My Immortal - Evanescence
Đã lâu rồi, những giấc mơ như vậy không về.
Những giấc mơ khiến người ta đau khổ và hãi sợ. Những giấc mơ khiến người ta không thể mỉm cười.
Cơn mưa sáng nay đánh thức tôi dậy một cách lạnh lẽo. Ừ, tôi Sợ. Tôi Ghét. Tôi Hận.
Có một lúc nào đó, bạn nghe thấy rõ ràng tiếng tranh cãi của hai tính cách trong bạn? Khi bạn giằng xé giữa sự thương hại và lòng căm hận, giữa lòng cao thượng và sự hẹp hòi, giữa sự hiện diện của quá khứ và ham muốn được quên đi. Còn tôi, tôi bất giác bắt gặp mình đứng trong cuộc chiến đó ở một khoảnh khắc mưa của buổi sáng. Tôi tỉnh dậy và kinh sợ. Tôi chỉ muốn khóc nhưng đã qua biết bao con đường, biết bao lần gục vào tay mình khóc, thứ cảm xúc đó không còn vắt được của tôi lấy một giọt nước mắt. Thế mà, nó vẫn khiến tôi đau khổ và dằn vặt hạnh phúc hiện tại của tôi....
Tất cả những gì đã qua là chưa đủ? Sao cô còn dằn vặt tôi trong những giấc mơ????
Nếu đó không phải một giấc mơ, liệu tôi có thể làm như thế không? Liệu tôi có thể tha thứ, có thể quan tâm, lo lắng, liệu tôi có không giết chết chính mình bằng cái lòng thương người khác và độc ác với những cảm xúc, với sự tức giận, phẫn nộ và căm hận của mình???
Cứ mỗi lần như thế này, tôi lại thấy như mình đang mất, đang bị đánh cắp đi những cảm xúc thật. Sau mỗi lần tha thứ trong những giấc mơ, tôi tỉnh dậy, và thấy mình đang mất, đang bị bòn rút, đang bị sấy khô và vắt kiệt những cảm xúc, đánh cắp mất những nụ cười và cảm giác hạnh phúc của một ngày.
Đã lâu rồi, những giấc mơ như vậy không về.
Đã từ lâu rồi, tôi vẫn mong những giấc mơ như vậy, đừng về!
-----
0 comments:
Post a Comment