Hà Nội ơi - Đã qua bao nhiêu ngày trở gió
Qua bao nhiêu đêm liêu xiêu lối cũ
Qua bao nhiêu nghiêng nghiêng bóng bên thềm...?
---
---
Thư Hà Nội
ST: Nguyễn Vĩnh Tiến
TH: Thùy Chi
Có phải mùa về đêm qua trên những con đường vàng như nỗi nhớ mong.
Có phải mùa về sáng nay trong một cơn gió sớm ướp sương đêm.
Có phải mùa về trong cơn mưa xối xả chiều nay...
Để cho người ta thấy lòng mình như từng ngõ vắng, hun hút gió, đầy tự do, đầy hoang hoải và bối rối...
Mỗi sớm, em thức giấc...
...thấy Hà nội bên sông...
...thấy Hà nội bên sông...
...bao nhiêu ngày của anh ...như sương giăng...
Những con đường chưa bao giờ vắng gió, như lòng em chưa một giây ngừng yêu thương Hà Nội, yêu thương mùa Thu, yêu thương từng hơi thở của đời sống này.
Thư Hà Nội, gửi mùa Thu và những người ta đi.
Gửi chính em để nhắc em còn nhớ, những say mê và đợi chờ.
Em còn đợi lá vàng bay, đợi những con đường hun hút gió, đợi những cơn gió lạnh chớm hương hoa sữa, đợi những ngày run run mà thả rơi vào phố một giọt nước mắt lạnh lùng.
Em đợi niềm hạnh phúc trẻ thơ khi cầm trên tay mảnh lá sen gói vài bông cốm mới, đợi một cơn mưa mùa Thu, đợi một ký ức xưa cũ mỉm cười, đợi một bức tường xanh rêu, đợi như biết bao năm của tuổi trẻ em từng đợi, hình ảnh một cụ già đọc báo bên cửa sổ mưa.
Em đợi Nguyên về!
Nguyên kiên cường của em. Nguyên mỏng mảnh của em. Cứ mãi đỏng đảnh và dỗi hờn. Cứ mãi u buồn và ám ảnh. Cứ mãi mê mải với niềm hạnh phúc được ra đi, được kiếm tìm. Có mùa Thu nào em không đợi Nguyên về... Và cũng có mùa Thu nào Nguyên quên đường về với em đâu...
Mỗi sớm bậc thang Hà Nội
Em lại thấy em như
Em lại thấy em như
....từng ngõ vắng ...đợi anh...
Có những sự chờ đợi cuối cùng vẫn chỉ là chờ đợi.
Có những lời hứa cuối cùng vẫn chỉ là lãng quên.
Nhưng như một lẽ tự nhiên, mùa Thu cứ đến, Nguyên cứ về. Ký ức giống như một con đường, mỗi bước chân qua tạo thành một lối mòn, mỗi con người đi qua để lại một ánh mắt, mỗi tiếng nói bỏ lại một âm thanh, sự im lặng bỏ lại một khoảng trống và những hẹn ước tàn phai bỏ lại một chút buồn.
Và lại là một lẽ tự nhiên, những ký ức ấy tự phong mình trong những bước tường rêu úa, đắp chiếc lá vàng mùa Thu mà quay lưng nhắm mắt.
Chỉ đôi khi, tại một cơn gió nhắc nhở, nên xao xác... trở mình!
...
0 comments:
Post a Comment