để dành được chút thời gian anh lại chỉ cái bàn, bộ ghế, tấm rèm, bộ áo gối mùa thu đầy lá vàng thanh thanh “sau này cưới nhất định sẽ mua!”. Thứ Bảy. Đèo em qua khu chung cư mới toanh, anh thở sượt ra. “Không biết đến khi nào mới dành dụm nổi mua cho em căn nhà sáng sủa trên chỗ đó?” “Thôi mình về!”

Em không muốn thấy anh phải vật lộn với dự định “sau này cưới” mệt nhọc đến vậy!
Anh vẫn nắm tay em, lái xe bằng tay còn lại. Em không biết vì sao mình không nói được gì. Như một con hến bị người ta đụng đến là nó sẽ ngậm tịt vòm miệng rộng toác của mình lại. Như em. Như anh. Không biết “sau này cưới” là khi nào. Không phải anh không yêu em. Cũng không phải em không yêu anh. Chỉ vì không biết mình sẽ như thế nào, nếu “sau này cưới”… Chỉ vì mình không thể liều lĩnh với tình yêu bao nhiêu năm như thế…. Chỉ vì những gì đó phía sau cuộc đời mà hai đứa chưa dám trao cho nhau.

Lại thứ Bảy. “Thôi không gặp nhau em hả? Anh bận.” Em không chắc. Nhưng có lẽ anh mệt nhọc rất nhiều khi gặp em, phải vất vả biết bao nhiêu với dự định “sau này cưới”. Em cũng thấy mình muốn vỡ bục ra. Thứ Bảy. “Không cần thiết phải gặp nhau nhiều như vậy nữa” Anh nhắn tin không bao giờ chấm câu. Nhưng em thấy lòng lặng mất một lúc dài. Ngoài đường người xuôi theo nhau. Thứ Bảy mọi ngày, mình cũng chối từ chính mình trong dòng người đông đặc mênh mông đó! Thứ Bảy. Lòng em không biết còn lại gì. Hôm qua mới gặp anh. Hai ngày nữa rồi cũng sẽ gặp anh. Nhưng thứ Bảy mọi lần em đều gặp anh. Nước mắt nhưng nhức trong khóe mi. Im lặng.

Đôi khi cuộc sống của mình trở thành hầm bà lằng không chịu được bởi những thứ rất tào lao. Nhưng đời có những tiểu tiết phụ trợ thừa thải và vô nghĩa nhưng nhất thiết phải có. Để thấy mình giống những người khác. Để thấy mình sống như người khác.

Anh hỏi em có cần kiểm tra thời gian biểu trong tuần của anh không? Em cười, đầu lưng lửng những nghi hoặc rất thật tình. Anh biết chứ, là đàn bà, tuồng như ai cũng phải nghi ngờ chút ít. Hình như có thế mới thành đàn bà. Em ngẫm nghĩ về tất cả những ngày chúng ta đã dành cho nhau. Tại sao nó không thể thành một ý nghĩa trọn vẹn nào đó, hay ít nhất cũng có thể là một kí ức rõ ràng? Những ngày tháng nhàn nhạt trôi qua, và không ngừng trôi qua nhau.

Em phát hiện ra chỗ làm thứ Bảy của anh có người con gái rất xinh. Cô ấy hay cười với anh. Nhưng hình như ý nghĩa nụ cười đó khác một chút tình đồng nghiệp. Em bám theo xin đi làm cùng. Anh vòng tay quanh eo em, “Anh không muốn em phải cực.” Nước mắt em rưng rưng, thương ý nghĩa lo lắng tận cùng của những điều anh đã vì em mà gánh vác.

alt


Em tin anh. Nhưng em không tin được bất kì người con gái nào khác bên cạnh anh.

Hôm nay cũng thứ Bảy. Em ngập chìm trong những con số rỗng tuếch, như thời gian chẳng mấy khi rộng rãi mà lại làm con người ta thấy mênh mông. Đêm. Bóng người đổ chồng lên bóng anh trên bóng con đường em lặng lẽ đi ngược về phía bình yên.

Anh lúng túng phân trần rằng hôm qua anh phải đưa đồng nghiệp về nhà. Cô ấy không được khỏe. Em lắc đầu cười buồn. Anh hôn lên trán cảm ơn. Nụ hôn xa cách.

Nếu không làm điều gì có lỗi thì cần thiết phải biện bạch sao anh?

Nhà cô ấy cách căn hộ chung cư của chúng ta một con hẻm. Em tình cờ biết được một tối thứ Bảy thấy anh nắm tay tạm biệt cô ấy bên gốc điệp vùi mình ngủ muộn. Bàn tay cô ấy nằm trong tay anh rất lâu. Tay anh ân cần siết dần, như ai đó đang điềm nhiên nắm lấy trái tim em nắn bóp. Cô ấy nhích về phía anh rất gần, gần như gió và mặt biển. Hình như là một nụ hôn! Hình như là những cánh điệp khép đôi khẽ rùng mình. Em bước thầm về phía con đường tối. Ở đó, chỉ có gió… Không anh!

Em nhìn anh rất lâu qua khe gỗ ngăn những ô máy cách biệt trong công ty. Mắt anh trũng sâu, hoang hoái buồn. Đôi đồng tử đẫm tối. Anh nép mình rất sâu vào công việc. Không nhất thiết phải gặp mặt, nhưng dường như anh đang cố gắng lẩn trốn em một cách vô vọng. Trưa. Anh ngả ra sau lưng ghế ngủ vụng. Đôi kính trế nải chệch trên sống mũi. Em dỡ xuống, lặng lẽ đối diện anh trong giấc ngủ. Ở đó anh thuộc về em, hay về người con gái ấy?

Thứ Bảy. Mắt em cay xè, nghĩ rằng anh cũng như người khác. Cuộc sống, đôi khi nhân tiện phải tranh thủ, tranh thủ sống, tranh thủ yêu, tranh thủ nhau… Không thể khác được. Thứ Bảy. Đôi khi người ta chỉ vì quá giang khi cùng đường, ăn chung bữa tối muộn màng. Nhưng người ta có cả một ngày thứ Bảy để thay thế mình vào một chỗ khuyết không tên.

Thứ Bảy…

Em nép mình vào đêm, nhìn nụ hôn của anh chuyên chở nỗi đau của mình vào bóng tối. Đôi mắt người con gái quét qua khắp căn phòng như một chùm sao chổi bay vụt qua khoảng đêm, nhấn chìm mọi vật trong màn tối đen đặc. Em lao vào vết trượt của thời gian. Vấp váp. Thấy mình rơi thõm vào khoảng không gian êm ái hun hút mùi sương khuya. Se sắt. Tê tái rùng mình. Lạnh ở trong tim….

Em thức dậy trên giường nhà anh. Trán âm ẩm đau. Trong hương sớm, nắng thơm mùi con gái. Đêm qua, cô ấy bỏ quên trên mắc áo nhà anh chiếc áo khoác còn sặc mùi mồ hôi trộn trong mùi nước hoa thoang thoảng. Có phải đêm đã qua. Và ngày cũng đã tàn?

Anh ngủ gục trên mép giường. Mái tóc mất nếp khum khum chảy theo vầng trán hằn vết lo toan. Khi anh ngủ, em có thể đối diện với anh về mọi nghĩa. Đối diện với tình yêu của anh. Đối diện với thực tại của anh. Đối diện với khuôn mặt bao nhiêu lần em ôm trong tay mình. Em hôn phớt lên những vết yêu thương đã mặn mùi xa cách. Em bước qua chiếc áo con gái màu hồng phớt treo hững hờ trên mắc áo ngoài cửa vào. Chỗ đó anh để dành em treo mũ áo. Chiếc áo khoác in hình những bông hoa màu trắng treo chồng lên, như có ai đó đè lên ngực em, lèn chặt trái tim em xuống. Nghẹn tắc…. như em đã từng cảm thấy sau những nụ hôn.

Em đã bước qua mình. Bước qua anh.

Anh bổ nhào lên công ty tìm em. Tìm thấy rồi anh lại không biết tìm em để làm gì. Nhìn nhau rất lâu, chờ em quay đi anh mới vội vàng ôm chầm lấy em xin lỗi. Tim em run rẩy khóc. Nhưng tâm thức của em lại tỉnh, gỡ bàn tay anh ra, như gỡ những mối dây buộc mình vào thời gian.

- Cảm ơn anh đã chăm sóc em.

Anh bần thần mụ mị. Khi em đi rồi không biết anh đã tựa vào đâu?

Anh tìm em rất nhiều lần. Nhưng tất cả mọi địa chỉ trên mạng đều ẩn danh. Em không còn ngồi máy trước mặt anh nữa. Em cũng không còn về căn hộ một nửa đã đứng tên hai đứa mình. Em chỉ có thể đối diện với anh trong giấc ngủ. Anh của những nỗi đau đã mất mát sau một lần lầm lỡ không thuộc về em.

“Mình chấm dứt mọi thứ, nghen anh!”

Em không có cả thời gian để thu dọn những kỉ vật và những vị trí em từng ở đó. Mỗi nơi có một chút là em. Trong căn bếp sắp ấm tiếng gia đình. Trong góc ban công cành quỳnh đã la đà nồng nàn mỗi tối. Trong máy tính của anh. Trong tủ áo đã lẫn chiếc này chiếc khác. Trong mỗi bóng đường, có một chút dấu chân em để lại những khi bên anh. Trong bản kế hoạch miệng dài lằng nhằng anh đã hoạch định không biết bao nhiêu lần rằng “sau này mình cưới”. Trong những cái “sau này” tê buốt tim em, âm ỉ dai dẳng như những thanh củi gộc bén lửa thành than. Như những điều còn nằm trong tiềm thức, hàng sáng thức dậy vẫn cứ nghĩ mình còn một cái đám cưới đang chờ trước mặt để mà sống. Như những buổi chiều loanh quanh góc chợ, mỉm cười một mình với ý nghĩ rằng mai này mình sẽ có một ngôi nhà nho nhỏ để vun vén lo toan. Là những khi em thảng thốt nhận ra đó không còn là mình nữa, không còn là em trong khúc xạ của tình yêu. Trong những ngày mình hạnh phúc. Trong em. Trong anh…. Lả tả vỡ rơi từng chút một.

Em dọn dẹp lòng mình, vội vàng như một kẻ phá sản gấp gáp bán nhà chạy trốn. Những buổi chiều dửng dưng em thèm nghe một câu ai đó líu lo, “Cà phê em nghe!”, thèm thấy mình bận bịu với những chiếc áo màu, thèm được líu ríu sau xe, thèm khung cảnh lặng yên chỉ có lòng mình trải đều trên khung nhạc, thèm được như bao nhiêu đôi tình nhân thứ Bảy dập dìu. Con người ta đi đến tận cùng rồi cũng phải quay về với những thói quen, những mong ước bình dị và tầm thường – như những người khác. Em vấp váp những kỉ niệm, những buổi hoàng hôn. Vấp váp vào anh. Vấp váp vào lỗi lầm. Và những vướng víu không tha thứ cho nhau.

Thứ Bảy. Dắt xe ra phố. Hoảng hốt nhận ra cái bóng của mình sau lưng nhàn nhạt lung lay. Cuộc sống có quá nhiều thứ làm người ta phải sa ngã, nhiều thứ làm người ta đau. Nhưng không có nỗi buồn nào bằng những ô cửa nhà về đêm đèn không sáng. Như ta vất mình cho hạnh phúc, nhưng cuối cùng lại đánh mất con tim.

Đôi khi em vào quán một mình, gọi cà phê, pha chế những nỗi buồn vào giọt đắng. Cố gắng để quên mình đã từng là một ai đó, đã từng yêu thương, khổ đau như thế nào đó. Khi người ta mệt mỏi, họ tự trăn trối mình bằng những dự định còn dở dang. Em nhận làm thêm vào chiều thứ Bảy, chạy trốn viễn cảnh chờ đợi những nỗi nhớ dội lên khi đèn bắt đầu phủ vàng xuống phố. Cứ mải miết tìm đường giữa những biển người đông nghẹt, riết cũng quên mình đi để trốn cái gì, tìm cái gì. Chỉ biết là cần phải đi, bắt buộc phải thoát ra, phải rẽ cho mình một con đường. Để quên đi một điều gì đó. Để là một cái gì đó trong veo….

Thứ Bảy. Em uống cà phê một mình. Rót từng giọt đen vào tim. Để thấy lòng mình đầy lên. Để lơ đãng nhìn mình sau khung kính chiếu hậu. Sau em là anh. Sau anh là nỗi đau. Sau nỗi đau là những vấp váp vội vàng. Sau những vội vàng ngày thứ Bảy….

Sau ngày thứ Bảy, vẫn tròn đầy những điều chưa kịp trao nhau….

Bảo Chi
------------

Life is so wonderful!


"It takes some cold to know the sun"

Mình vẫn luôn tin rằng mọi thứ sinh ra đều có lý do của nó. Giống như mặt trời sinh ra là để chiếu sáng cho muôn vật. Giống như nước sinh ra để mang theo sự sống. Ngày để đêm, đêm để lại đến ngày.

Những khó khăn sinh ra là để thúc đẩy người ta cố gắng. Tất cả giống như vòng xoáy của chọn lọc tự nhiên, và giờ đây, giữa xã hội con người, ta nên sử dụng thêm khái niệm chọn lọc xã hội. Anh đương đầu với thử thách, anh vượt qua - anh thắng; anh không vượt qua - anh bị loại khỏi cuộc chơi.

Chiều nay mình và R đi chùa Trấn Quốc. Cầu nguyện nhiều. Không chỉ cho mình, cho R, cho gia đình của 2 đứa. Nhưng rồi, cũng giống như "đồng tiền mua sự thanh thản". Nếu Đức Phật có thể đưa bàn tay mình đến mọi con người, tất cả đều luôn hạnh phúc và bình ổn thì liệu thế giới này có phát triển được không... Mình cầu nguyện. Cho sự yên ổn trong tâm hồn. Nhưng những người ngoài kia cần nhiều hơn là một lời cầu nguyện, cần nhiều hơn sự giúp đỡ tức thời. Họ cần đứng lên bằng đôi chân mình, sống cuộc đời của mình.

Mọi thứ giống như sự tất yếu. Mỗi con người sống những cuộc đời khác nhau, với trí óc và sức sáng tạo cũng như tầm nhìn khác nhau. Tất yếu dẫn đến sự khác biệt giữa những gì họ đạt được. Chúng ta không thể đòi hỏi sự cân bằng bởi bản thân chúng ta đối với nhau đã không có sự cân bằng.

Qua những ngày mưa mới biết yêu thương ngày khô tạnh.
Qua những ngày đông giá rét mới biết giá trị của nắng ấm rực vàng.
Đói nghèo mới biết giá trị của đồng tiền.
Sa cơ mới biết giá trị của lòng trung thành...
Đại loại vậy....
Easy come, easy go.
Nếu không biết quý trọng và đương đầu, một ngày bạn sẽ mất tất cả.
Nếu không biết yêu thương và chia sẻ, một ngày bạn sẽ chẳng còn gì.

Mọi thứ sinh ra đều có lý do của nó.
Hoặc chăng, sau những khó khăn và nỗi đau sẽ là một chặng đường sáng.
Đôi khi, bạn ngồi và than trách về những điều không may xảy ra với mình.
Với tôi, mọi thứ rất đơn giản. Khi tôi mất đi điều gì đó, tôi luôn nghĩ rằng đó là cái giá tôi trả cho một điều gì tôi cần trả, hoặc phía trước có điều gì tốt đẹp hơn đang đợi tôi. Tất cả đều nguyên nhân, và tất cả cũng đều dẫn đến một hệ quả.
Tôi trân trọng những gì đã qua, cả niềm vui, nỗi buồn, mất mát và những sai lầm, những người đã đến, đã ở lại hoặc đã ra đi trong đời tôi.... Bởi tất cả những điều đó đã làm nên tôi ngày hôm nay. Là Tôi chứ không phải Ai Khác.

Sống như bạn đang leo núi. Một ngọn núi không có đỉnh đầu. Dù có trượt ngã, đau đớn, khó khăn, mệt nhọc, thì bạn cũng sẽ chỉ nhìn về phía trước mà thôi.

Tôi. Hãy sống như mình đang leo núi!

Bởi cuộc sống tuyệt vời còn biết bao điều đợi ta trải nghiệm!

Life is wonderful - Jason Mraz


It takes a crane to build a crane
It takes two floors to make a story
It takes an egg to make a hen
It takes a hen to make an egg
There is no end to what I'm saying

It takes a thought to make a word
And it takes a word to make an action
It takes some work to make it work
It takes some good to make it hurt
It takes some bad for satisfaction

La la la la la la la life is wonderful
Ah la la la la la la life is full circle
Ah la la la la la la life is wonderful
Al la la la la

It takes a night to make it dawn
And it takes a day to you yawn brother
It takes some old to make you young
It takes some cold to know the sun
It takes the one to have the other

It takes no time to fall in love
But it takes you years to know what love is
It takes some tears to make you trust
It takes some years to make it rust
It takes some dust to make it polished

Ha la la la la la la life is wonderful
Ah la la la la la la life is full circle
Ah la la la la la la life is so full of
Ah la la la la la la life is so rough
Ah la la la la la la life is wonderful
Ah la la la la la la life is full circle
Ah la la la la la la life is our love
Ah la la la la la

It takes some silence to make sound
It takes a loss before you found it
It takes a road to go nowhere
It takes a toll to know you care
It takes a hole to make a mountain

Ah la la la la la la life is wonderful
Ah la la la la la la life is full circle
Ah la la la la la la life is oh love
Ah la la la la la la love is all sorts of
Ah la la la la la la life is wonderful
Ah la la la la la la life is full circle
Ah la la la la la la life is holla holla
Ah la la la la la la next up bushwalla-walla
Ah la la la la la la life is wonderful
Ah la la la la la

Jason Mraz, my classic - funny - guitar - Boy!

Jason Him!
Tên: Jason Mraz
Ngày sinh: 23/06/1977
Quốc tịch: Mỹ
Các Album đã phát hành:
- Waiting 4 my Rocket to come (2002)
- Mr. A - Z (2005)
- We sing. We dance. We steal things (2008). Album này có 2 bài mình rất thích và cũng khá quen thuộc với mọi người: I'm yours và Lucky (feat. Colbie Caillat)
Cho đến ngày hôm nay mình mới bắt đầu nghe nhiều bài hát do JM sáng tác và hát. Mình thích cái cách anh ấy đem vào âm nhạc những làn gió tự do, ánh nắng, nụ cười và những tư duy sâu sắc được diễn tả một cách đầy ngẫu hứng.
Anh chàng của những giai điệu không tổ chức, của lên và xuống, của pop, rock, hiphop, jazz, giao hưởng... kết hợp. Anh chàng với chiếc mũ và cây guitar ngồi ven đường, hát, rồi ra đi bỏ lại một nụ cười.
Nếu một ngày, bạn có nhã hứng bật tối thiểu 5 bài hát của JM lên và nghe, hãy chọn cho mình một ngày tĩnh, một tầm nhìn rộng, hãy trả cho mình một tâm hồn thư thái, hãy bỏ lại những ưu tư sau lưng. Chỉ có bạn, tình yêu mình, và Jason Mraz - chàng trai của những tiết tấu bất ngờ!




Mr. Curiosity
by Jason Mraz
Album: Mr. A - z

Hey Mr. Curiosity
Is it true what they've been saying about you
Well are you killing me
You took care of the cat already
And for those who think it's heavy
Is it the truth
Or is it only gossip
Call it mystery or anything
Oh just as long as you call me
I sent the message on did you get it when I left it
Said well this catastrophic event
It wasn't meant to mean no harm
But to think there's nothing wrong is a problem, oh

I'm looking for love this time
Sounding hopeful but it's making me cry
(Trying not to ask why)
This love is a mystery
Mr. Curious...

Come back to me
I'm a mr. waiting on and never patient can't you see
That I'm the same the way you left me, left me
In a hurry to spell check me
And I'm underlined already in envy green
And pencil red
And I've forgotten what you've said
Will you stop working for the dead and return
A mr. curious well I need some inspiration
It's my birthday and I cannot find no cause for celebration
The scenario is grave but I'll be braver when you save me
From this situation laden with hearsay, oh

I'm looking for love this time
Sounding hopeful but it's making me cry
(Trying not to ask why)
This love is a mystery
Mr. Curiosity
Hey mr. please
Do come and find me, oh
Oh, come on oh, yea yea

I'm looking for love this time
Sounding hopeful but it's making me cry
(Trying not to ask why)
Cause love is a mystery
Mr. curiosity
Hey mr. please
Do come and find me

Love is blinding when your timing's never right
Oh but who am I to beg for difference
Finding love in a distant instant
But I don't mind
Oh love at least I tried, well I tried...

Đêm đông

Hôm nay.
Bọn mình ăn trưa cùng nhau.
Tối ăn tối cùng chị Mai.
R đưa mình về nhà muộn rồi.
Hà Nội mưa lắm.
Hà Nội rất lạnh.
R đưa mình về rồi lại quay lại vì mua cho mình khoai nướng.
Cái mùi ấm áp xưa cũ.
Bây h R đang trên đường về.
Mình thương.
Đêm Đông giá rét.
----
Giây phút.
Mình mặc áo của R. Thu người phía sau vai. Gió lùa qua một chút đôi mắt để biết lạnh.
Hai bàn tay nằm gọn trong túi áo của họ.
Ừ.
Đèn sáng.
Trời mưa.
Hà Nội lạnh lắm.
Lạnh lắm.
Mình thương.
----
Chị Mai mua vải may áo cho mình.
Mình thấy.
Hơi bất ngờ.
Hơi đảo lộn.
Và thấy vui.
Cảm giác đó giống như là e ngại đưa tay với đến một điều gì gần lắm...
----
Hôm nay thế thôi.
Chỉ là những điều vô cùng đơn giản.
----

Trao gửi



Quay về đi - Thủy Tiên feat. Phước Thịnh
Tôi.
Bỗng có cảm giác sợ hãi.
Nếu một ngày tôi để tình yêu và lòng khát khao trôi tuột, để cho sóng xô vào đời tôi, làm những việc chỉ để khiến người khác hài lòng và không ngưỡng vọng gì cho đời mình cả.
Tôi.
Yêu những bộ phim mà người ta nói với nhau bằng mắt.
Người ta nhìn vào mắt nhau, rồi quay lưng bước đi. Đó là những ánh mắt vô cùng ám ảnh.
Tôi.
Chưa bao giờ quên những lời hứa của mình.
Và nữa.
Có những cảm giác mà tôi đã quên mất.
Chợt như tôi chưa từng trải nghiệm.
Giống như khi tôi ăn măng cụt.
Suốt một mùa, tôi say mê ăn măng cụt. Tôi ăn rất nhiều. Có ngày tôi ăn đến 2,5kg măng cụt. Và ngày nào cũng ăn. Tôi rất thích măng cụt. Thích lắm.
Mùa măng cụt qua mang cho tôi hụt hẫng. Nhưng rồi tôi cũng quên, và tôi bắt đầu ăn quả hồng ngâm.
Cho đến ngày tôi lại ăn măng cụt.
R mua cho tôi 22k tiền măng cụt.
Được 6 quả, hỏng mất 1,5 quả. Tôi ăn hết 4,5 quả còn lại.
Tôi mới nhớ lại vị của quả măng cụt.
Giống như tôi chưa từng trải qua cảm giác ngon lành và vui sướng ấy.
Giống như là một ký ức đẹp tôi đã quên đi và rồi một ngày nó lại trở về mang niềm hạnh phúc.
Nhưng không phải điều tốt đẹp nào cũng có theo mùa.
Không phải điều tốt đẹp nào dù đang tồn tại cũng sẽ quay về với tôi.
-----
Tôi.
Sẽ không để cuộc sống của mình trôi tuột, vắng xa tình yêu và những niềm khao khát.
Tôi.
Hôm nay.
Bỗng có cảm giác nhớ se sắt.
Bạn.
-----

... waiting 4 a love like this...

Nut.

Mình. Mình căm ghét những trích dẫn "".
Ai mà chẳng ích kỷ.
Mình cũng vậy.
Mình đã có rất nhiều.
Nên chừa lại những khoảng trống.
Nhưng mình không muốn âu sầu suy nghĩ hơn sau khi chỉ vì một phút quan tâm đến đời sống của người khác mà lại hụt hẫng vì cái cách người ta "hoài niệm".
Mình.
Mình chán lắm rồi.
---
Nhưng nghĩ cho cùng đó chính là cuộc sống.
Cuộc sống ép người ta hoài niệm.
Cả thế giới vẫn làm vậy.
Khác nhau có chăng ở chỗ có người hoài niệm để mỉm cười êm ả, có người lại hoài niệm rồi ôm ấp một nỗi buồn.
Mình thuộc loại thứ nhất.
May mắn là vậy...
---
Hôm nay rất vui.
Trưa nay bọn mình ăn rất no.
Và tối cũng vậy...
R bê cái bụng như bầu 3 tháng lê qua cái chỗ mà như hắn nói là cách đây mấy tháng ngồi "cong lưỡi tán tỉnh" mình.
Hừm.
Gió mùa về.
Thổi lạnh lắm.
R mặc áo cộc tay.
Mình thì váy trắng.
Hai đứa đều lạnh.
Hà Nội nhiều gió lắm. Ở khắp mọi nơi.
Chẳng biết sao thấy đầy hạnh phúc.
Bây giờ thì là thế này.
Cảm giác như thời gian chẳng bao giờ đủ.
Sau này bọn mình sẽ như thế nào nhỉ?:D
Mèo mèo mèo!
---
They don't know how long it takes
Waiting 4 a love like this
Everytime we say goodbye
I wish we had one more kiss
I'll wait 4 U, I promise U, I will...
:)
---

L.O.V.E

Tình yêu cao đẹp và chân thành là tình yêu trong bóng tối.
Tình yêu cao đẹp là tình yêu đến cuối đời vẫn câm lặng.
Tình yêu cao đẹp có thể khiến con người ta có thể hạnh phúc và bình yên vì sự hạnh phúc và bình yên của người mình yêu.
Tình yêu cao đẹp là khi ta mỉm cười và cầu mong cho người ta yêu được hạnh phúc cho đến cuối cuộc sống.
Tình yêu cao đẹp. Mình từng biết, thực sự, có những người, nếu bị dồn vào đường cùng, có thể đánh đổi cả sự sống của mình để cứu người mình yêu.
Trong tình yêu cao đẹp, về cơ bản, có nhiều sự hi sinh.
----------
Tình yêu nào là không có sự hi sinh?
Nhìn thấy nhau một khắc là đã hi sinh một phần trong trái tim mình.
Nghĩ đến nhau một giây là đã hi sinh một phần nỗi nhớ.
Thay đổi một phần cách sống để có thể hòa hợp với nhau.
Thay vì độc thân vui vẻ thì nhiều lúc lại quên bản thân mình đi mà nghĩ cho người khác.
Rồi cả khi ngồi nhìn những mối quan tâm, những công việc, những tình yêu lớn nhỏ khác nhau vủa người ta, thì mình cũng phải hi sinh một phần ích kỷ, mỉm cười mà chia sẻ người ta với đời.
Trong tình yêu, về cơ bản, có nhiều sự hi sinh.
----------
Người ta có thể hạnh phúc vì được hi sinh.
Đổi lại, người ta nhận lại niềm hạnh phúc mà đối phương mang đến.
Cũng có thể là rất nhiều nước mắt.
Nhưng tình yêu vốn dĩ là một ván cá cược đầy rủi ro.
Thế nên thương cảm một người không được đáp lại tình yêu dường như là một hành động thừa. Khi anh yêu thương một người, cũng giống như chọn một quân bài. Có thể anh thắng. Có thể anh thua. Khi anh dám yêu thương thì anh phải chấp nhận. Cũng giống như hệ quả của quân bài anh chọn, đi kèm với hạnh phúc và đau đớn nó mang đến.
Anh có dám yêu không???
----------
Tôi có:
- Lời chúc ngủ ngon mỗi đêm cho đến khi tôi chết.
- Một nơi để khi khó khăn, mệt mỏi tôi có thể tìm về.
- Một người luôn sẵn sàng giúp tôi vẽ một con đường khi tôi bế tắc.
- Một người luôn nghe tôi nói nhưng mãi im lặng.
- Một ánh nhìn từ trong bóng tối.
- Tình yêu của một con mèo.
- Niềm tin từ chính bản thân mình.
- Và một người mà tôi muốn siết chặt tay, tin tưởng và vững lòng bước đi.
---------
Đêm nay có gió mùa.
Trong gió, người ta lạnh.
Chiều nay. Người đàn ông già nua và đen đủi bước lên khỏi mặt nước và chạy về phía nắng. Những bọc giấy nilon và bao tải...
Tôi chỉ đi qua. Đôi khi một đồng tiền mua được sự thanh thản của bạn nhưng có thể là sự xúc phạm đối với người nhận nó.
Chỉ muốn khóc.
Chiều nay. Có một giáo sư khoa ** vào lớp tôi để giới thiệu cuốn sách của thầy. Chỉ có 1 bạn mua để mang đi tặng.
Cuốn sách đó hầu như không phục vụ gì cho công việc học tập của chúng tôi.
Còn tôi, tôi thấy xót lòng. Có lẽ, thầy không nên làm như thế. Có lẽ, để giữ trong tôi một điều gì đó trong lành.
Và cũng để tôi không phải thấy... "thương".
--------
Người ta dường như đang còn mải mê chạy theo điều gì đó...
--------
Tình yêu có thể bắt đầu từ những thứ vô cùng đơn giản.
Tình yêu lớn lên trong một chút phức tạp.
Và chết đi khi "người ta mải mê chạy theo điều gì đó...".
Nhưng mọi thứ sinh ra có lẽ đều có lý do của nó.

Giống như là R nói với tôi....

Us enjoy the world


Đây là cạnh cái bể cá nhà hắn. Trông mình thật là ghê gớm!:|
Hôm nay mình thấy rất là vui.
Hôm nay mình thấy bọn mình rất là vui.
Khi bọn mình ở cạnh và cùng rất vui vẻ cả lúc khó khăn.
Mình nghĩ như thế là hạnh phúc.
Tận hưởng cuộc sống xinh đẹp ngay cả khi mọi thứ xung quanh thoạt nhìn có vẻ thê thảm. Đó là lúc biết giá trị của những gì mình đang có.
Mai là tròn 4 tháng.
:)
Có thăng, có trầm.
Nhưng mình hạnh phúc vì có R bên cạnh.
Mình thấy điều đó tốt cho trái tim mình.
--------

Cuộc sống dễ thương ơi!


Mình.
Sáng nay tỉnh dậy.
Mình.
Nhà hết gas.
Nhà hết gạo.
Mình hết tiền.
Sáng nay tỉnh dậy.
Mình thấy người mình đơ đơ.
Người nóng nóng, mặt cứ đỏ lên như sắp bị cắt tiết vậy.
Rồi cả ngày thấy mệt mỏi, đau người, hắt xì hắt xì...
Đến tối thì huy động miệng vào cả chức năng cười, nói, ăn và thở.
Tay mình rát.
Và mình thấy hơi sốt.
Rồi mình giải quyết vấn đề điện nước.
Tìm ra một cách buồn cười để khắc phục cái sự cố nước kinh niên nhà mình.
Đôi lúc mình thấy mệt mỏi và bực bội với việc cứ giải quyết mọi vấn đề của căn nhà này 1 mình.
.........
Chẹp.
Nhưng chẳng có cái gì làm mình kém vui đi cả.
Mình thấy rất tốt.
Mọi thứ vẫn rất tuyệt.
Mình ăn không thấy ngon lắm nhưng vẫn yêu đời!
Thế là được rồi!:D

Hurt - by C.A.



Hurt lyrics
Songwriters: Aguilera, Christina; Perry, Linda; Ronson, Mark

Seems like it was yesterday when I saw your face
You told me how proud you were, but I walked away
If only I knew what I know today, ooh, ooh

I would hold you in my arms, I would take the pain away
Thank you for all you've done, forgive all your mistakes
There's nothing I wouldn't do to hear your voice again
Sometimes I wanna call you but I know you won't be there

Oh, I'm sorry for blaming you
For everything I just couldn't do
And I've hurt myself by hurting you

Some days I feel broke inside but I won't admit
Sometimes I just wanna hide 'cause it's you I miss
And it's so hard to say goodbye when it comes to this, ooh

Would you tell me I was wrong? Would you help me understand?
Are you looking down upon me? Are you proud of who I am?
There's nothing I wouldn't do to have just one more chance
To look into your eyes and see you looking back

Oh, I'm sorry for blaming you
For everything I just couldn't do
And I've hurt myself, oh

If I had just one more day
I would tell you how much that I've missed you
Since you've been away

Oh, it's dangerous
It's so out of line
To try and turn back time

I'm sorry for blaming you
For everything I just couldn't do
And I've hurt myself
By hurting you
----------
Bài hát cô ấy viết tặng cha.
Mình thích. Mình thích giai điệu. Thích lyrics, thích cả giọng hát của CA trong bài hát này nữa.
Mình cũng thích video clip. Mình thích cảm giác đầu tiên khi mình nghe bài hát này.
Từ bao giờ nhỉ? 1 hay 2 năm gì đó.
Bây giờ, tình cờ nghe lại, mình vẫn thích.
Dạo này có thật nhiều bài hát tình cờ lại về...
-----------
Bây giờ R đang uống beer với các chú ở gần nhà mình. Ngay phía kia, cách mình 2 dãy nhà, 2 con phố. 5 phút đi bộ.
Lúc nãy R lóc cóc mang cái bếp gas du lịch cho mình vì nhà mình hết gas mà mình thì k đủ tiền gọi gas nữa.
...
Mình thích R.
-------------

There's something...


... wrong.
---------------
Hôm nay.
Hôm nay là sinh nhật bà bầu Bình.
Bà bầu Bình hôm nay nhìn rất xinh. Mình rất thích.
Mình và R mua cho bà bầu Bình và bố Bitto một cái mà bà bầu và bố Bitto sẽ thường xuyên nhảy lên. Sau này Bitto cũng vậy. Đó là: cái cân.
Lúc đầu thì hơi kỳ cục. Nhưng sau đó mọi người nói chuyện khá vui vẻ.
Quán trà có nhân viên mới.
Bách Khoa năm cuối.
--------------
Hôm nay.
Hôm nay là sinh nhật bà bầu Bình.
Vì vậy, bố của bà bầu Bình, cũng là bố của mình - lên HN.
Trước là để động viên bầu bí.
Sau là ...
Hôm nay bố của mình đã gặp bạn của mình, đó là R.
Mọi thứ có lẽ sẽ cứ lặng lờ trôi qua khi bố mình ngồi 1 bàn còn R ngồi bàn khác.
Cho đến khi mình bảo "M ơi ngồi dịch vào".
Thế là hắn sẽ có cớ để bị đẩy sang bàn bên kia.
Khi về bố bà bầu Bình bắt tay hắn và bảo "...Tết về..." (nghe được mỗi hai chữ đó ~~~> chóng mặt).
Còn hắn thì rất khoái chí, nói cười suốt quãng đường về.
---------------
Hôm nay.
Hôm nay là sinh nhật bà bầu Bình.
Mình thích bà bầu Bình lắm.
Bà ấy là chị gái của mình.
Bé như viên kẹo, mỏng như pha lê, và...
Bà bầu Bình vừa nhắn tin comment về cái cân.
Tình hình là đã nhảy lên rồi. Cả mẹ cả con được 44,5kg. Tăng nửa lạng, sướng nhá!
---------------
Cháu mình.
Hôm nay nhìn thằng Minh rất ư là đẹp trai. Mình thích lắm. Muốn cắn lắm.
Còn Linh thì càng lúc càng như búp bê vậy.
Những đứa trẻ.
Mình thích. Khi chúng nó gọi tên mình.
Những thiên thần có đôi cánh vô hình.
Rồi một ngày chúng sẽ đánh rơi mất....
--------------
Trắng.
Mình thích màu trắng.
Không cô đơn, không lo nghĩ.
Hôm nay, mình đã tạo ra 1 thứ màu trắng. Trắng muốt.
Nhưng bỗng dưng nó lại gây ra cảm giác hoang hoải rất bất ngờ.
Giống như vừa đánh mất một thứ gì vậy.
Mình nghĩ là.
Cần có một sự thay đổi.
Có lẽ là mình hơi cố chấp.
Có lẽ vậy!
---------------
Hôm nay.
Như thế này, có lẽ là khá ổn rồi.

Truyện ngắn: Mắt Trầm (Full)

Đôi mắt thẫm sâu thẳm nhìn tôi qua làn mi dài chải mascara cong vút. Làn mắt màu ghi ánh bạc lạ lẫm khiến tôi liên tưởng nhiều đến ánh trăng cuối Thu, mờ trắng lọt qua màn sương đêm buốt giá. Đôi môi nhợt nhạt không cười, làn tóc cắt ngắn buông ngẫu nhiên trên cổ áo jacket dài trẻ trung bay nhẹ trong gió lạnh. Cô bình thản nhìn tôi hồi lâu bằng ánh mắt trong suốt và rồi quay lưng bước đi mà không nói một lời. Tôi muốn giữ cô lại nhưng đôi chân không còn cảm giác, cho đến khi gót giày cô đã khuất sau lối rẽ. Tôi đã hoảng sợ biết bao khi nhìn vào đôi mắt ấy. Cái màu trong vắt và vui tươi của tuổi 18 đã biến mất, dường như những ngày dài, những đêm dài nước mắt đã cuốn trôi mọi niềm vui và hạnh phúc trong đời. Tôi không thể chạy theo, giữ cô lại và ôm ghì đôi vai nhỏ bé hững hờ ấy vào lòng.

Đôi khi, con người ta quá yếu đuối trước quá khứ mà họ từng chạy trốn.

Một bàn tay nồng nhiệt chạm vào vai tôi. Tôi quay lại và nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Nghi. Nàng vừa quay lại từ góc bên kia của trung tâm thương mại, trên tay cầm hai que kem Chocolate, miệng líu ríu: "Trời ơi, mùa Đông gì mà người ta ăn kem quá trời anh ạ!". Rồi đi bên tôi, nàng lí lắc kể chuyện, sôi nổi cười đùa và thỉnh thoảng, nàng hào hứng nhảy chân sáo trên những thềm gạch nhỏ.

Nghi là kiểu người luôn tìm được niềm vui trong cuộc sống. Chỉ một điều thú vị nhỏ nhặt nào đó cũng dễ dàng khiến nàng hưng phấn và vui vẻ cười nói suốt cả buổi. Tôi biết nhiều người có sở thích ăn kem mùa Đông nhưng chưa từng gặp ai hào hứng với điều đó như nàng. Và sau đó, tôi thích hôn nàng. Bởi cái lạnh buốt dần trở nên ấm nóng và ngọt ngào. Còn đôi mắt nàng sau những cái hôn đó thường trong vắt và vui tươi như đôi mắt 18 tuổi.

Ăn xong kem, Nghi đi tìm thùng rác để bỏ que kem vào rồi chạy về phía tôi, nụ cười rạng rỡ, gò má ửng hồng vì lạnh, vì màu áo đỏ tươi không chỉ làm nàng bừng sáng mà còn bừng sáng cả không gian quanh nàng nữa. Rồi ôm chặt lấy tôi, nàng đặt lên môi tôi nụ hôn vô tư và nồng nhiệt. Với Nghi, tôi đã không còn ngại ngần những nụ hôn giữa phố đông người. Rồi sau khi ngước lên nhìn vào mắt tôi bằng đôi mắt sung sướng và trong lành ấy, nàng dịu dàng áp đầu vào ngực tôi, phả vào áo những hơi thở ấm rất nhẹ. Nàng ngây thơ quá, nàng cười và yêu tôi như thế giới chỉ có hai người. Ở bên tôi, dường như nàng chỉ còn nhìn thấy tôi và thiên nhiên quanh nàng đang động đậy. Nàng bắt chuyện với những đứa trẻ má ửng hồng và mắt tròn vô tư lự, nàng hạnh phúc chỉ cho tôi một đóa hoa lạc giữa mùa Đông. Mắt nàng vô thức lướt qua và chưa bao giờ cười với người đàn ông nào trừ người nàng yêu. Nàng sống đơn giản với những suy tư đơn giản và làm cuộc sống của tôi cũng đơn giản theo vậy. Bởi vì nàng trong lành, nên nếu không phải tôi, nếu là một người đàn ông khác thì cũng không bao giờ muốn rời bỏ nàng mà đi...

Một cái nhói đau chạy suốt tim. Tôi nhìn thấy bóng áo cô ở phía xa. Cái dáng đi chậm rãi, cao gầy quen thuộc. Cô đưa tay lên hất những sợi tóc ra khỏi cổ áo và tôi có thể tưởng tượng ra những ngón tay thon dài, những móng tay cắt ngắn không tô vẽ khẽ luồn vào từng sợi tóc lơ đễnh. Bất giác, tôi đưa tay lên chạm vào những sợi tóc của Nghi và ghì nhẹ mái đầu nàng vào ngực mình. Và tôi giật mình thấy rằng tôi đã không ý thức gì khi làm điều đó. Chỉ là một khao khát rất mơ hồ xuyên suốt cánh tay. Tôi muốn chạm vào bóng áo jacket phía xa ấy. Bóng áo lạ lẫm như một nỗi đau mà tôi muốn bù đắp và che chở. Bóng áo xa xôi như tuổi thơ của tôi đã qua đi từ lâu lắm. Bóng áo lạnh lùng như bước chân tôi ngày đi, không ngoái lại dù chỉ một lần để nhìn đôi mắt 18 tuổi trong vắt, đẫm lệ ở phía sau. Tình yêu đó, cho đến giờ, mỗi khi nhắc lại vẫn làm tôi run rẩy. Tình yêu đó, như một nỗi ám ảnh theo tôi suốt những năm dài xứ lạ. Tình yêu đó vẫn làm tay tôi tê dại bởi khao khát và nhớ nhung cái siết chặt cuối cùng. Tình yêu đó vẫn làm tôi hoảng hốt tỉnh dậy trong những đêm trăng mờ lọt qua rèm cửa trắng, rồi bình yên chìm lại vào giấc ngủ bên cô gái ấm áp có nụ cười trẻ thơ nằm cạnh. Tình yêu mà tôi để lại cùng tuổi 20 của mình.

Rồi tôi đưa Nghi về. Nàng níu chặt cánh tay tôi và vui vẻ cùng tôi bước ngược trở lại con đường tới bãi đỗ xe.

Mặt hồ mùa Đông trầm buồn và ẩm lạnh. Con chim nhỏ lạc loài thốt lên một tiếng không rõ vui buồn rồi rúc đầu vào cái tổ ấm bên trong mái ngói. Những con đường ngược nhau.

--------

Thành phố ảm đạm trong buổi chiều thứ Sáu lạnh buốt và lất phất mưa. Sau mấy tiếng gõ và vài giây chờ đợi, cánh cửa gỗ nâu hé mở. Cô nhìn tôi, đôi mắt không còn contact lens đã trở lại nguyên vẹn màu nâu thẫm mở lớn thoáng ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng tối lại, bình thản. Không nói một lời, Hạ Nguyên mở cửa, tránh sang một bên cho tôi bước vào, sau đó đóng cửa lại và bước về phía bàn nước. Cô ra hiệu cho tôi ngồi xuống, rót một cốc nước ấm đặt trước mặt tôi rồi đi về phía chiếc sofa đơn đặt cạnh chiếc bàn gỗ thấp đặt cạnh cửa sổ. Bầu trời phía sau tấm kính xám lạnh và nhòa đi trong mưa. Những bông cúc Họa mi trắng muốt thản nhiên nở trên cành hoa mảnh khảnh và gầy guộc cắm trong chiếc lọ gốm cao màu nâu đất. Hạ Nguyên thu mình trong chiếc ghế đặt quay về phía cửa sổ. Tôi chỉ nhìn thấy gương mặt cô trên tấm cửa kính mờ nhạt, đôi mắt vẫn phẳng lặng không rõ buồn vui.

- Em vẫn sống tốt chứ, Nguyên?

- ... Em ổn. - Tiếng nói cô vang lên ngang đều và bình thản.

Tưởng chừng như hồn tôi vỡ nát. Tôi không tưởng tượng được sau 8 năm dài xa cách, tôi còn nghe thấy giọng nói ấy trong đời. Và tôi những muốn chạm vào cô, để chắc chắn rằng cô tồn tại.

Ngày tôi về nước, có đến tìm Hạ Nguyên, cuối cùng chỉ để biết rằng bốn năm sau khi tôi đi, cô đã sang Nhật và sau hai lễ Hanami, cô yêu một người khác. Người yêu mới của cô làm ở văn phòng bộ ngoại giao Việt Nam tại Nhật Bản. Tôi chỉ biết đến vậy, và cũng chỉ bình thản ra về. Khi ấy tôi đã quen với Nghi, đã ngỏ lời yêu nàng và đã đưa nàng về sống trong căn hộ chung cư mới của mình. Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ đến cô, cô gái 18 tuổi bướng bỉnh đã lẵng nhẵng bám theo tôi, ám ảnh tôi bởi đủ ý tưởng và sở thích kỳ lạ, và nói yêu tôi như một ánh chớp tưởng chừng sẽ biến mất trong vài giây thôi nên tôi vội vàng giữ lấy. Khi tôi ra đi, tôi đã nói chia tay cô, tôi đã nói không muốn cô chờ đợi, và cũng không cần cô chờ đợi. Với tôi, Hạ Nguyên là một con người quá khác. Tôi biết cô yêu tôi hơn bất cứ điều gì khác, nhưng cô lại có linh hồn mà tôi vĩnh viễn không thể nắm bắt, không thể thấu hiểu. Có cô trong đời, là một điều gì thú vị, một cảm giác trải nghiệm hạnh phúc nhưng cũng rất mạo hiểm. Nên tôi ra đi, và cũng để cô đi.

- Em về nước khi nào thế? - Tôi đặt cốc nước xuống bàn - Ngày trước khi anh về anh đã đến tìm em..

- Em về từ mùa Xuân. - Qua tấm kính mờ nhạt, gương mặt Hạ Nguyên phảng phất một nụ cười lạnh lùng.

- Anh ấy cũng về cùng em chứ?

Hạ Nguyên quay lại, mỉm cười và nhìn tôi bằng đôi mắt nâu thẫm ấy:

- Em và anh ấy chia tay rồi. Sau đó em về nước cho kịp mùa hoa Sưa.

- Tại sao?

- Tại vì nhận ra trái tim không yêu nhau nhiều như đã nghĩ. Và vì Nhật Bản tháng Tư chỉ có hoa Anh đào.

- ...

Sau một khoảng im lặng không thể gọi tên, đôi mắt nâu thốt nhiên long lanh như muốn khóc, Hạ Nguyên đứng dậy và quay người về phía cửa sổ. Tôi bước về phía cô. Những ngón tay chạm nhẹ vào bờ vai khẽ rung lên. Cô khóc vì điều gì? Vì nỗi buồn khi nhắc lại tình yêu đổ vỡ. Hay là vì tôi, một quá khứ đã chết nay lại quay về? Khoảnh khắc ấy, khi những suy nghĩ trong đầu đã trở nên tê liệt, bàn tay tôi kéo Hạ Nguyên quay lại và siết chặt lấy cái thân thể mảnh khảnh đang run lên bởi nước mắt và những tiếng nấc yếu ớt. Cô ngập ngừng đưa tay đặt lên vai rồi ôm lấy cổ tôi, vùi mặt vào vai áo và nức nở khóc. Tôi nghe thấy hơi thở nóng ấm của cô phả vào cổ. Cánh tay gầy guộc cố ghì lấy tôi như để tìm kiếm một sự bảo vệ, như để chạy trốn nỗi sợ hãi mơ hồ nào đang đuổi theo sau lưng. Tôi nghe cô nói trong nước mắt. Và tôi, dường như cũng nhìn thấy mình trong tiếng nói ấy. Tôi cứ tưởng tôi không yêu Hạ Nguyên nhiều thế, cho đến khi tôi gặp lại cô. Tôi cứ tưởng quá khứ chỉ là một vệt thời gian đã cũ, nay lại tươi mới khi bóng dáng ấy quay về. Tôi cứ tưởng sự bình thản đến lạnh lùng là trái tim cô đã băng giá trước tôi, cho đến khi cánh tay ấy chạm vào tôi, cho đến khi tôi cảm thấy rất gần đôi môi cô đang run rẩy tìm môi tôi, để đặt lên đó cái hôn lạ lẫm, ấm nồng và ẩm ướt. Tôi đã hôn lại cô, đã để cho mình bị cuốn đi, tê dại trong cái hôn điên cuồng ấy. Những hình ảnh cũ ào về, những hình ảnh của tuổi 20 nông nổi, những nụ cười, những mảng sáng xanh ngắt và nồng nhiệt.Cho đến khi Hạ Nguyên rời tôi ra bằng tiếng thở hổn hển và đôi mắt nâu bằng phẳng nhìn tôi như thấu vào trong óc.

...

Tôi bước vào nhà khi trời đã sập tối. Nghi đang ngủ. Nàng nằm trên sofa, cuộn người trong tấm chăn thu mỏng. Tôi vào bếp và sắp chén bát cùng những đồ ăn nàng đã nấu còn nóng hổi, chỉ còn đợi tôi về. Bất ngờ, bàn tay nhẹ nhàng len vào, ôm ngang ngực tôi. Nghi áp mái đầu vào lưng tôi, giọng dịu dàng ngái ngủ:

- Anh đã về!

- Anh làm em thức giấc à? - Tôi quay lại nhìn nàng.

Nghi nhìn sâu vào mắt tôi hồi lâu. Đôi mắt nâu trong trẻo của nàng bỗng thảng thốt sự ngạc nhiên và hốt hoảng. Giọng nàng lạc đi:

- Tại sao... anh nhìn em như thế?

Hôm ấy, lần đầu tiên từ khi yêu nàng, tôi bối rối cúi mắt xuống, lảng tránh cái nhìn của nàng. Tôi quay lại, cố tìm một cái đĩa để đựng rau trong ngăn để bát, nói một câu bâng quơ nào đó rồi đi về phía bàn ăn. Tôi biết phía sau mình, Nghi đang đứng lặng và lòng đầy ngờ vực. Nhưng lý trí của tôi hình như vẫn còn chưa tỉnh dậy, và lúc này, tạm thời tôi không còn muốn nghĩ.

-----------

Hơn nửa tháng từ buổi chiều tôi xuất hiện trong căn hộ của Hạ Nguyên, chúng tôi chưa hề gặp lại. Nhiều lần, tôi có đến nhà cô, đối diện với cánh cửa gỗ nâu cũ để rồi thẫn thờ ra về. Hạ Nguyên cũng không tìm tôi. Thời gian qua kéo dài thêm day dứt. Giữa chúng tôi giờ là một khoảng đau nhói không thể gọi tên, chỉ biết rất dài...

Một đêm, Hạ Nguyên gọi cho tôi. Cô nói với tôi, ngắn gọn: "Em muốn ngắm mặt trời mọc", rồi bỏ máy. Cô đánh thức tôi, kéo tôi ra khỏi giường giống như cái cách cô vẫn làm cách đây 8 năm. Tôi vội vã thay đồ và lấy xe rồi lái đến thẳng nhà cô. Tôi biết, cô gái kỳ lạ đến buồn cười ấy đang đứng đợi dưới cổng nhà. Cô ấy đang đứng dưới gốc cây Hoàng yến, đang nhón gót giày trên những viên gạch cũ, đang đếm, đang lắc nhẹ vai, đang thỉnh thoảng nhìn về phía con đường bên cạnh, đang chờ tôi, và sẽ chờ cho đến khi nào nhìn thấy đèn xe rọi sáng con phố đang say sưa ngủ.

Chiếc xe chạy suốt đêm dài. Hạ Nguyên sau một hồi xem xét đã lựa chọn CD Piano Solo những bài hát của Linkin Park. Cô không nói với tôi một lời nào, chỉ một vệt cười giữ trên đôi môi kiêu hãnh nhiều hoài niệm. Tôi cũng không muốn phá vỡ khoảng im lặng ấy. Giữa chúng tôi là khoảng không gian ấm áp đầy âm nhạc. Thỉnh thoảng, tôi nhìn cô mờ nhạt qua kính chiếu hậu, cho đến khi cô nghiêng đầu, ngả ra ghế và thản nhiên ngủ. Tiếng dương cầm của The Ken, gió mùa Đông lạnh buốt va vào cửa kính, những con đường hun hút dài giữa đêm tĩnh lặng, cô gái đến từ quá khứ, và tôi - trái tim chưa lúc nào thanh thản và yên bình đến thế..., chúng tôi đang đi về phía biển, đang đi về phía bình minh.

Khi chúng tôi chạy xe trên con đường dài nối từ đất liền ra đảo, bầu trời đã xam xám sáng. Hạ Nguyên rùng mình tỉnh giấc, những tia nắng đầu tiên của mặt trời đã lấp lánh trên mặt biển bằng phẳng. Chúng tôi ra khỏi xe. Hạ Nguyên e dè kéo lấy bàn tay tôi rồi nắm chặt. Cô quay sang nhìn tôi, đôi mắt mang nhiều ấn tượng của một thời đã cũ. Im lặng, cô tựa đầu vào vai tôi, chúng tôi bước về phía mặt trời, say đắm như những kẻ đang yêu. Hạ Nguyên mỉm cười với ánh sáng trước mắt, thì thầm một bài hát tôi không rõ tên. Đôi mắt trong sáng không dính dáng gì tới contact lens của cô rạng ngời vui vẻ. Cô cúi xuống nắm lấy những hạt nước lạnh buốt rồi ném về phía tôi. Và chúng tôi chạy trên bờ cát dài, chạy trốn những con sóng nhẹ như vỗ về. Hạ Nguyên quay về phía tôi, tôi chỉ nhìn thấy mặt trời sau lưng cô, chỉ nhìn thấy khoảng lấp lánh từ nụ cười trẻ thơ trên khuôn mặt khuất trong vùng tối. Cô vươn tay về phía tôi, cho đến khi tôi đón lấy được thân hình mảnh khảnh và vô tư ấy. Hạ Nguyên níu chặt lấy tôi, tiếng cười giòn tan va vào sóng, vỡ tan những giấc mơ không lành lặn, những yêu thương nhói đau trong quá khứ, những ám ảnh của tôi, những cô đơn của cô. Tôi đang yêu cô. Ngay lúc đó, chúng tôi đang yêu nhau, bằng cả trái tim và lý trí.

Hạ Nguyên ngồi trên bờ đá, gục đầu vào vai tôi, tay ôm chặt. Chúng tôi đã ngồi như thế, im lặng rất dài, gió biển thổi lạnh và nắng rực rỡ ngoài xa.

- Chúng ta không thể ngồi đây mãi. - Cô thì thầm.

- Anh không muốn đi. - Tôi thở dài, đặt nhẹ lên tóc cô một nụ hôn.

- Nhưng ta phải ra khỏi nơi này anh ạ! - Cô kiên quyết.

- Ra khỏi đây là không còn yêu nhau nữa, em biết không? - Tôi gục xuống vai cô, lòng đau nhói. - Ra khỏi đây, em sẽ trở về với contact lens màu ghi của em, anh trở về với căn nhà của anh... và cô ấy. Ra khỏi đây rồi chúng mình làm sao trở lại?

- Những giấc mơ về anh đã đưa em quay về. - Hạ Nguyên chậm rãi - Em về để mơ nốt giấc mơ 8 năm ấy. Ta có còn gì cần tiếc nuối đâu...

- Em không muốn làm lại với anh sao?

- Vậy ai sẽ lại mơ giấc mơ của em? - Cô ngước lên nhìn vào mắt tôi, cái nhìn chạy suốt suy nghĩ - Sâu trong tim anh là cô gái ấy. Em cảm nhận được. Anh hãy quay về và yêu chỉ mình người con gái của đời anh thôi!

Và cô bao dung đặt lên môi tôi một cái hôn dịu dàng.

...

Chiều hôm ấy, khi rời công ty, tôi đến nhà Hạ Nguyên thì không còn tìm thấy cô nữa. Hạ Nguyên để lại cho tôi một mảnh giấy nhắn nhỏ chỉ vẻn vẹn mấy chữ: "Em đi tìm hạnh phúc!". Tôi không biết cô đi tới đâu và có khi nào trở về trong đời tôi, như lời hứa sẽ quay lại như hai người bạn. Như một cái hẫng hụt êm dịu để trở thành cảm giác thanh thản và lành lặn. Hạ Nguyên quay về, tìm lại nơi tôi ánh nhìn trong sáng mà tôi đã đem đi, cho đôi mắt trầm buốt giá giữa mùa Đông lại được mỉm cười. Hạ Nguyên quay về, cho tôi tìm lại những giấc mơ yên bình lúc nửa đêm, để lại hình ảnh cuối cùng của cô trong tôi là một nụ cười rạng rỡ trước khi quay lưng và khuất sau cánh cửa. Hạ Nguyên mang về cho tôi một trái tim nguyên vẹn, để yêu trọn vẹn sau này. Còn cô, cô đi tìm hạnh phúc.

....

Tôi trở về nhà khi trời đã sập tối. Cửa không khóa. Chiếc valy nhỏ của Nghi đặt ở góc tường, đôi guốc xếp gọn nơi bậc cửa. Vậy là nàng đã về. Từ sau ngày tôi đến tìm Hạ Nguyên, Nghi rơi vào trạng thái u buồn. Nàng ít cười và thường câm lặng nhìn tôi từ phía sau. Nàng đã đọc được sự xao động nào khác trong mắt tôi, trong sự lảng tránh của tôi, và cả những tiếng thở dài về đêm nữa. Tôi không nói và nàng cũng không hỏi. Vài ngày sau, nàng thu xếp một ít quần áo và đồ dùng cá nhân, chỉ nói với tôi rằng nàng về nhà thăm gia đình. Nàng đi. Tôi không nài giữ. Tôi đã bị sự xuất hiện của hạ Nguyên làm cho chao đảo. Và lúc, hơn lúc nào hết, tôi cần ngừng lại để tìm đường cho mình.

Tôi vào phòng khách. Con mèo Bông kêu lên một tiếng uể oải rồi đứng dậy, vươn người, xù tung bộ lông trắng muốt rồi nhảy xuống khỏi sofa - nơi Nghi nằm, và biến mất ở cửa bếp. Nghi đang ngủ. Nàng cuộn tròn trong tấm chăn Thu mỏng, mái tóc dài xõa mềm mại trên gối, trên vai và cả trên má. Tôi ngồi xuống cạnh nàng, ấp tay bàn tay lạnh ngắt của mình trong ngực áo rồi mới khẽ chạm vào tóc nàng. Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ căn hộ đối diện hắt vào, soi sáng khuôn mặt nàng, đôi môi ngây thơ, cái cổ trắng muốt gợi cảm ấm nóng sau lần áo trắng trễ nải. Một cảm giác yêu thương se sắt, tôi cúi xuống, chạm môi vào trán nàng. Khẽ mở mắt, Nghi ngồi dậy, đôi mắt nâu trong trẻo và hoảng hốt nhìn sâu vào mắt tôi. Phút chốc, nụ cười hạnh phúc bừng sáng trên khuôn mặt nàng. Nũng nịu, nàng dụi đầu vào ngực áo và choàng tay qua vai tôi: "Anh đã về rồi!"

Thường thì, mỗi buổi sáng thứ 6 Nghi lại mua hoa hồng trắng về cắm trong cái lọ pha lê đơn giản đặt cạnh cửa sổ. Ánh nắng hắt nhẹ trên những cánh hoa mỏng làm bừng sáng căn nhà. Đó là khi tôi yêu nàng hơn lúc nào.

/Hết/

Đợi.


Những ngày này Hà Nội nắng lạnh.
Có lẽ vì thế mà Hoàng Diệu xanh hơn và xa hơn.
Cảm giác chậm hơn và than thản hơn.
Cảm thức mùa Thu, dường như là đó rồi, đường như là thế rồi, là Hà Nội.
...
Hà Nội.
Những ngày mưa, mình thường nghĩ đến những ô cửa sổ cũ và một niềm mong mòn mỏi.
Những ngày nắng, mình thường nghĩ đến con đường xanh mát lá và thoang thoảng mùi cỏ.
Những ngày lạnh, mình thường nghĩ đến cảm giác một mình và khăn len.
Hà Nội.
Những ngày này, mình đang chờ đợi.
...
Đợi.
Sự chờ đợi thường chỉ dành cho những người đủ yêu thương, khao khát và sự kiên nhẫn.
Mình có không?
Sự chờ đợi thường mang đến hạnh phúc cho người biết chờ đợi.
Mình có thể không?
Những tiếng nói, những ngày ánh mắt dài và nụ cười sáng. Những cái nắm tay, siết chặt. Mình đang đợi.
Mình có thể đợi nữa không?
Một khoảnh khắc. Lúc này. Mình đang thấy hoang hoải với sự chờ đợi này.
Mình có thể đợi nữa không?
Mình có thể đợi nữa. Nhưng người ta thường không thích thú với cảm giác mệt mỏi khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu: "Mình sẽ phải đợi đến bao giờ?".
Thường thì, con người không bao h thực sự hài lòng với những gì mình có. Họ vẫn nhìn những lấp lánh lướt qua bằng một ánh mắt thèm thuồng.
Như mình.
Cũng có thể bạn nói đúng. Tôi đã quen với ấm áp và yêu chiều. Tôi đã quen với quay lưng bước mà không vướng bận. Đã quen với những vui cười bay bổng riêng mình.
Bây giờ, tôi phải thay đổi, phải nỗ lực để làm những gì tốt nhất có thể. Tôi mải miết đợi chờ. Có lẽ niềm vui và khao khát sẽ khiến tôi có thêm sức mạnh. Cũng có thể thêm nhiều những khoảnh khắc hoang mang này sẽ cuốn tôi một ngày ra đi.
Tôi không biết. Không biết.
Mỗi lần quay lưng bước khỏi một tầm mắt ấm áp và hi vọng, tôi lại thấy mình yếu đuối và mệt mỏi hơn.
Tôi đã quay lưng không ít lần.
Tôi lại về với đợi chờ của mình.
Điều đó đổi lại cho tôi rất nhiều điều tốt đẹp mà một cách tự nhiên, tôi mong muốn và tôi có.
Nhưng. Người ta không lấy gì làm dễ chịu khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu: "Mình sẽ phải đợi đến bao giờ?"
...
Cửa sổ.
Chong chóng không quay.
Nhưng tôi biết Hà Nội đêm nay hun hút gió!

Gửi mèo Bông!


Mèo ơi.
Em sẽ không buồn chứ?
"...
- mình nuôi đi
- mình nuôi
- rồi mình sẽ thích"
Bọn chị, chị và R, đã quyết định là sẽ nuôi một chú mèo mới.
Nhưng...
Chị không bao giờ quên đâu.
Lúc nào chị cũng nhớ em. Mỗi ngày chị đều muốn gọi em như ngày xưa chị gọi. "Mèo béo ơi! Bông béo ơi!"
Và em kêu "Meo!".
Em quấn quít dưới chân chị.
Em nhẹ nhàng cuộn mình bên cạnh chị.
Chị yêu em biết chừng nào!
Mỗi lần nhắc về em là một lần rơi nước mắt.
Là một lần thấy lòng đau thắt lại.
......
Em sẽ không trách chị chứ?
Chị yêu em. Sẽ không con mèo nào thay thế được vị trí của em trong chị.
Một chú mèo mới.
Một người bạn mới ấm êm của chị.
Em sẽ vui vì niềm vui của chị phải không?
Hãy nhớ là dù thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ không bao giờ bị thay thế.
Và từ giờ đến cuối đời, chị vẫn yêu em vô cùng!

I Try - Macy Gray




I Try - Macy Gray

--------
Games, changes and fears
When will they go from here
When will they stop
I believe that fate has brought us here
And we should be together, babe
But we're not
I play it off, but I'm dreaming of you
I'll keep my cool, but I'm feigning

I try to say goodbye and I choke
Try to walk away and I stumble
Though I try to hide it, it's clear
My world crumbles when you are not near
Goodbye and I choke
I try to walk away and I stumble
Though I try to hide it, it's clear
My world crumbles when you are not near

I may appear to be free
But I'm just a prisoner of your love
And I may seem all right and smile when you leave
But my smiles are just a front
Just a front, hey
I play it off, but I'm dreaming of you
I'll keep my cool, but I'm feigning

I try to say goodbye and I choke
Try to walk away and I stumble
Though I try to hide it, it's clear
My world crumbles when you are not near
Goodbye and I choke
I try to walk away and I stumble
Though I try to hide it, it's clear
My world crumbles when you are not near
Here is my confession
May I be your possession
Boy, I need your touch
Your love kisses and such
With all my might I try
But this I can't deny
Deny

I play it off, but I'm dreaming of you
(but I'm dreaming of you babe)
I'll keep my cool, but I'm feigning

I try to say goodbye and I choke (yeah)
Try to walk away and I stumble
Though I try to hide, it's clear
My world crumbles when you are not near
(when you are not near aahh)
Goodbye and I choke (yeah, yeah, yeah)
I try to walk away and I stumble (hey, hey, hey)
Though I try to hide it, it's clear (sick of love)
My world crumbles when you are not near (your love, kisses and)

Goodbye and I choke (I'm choking)
I try to walk away and I stumble
Though I try to hide it, it's clear
My world crumbles when you are not near
(when you are not there, yeah, yeah yeah)
Yeah, yeah..


Một bài hát cũ. Cũ lắm rồi!
Khi ấy, mình mới 14 hay 15 tuổi, thậm chí nhỏ hơn.
Hôm nay gặp lại.
Mình thích.
Như ngày xưa, mình vẫn thích!
---------------