Nhắm mắt - Phạm Anh Khoa
Thèm một chút hiện diện.
Nhớ một cảm giác dịu dàng.
Khao khát một cánh đồng bất tận những loài cỏ đang rơi lệ.
Hôm nay đọc được một dòng trong một mớ những lẫn lộn chữ và nghĩa:
"Từ khi sinh ra cho đến cuối cuộc đời, tôi chỉ yêu một người. Tôi chỉ yêu duy nhất em. Và cũng chỉ cần duy nhất em."
Thật đáng sợ, một tình yêu như thế. Thứ tình yêu đã không chỉ là một tình yêu thuần túy, nó biến thành thứ tình yêu mang cả khái niệm tôn thờ và thuần phục.
Bài hát đã cũ. Chuyện cũng đã cũ. Người cũng đã cũ. Những kỉ niệm cũng rêu xanh rồi.
Mình.
Ừ, mình muốn đi bơi!
----
0 comments:
Post a Comment