Bước chân ngang qua cỏ hoang hun hút...
Hà Nội bước vào những ngày "vừa mời biết yêu", trái tim khi thì thơi thới, khi thì sụt sùi, khi thì hân hoan, khi thì lạnh lùng trầm lặng.
Thật lạ.
Ký ức giống như những trang sách bỏ ngỏ. Lúc nào bạn mở ra, mân mê từng trang giấy, ngẫm nghĩ từng nét chữ. Rốt cuộc chẳng thể đừng lòng lại mà "nhớ".
Hạnh phúc.
Tôi đang hạnh phúc. Thật sự. Tôi yêu thương và được yêu thương.
Mẹ chồng tôi, tôi vẫn gọi, mẹ Ngân, giữ cho tôi cây đào trĩu quả ngoài sân, cứ đợi mãi tôi về thì lũ đào con con đã chín cả, tôi vui đến hét lên khi nhìn từng chùm, từng cành trĩu xuống, quả chỉ chua chua ngọt ngọt, không ngon nhiều nhưng với tôi ấm áp lắm lắm.
Tôi vẫn nhớ cái hôm về nhà, sớm dậy thấy bố chồng tôi đã nấu mì thịt để trên bàn, tôi muốn đi ăn canh cá ghê lắm, cái món đó mỗi lần về quê chồng tôi lại háo hức buổi sáng để đi ăn. Nhưng tôi thương bố nên tôi ngồi ăn hết bát mì, dù tôi hoàn toàn chẳng thích ăn mì chút nào.
Tôi là một người may mắn. Hẳn vậy. Về nhà mình thì nũng bố mẹ đẻ, sang nhà chồng thì nũng bố mẹ chồng. Thỉnh thoảng tôi vẫn nhét tay tôi vào miệng chồng tôi rồi kêu thật to cho bố chồng tôi quay lại nhìn thấy và mắng chồng tôi làm đau con dâu của bố. Chồng tôi tranh cái đùi vịt trong bát tôi, tôi cũng mách bố chồng cho tới khi lấy lại được.
Cuối tuần sau tôi còn được về nhà với mẹ, mẹ yêu thương và yếu ớt của tôi. Hẳn mong chúng tôi về lắm. Lần đầu tiên làm sinh nhật cho con rể út ở nhà.
Tôi hạnh phúc lắm.
Hãy cứ an tâm là thế!:)
0 comments:
Post a Comment