Những con đường vắng bước chân về

Nghiêng mái phố
Xiêu lòng người
----
 Hà Nội ngày trở về - Ngọc Anh
Composer: Phú Quang

Những ngày thật lạ. 

Tâm hồn tôi giờ là bóng những xao xác, hoan ca và hoài nghi.

Hiện tại cho tôi những khoảng khắc đẹp và những tiếng cười hạnh phúc.

Hiện tại cũng cho tôi cái cảm giác lo lắng, sợ sệt và hồi hộp trước những dự định.

Hiện tại cũng đẩy tôi vào sự hoài nghi, hoài nghi về trái tim con người.

Tôi không hiểu. Hoặc có thể đó cũng là tôi, đứng trước những mâu thuẫn trong chính bản thân mình, muốn chối bỏ những thứ mà tôi thực ra đã hiểu. 

Tôi sợ tôi sai. Tôi sợ một lời nói có thể làm tổn thương rất nhiều người và cũng làm trái tim tôi không bao giờ bình yên được. 

Thời gian qua chẳng bao lâu mà cuộc sống thay đổi quá nhiều.

Cuộc sống làm xói mòn của người ta những cảm xúc và những rung động đẹp. Cuộc sống trả người ta về với những niềm vui đầy tính thực tế. Hẳn nhiên đó là điều mà cuối cùng ai cũng được và phải nhận lấy.

Rồi sẽ đến lúc tôi nhìn lại và tự thấy rằng tuổi trẻ của mình đã qua, đẹp và thơ mộng như một giấc mơ.

Những ngày trẻ thơ, những bóng cây, sân trường, tiếng cười và tình bạn giờ đây đã nhạt nhòa như mây khói. Ta cứ tranh nhau làm tổn thương nhau, làm cho nhau buồn bã, thất vọng và rồi tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ, những cái nắm tay thật chặt, những giọt  nước mắt yêu thương, che chở, thứ tha và đùm bọc ngày xưa, giờ đã chẳng còn, và cũng chẳng bao giờ quay về nữa. 

Những hồi ức bé xíu, những mơ ước và khao khát đầu tiên, những con đường xưa giờ chẳng một lần quay lại. Có lẽ những bông tầm xuân vẫn nở để ngát thơm một bàn tay khác. Hàng cây trứng cá vẫn rụng hoa trắng xóa đường một bước chân xa lạ bước qua. 

Sao có lúc mình thèm thuồng cái cảm giác đó quá, buổi sáng mùa Đông mình tỉnh dậy, cùng chị gái ngập mũi trong khăn len và đi chợ. Cái thời hai chị em ngồi cả buổi để xem một chương trình ca nhạc sến chảy nước và thi nhau phê phán... Cái thời chị ôm mình, nghe mình khóc đến lặng người khi mối tình đầu hốt hoảng vỡ tan. 

Rồi biết bao thứ, biết bao điều đã qua, biết bao người đã xa, vấp ngã, thành công, buồn, vui, sướng, khổ. Tạo nên hình hài của tôi - ngày hôm nay.

Ký ức là thứ đôi khi khiến người ta tiếc nuối, bởi nó chứa đựng nhiều cảm giác mà giờ đây họ cảm thấy thật xa lạ và khó khăn. 

Nhưng rồi nó cũng đã qua, cũng đã là những kỷ niệm...

Bỗng một chiều thứ 7, tôi ngồi và nhận ra có phải người ta đang đùa giỡn. 

Bạn, bạn đang treo ngược những ký ức của tôi và về tôi lên mà đùa nghịch đấy sao???
---
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment