Mong manh nắng...

Dấu phố em qua

Em thèm khát cảm giác này. 
Giai điệu quen.
Giọng hát quen.
Những hình ảnh hiện ra trong đầu cũng rất đỗi thân quen.
Những ngày mùa Thu nắng ấm, con đường tràn ngập lá vàng. 
Gió.
Những đau thương và lạnh lẽo vụt bay qua những ngón tay.
Ấy là khoảnh khắc em không còn cần bất cứ điều gì trên cuộc đời này nữa.
Chỉ có. Em. Thôi.

Loài thiên di đi tìm miền nắng ấm.
Em ở lại với mùa Đông của mình.

Và theo một cách nào đó, em vẫn bước.
Em vẫn bước. Vẫn bước. 

Chẳng ngừng lại bao giờ.
Cũng chẳng bao giờ làm cho đời mình vô nghĩa.
Cũng chẳng đơn côi.

Em có một vòng tay siết chặt.
Vậy thôi!

Râu Trê bụng Cóc

Là người yêu của mình!

Love Actually


Tôi đã xem bộ phim này. 
Lời tỏ tình trong câm lặng. To me, You are Perfect. Có nhiều lắt léo trong câu chuyện ấy. Nhưng lời nói kia nói chỉ để nói. Chỉ để nhẹ trái tim. Rồi mọi chuyện đã qua.

Có nhiều cách để người ta yêu.
Ví như tôi và người tôi yêu, chúng tôi yêu nhau theo cách giống mà khác với tất cả mọi người. Nó xen kẽ giữa sự lãng mạn và đời sống thực tế đến mức nhiều lúc khiến tim tôi tan nát. Có lẽ đó là cách để tôi còn thấy tình yêu nó ngọt - ngào - thật, lãng - mạn - thật nhưng cũng k bị shock khi nhúng tình yêu đó vào thực tế thì nó... đổi màu!

Chỉ có 1 điều. Chúng tôi không ngần ngại nói ra những điều cần nói. Những yêu thương, trách móc, hờn giận hay không hài lòng về nhau... Nên chúng tôi có nhau và sẽ có nhau bền lâu... 

Đôi lúc cứ nghĩ, ừ, yêu nhau, đời sống vui vẻ là thế. Nhưng rồi đến khi khó khăn, trắc trở, liệu có thể vững bền mà nhìn nhau mỉm cười. 

Và đến bây giờ, tôi đã hiểu. Đã đủ lòng tin và tình yêu. Người yêu của tôi mặc dù mặt ngố bụng to nhưng yêu tôi đủ nhiều để hi sinh rất nhiều điều vì tôi, sẵn sàng chịu đựng gian khổ vì tôi và ... luôn trêu tôi vì đầu tôi hơi bị lõm ở đỉnh:(.

Ví dụ: Sau khi gửi cho tôi 1 cái email nội dung như sau:

Đề: tả người thầy em yêu quý nhất 
Thấm thoắt mà đã ba mùa hoa ban nở, thầy giáo phải tạm biệt chúng em để về xuôi. cả làng cả bản đứng tiễn thầy vô cùng ngậm ngùi. Riêng em đứng nhìn theo cho đến khi thấy thầy xa dần, xa dần, xa dần, đến khi nhỏ bằng con chó em mới quay lại bản 

Đề: tả đường đến trường 
Con đường từ nhà đến trường em dài 2 mét. Ra khỏi ngõ, em rẽ phải đi qua quán bà Xuân, rồi rẽ trái đến quán ông Vịnh là rẽ trái tiếp, đi thẳng là tới.

Đề: tả con gà 
Nhà em có 1 con gà. Nó là giống gà Đông Cảo. Nó to bằng con gà gi. Nó nặng từ 8-10 kg..." => chả hiểu nó tả giống gà gì 

Đề: Tiền 
Hôm nay em được điểm 10. mẹ em rất vui vì em hay bị điểm xấu. Mẹ em rút ví cho em 5 nghìn. Ôi ít quá, nhưng em vẫn vui vì đây là tình cảm giữa hai con người là em và mẹ em 

Đề: tả con gà trống 
Cứ sáng sớm thức dậy, con gà trống nhà em nó đều nhảy phốc lên cây rơm, gáy ò ó o. Gáy xong 1 hồi dài nó lấy 2 cánh vỗ phành phạch vào mông đít 

Đề: tả anh bộ đội 
Anh bộ đội cao khoảng 1m2, súng anh dài 1m rưỡi 

Đề: tả cây chuối 
Nhà em có cây chuối rất to, chiều nào em cũng leo lên cây chuối ngồi hóng mát. Khi em leo lên, cành chuối rung rinh 

Đề: tả em bé 
Gần nhà em có một em bé rất dễ thương, vì hay bị té nên đầu em bị móp 

Đặt câu với vần: ôm, ốp 
Mẹ em tát em đôm đốp 

Miêu tả về bố 
Bố em có 1 hàm răng vàng, hàm răng vàng luôn chỉ bảo em những điều hay lẽ phải. 

Tả thực 
Sau tiếng trống trường, các bạn tập trung lại theo lớp của mình để chuẩn bị làm lễ chào cờ. Chúng em đứng ngay ngắn thẳng hàng, mắt nhìn lên lá cờ đang chuẩn bị đc kéo lên. Rồi cô tổng phụ trách nghiêm trang hô: "Nghiêmmmmm !! cào cờ....... cào" 
Em hãy tả hình dáng và tính tình một cụ già mà em rất kính yêu¨ - là đề tập làm văn trong kỳ thi tốt nghiệp tiểu học vừa diễn ra ở tỉnh nọ. Xin trích nguyên văn từ bài làm của học sinh 
1. Hình dáng của bà nội rất là thấp được hai mét rưỡi, dáng đi rất chậm chạp, mắt thì lừ đừ ít thấy gì nữa Tính tình cụ già rất là bực bội. Khi bà nội cười liền nhe mầm răng ra còn được ba bốn cái gì mà thôi. 
 2. Con mắt của bà tròn như hòn bi, mũi có hai cái lỗ, cụ già có hai cái tai, tóc của bà đã bạc phơ. Cổ ngắn gọn, bà có hai cái tay, có hai cái chân 
 3. Bà cụ ngoài 40 tuổi. Hình dáng bình thường, chiều rộng ba mươi, chiều cao một mét sáu 
 Khi cười miệng bà em móm mém như miệng cái hố. 
 4. Khuôn mặt ông bầu bĩnh; đôi mắt ông như mắt bồ câu trắng; dáng đi của ông rất hoang thai và cái miệng của ông như trái tim rất mãnh liệt. 
 Ông của em dài thì bằng 1 mét và không mập. 

Một nhóm khách du lịch vào thăm quan 1 trang trại nuôi bò sữa. HDV dẫn đến một khu vực bò sữa cái đề bảng “Bò điên - Không được đến gần” du khách thắc mắc hỏi anh HDV và được anh ta trả lời: vậy chứ ngày nào cũng bị người ta bóp vú hết ko điên sao được. Du khách ồ lên. Tiếp đến đoàn du khách đến 1 khu vực bò đực và cũng thấy dòng chữ “Bò điên - Không được đến gần” du khách nam thắc mắc hỏi anh chàng HDV “bò đực thì làm gì có vú mà cũng bị điên?” Anh HDV ngạc nhiên quay sang trả lời “vậy chứ vợ ông ngày nào cũng bị người ta bóp vú mà ông ko làm gì được ông có điên ko?

Đề bài: Em hãy đặt câu có từ "ba lô"
HS: Bố mẹ em vừa mua được ba lô đất với giá rất hời

Nhận hóa đơn thanh toán tiền khách sạn, người chồng phàn nàn với nhân viên lễ tân rằng mình không sử dụng hoa quả đặt trong phòng mà bị tính tiền $10/ngày. Lễ tân nói, việc anh có sử dụng hay không là việc của anh, chúng tôi cứ tính $10/ngày.

Người chồng đồng ý và ghi thêm vào biên lai: Trừ $15/ngày tiền nhân viên Lễ tân sờ mông vợ tôi.
Lễ tân: Nhưng tôi có sờ đâu
Chồng: Sờ hay không là việc của anh, tôi cứ trừ $15/ngày.

Sau đó thì nhắn cho tôi thế này:
- Gần nhà em có một em bé rất dễ thương, vì hay bị té nên đầu em bị móp! 
Và cười He he.. !:(
-----

Vì thế nên tôi dù rất thương người yêu mình nhưng nhiều khi vẫn tự hỏi: Hắn có yêu mình thật không nhỉ!!!???:(

Bởi vì điều này dành cho mình!

 

" Cho Em

Có cả nghìn lý do để em không chọn tôi.

Có những lý do ngốc nghếch như vì tôi không yêu HN của em.

Có những lý do chính đáng như vì tôi chẳng thể ở bên em trong 1 buổi chiều hạ nắng.

Tôi, vốn đầu óc đầy những con số, và trái tim đầy những nỗi buồn, nên tôi chẳng thể nào nhớ hết được những lý do của em. Có lẽ lý do đơn giản nhất, là em không tin tôi, không tin tôi có thể lại yêu như thưở ban đầu, không tin tôi có thể yêu em 1 cách trọn vẹn.

Những ngày ấy, trái tim tôi còn tràn ngập những hình ảnh về mối tình đầu đã kết thúc từ 3 năm trước. Có lẽ, tại thời điểm đó, chính tôi cũng không tin tôi có thể lại yêu 1 người khác.

Rồi tôi nhận ra 1 điều, rằng nếu tôi cứ yêu quá khứ nhiều đến thế, thì tôi chẳng thể yêu hiện tại của mình.

Tôi đã quên mất khuôn mặt của cô ấy như thế nào, đã quên mất giọng nói của cô ấy ra sao, đã quên cả những kỉ niệm ngọt ngào trong trái tim. Giờ tôi chỉ nhớ 1 điều. Tôi đã từng yêu 1 người con gái như thế.

Người ta có ngàn vạn từ nếu. Nếu tôi hiểu ra điều đó sớm hơn, nếu tôi dũng cảm nắm lấy tay em, nếu tôi gặp em trong 1 buổi chiều hạ nắng. Nhưng tất cả đã quá muộn. Dằn vặt mình cũng đâu thể thay đổi được những điều đã xảy ra, phải không em.

Em sắp lấy chồng.

Em van nài tôi hãy yêu 1 người khác.

Nhưng tình yêu đâu thể gượng ép. Tôi sẽ chỉ nói yêu, khi trái tim tôi thực sự rung cảm.

Tôi sẽ chưa yêu ai cả. Nhưng không phải vì chờ đợi em. Mà vì tôi chờ đợi người tôi sẽ yêu.

Tôi sẽ quên khuôn mặt của em, sẽ quên giọng nói của em, sẽ quên những kỉ niệm của em. Tôi sẽ chỉ còn nhớ, tôi đã từng yêu em.

Rồi trái tim tôi sẽ không còn ngập trong những nỗi buồn. Rồi trái tim tôi sẽ chỉ còn lại 2 điều : tôi đã từng yêu 2 người con gái, chân thành và trọn vẹn.

Tôi sẽ hạnh phúc, sẽ yêu như chưa bao giờ được yêu, sẽ vẫn trân trọng tình yêu như thưở ban đầu."
------
Điều cuối cùng tôi giữ lại. Bởi vì cậu viết những dòng này cho tôi. 

"Mọi con đường đều dẫn tới một nơi nào đó".

Tôi đã đi con đường của mình. Đưa tay cho đúng người mà tôi yêu thương, không hề hối hận. Thăng nhiều, trầm cũng không hề ít. 

Điều gì đến rồi cũng đến.

Tất cả những gì còn lại, với cậu, tôi còn lại "Cảm ơn!" và "Xin lỗi!". Vì mọi thứ. 

Tôi mong cậu sớm tìm được người thực sự dành cho mình. Và tôi biết cậu và người đó sẽ hạnh phúc, vì cái cách cho đi tình cảm rất tự nhiên của cậu. Giống như mọi thứ là thế, phải thế. Cô gái ấy là người rất may mắn!

Chúc cậu mọi sự an lành!:)
----

GoodBye...

Rồi sẽ nhẹ lòng!

Mình, mình thì sẽ ổn thôi!:)

Méo!!!



Mình.

Bắt đầu học cách làm quen với ý nghĩ ấy.

Chỉ cần mình làm quen.

Mình sẽ quen thôi! :D

Người này!:D




---

Cánh gió tung bay (The End)

Hà Nội chờ em về
(Cái title này, tôi giữ lấy như kỷ niệm về một người bạn cũ.
Ngày ấy, khi tôi đi, anh nói với tôi: "Em đi nhé, Hà Nội chờ em về!".)

Torino đầu Xuân, lạnh và ẩm ướt mưa.

Quân vùi người vào chiếc áo jacket màu đen, tay run rẩy quàng thêm một vòng chiếc khăn ấm kẻ những đường sọc dài và ngồi thụp xuống bậc thềm căn phòng số 26 nằm ở tầng thượng của một chung cư lụp xụp. Trời tối dần, thành phố đã lấp lánh đèn nhưng cửa phòng thì vẫn im ỉm đóng. Chừng vài phút Quân lại bồn chồn rút tay ra khỏi túi áo và co lên xem giờ trong ánh sáng lờ mờ hắt ra từ cửa sổ căn hộ bên cạnh. Gần tám giờ. Cô ta làm cái quái gì mà giữa trời mưa gió, lúc này còn chưa về nhà? Có tiếng ồn ào dưới phố. Quân nhoài người nhìn xuống ban công, một nhóm người châu Á đi sát cạnh nhau dưới những chiếc ô màu xanh dương, họ cầm những chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ và nói tiếng Trung Quốc. Có lẽ họ đi mua đồ về trang trí chuẩn bị đón Tết Âm lịch xa xứ. Quân thất vọng quay lại chỗ ngồi của mình, co rúm dưới mái hiên nông xoẹt và thủng lỗ chỗ. Hà Nội những ngày này hẳn đang tấp nập lắm. Hoa đào và những cây quất đầy quả vàng mọng. Những khu chợ hoa, những siêu thị chật ních người mua sắm và những cô gái ủ cằm trong khăn len, má ửng hồng vì lạnh... Người ta thì náo nhiệt, hào hứng xô đẩy nhau tìm cách có được một tấm vé để kịp về ăn Tết với gia đình, còn Quân thì chỉ đợi đến hai tuần nghỉ Tết để đặt vé bay đi... Nước Ý, nơi mà Tết Âm lịch của người Châu Á là sự kiện nào xa xôi lắm, còn với một tên bơ vơ như Quân thì, cứ ngồi đó, dưới mái hiên kia mà mơ...

Nhưng Quân không nuối tiếc. Cả những sắc hoa lan, hoa đào, cả không khí náo nhiệt, những cuộc rượu vui vẻ cùng các chiếc hữu và cả những cô gái xinh xắn ủ cằm trong khăn len... Anh đến Torino để tìm An.

Vậy là đã hơn nửa năm kể từ ngày An rời bỏ căn nhà của Quân, rời khỏi Hà Nội và đến sống ở thành phố này. Cho đến giờ Quân vẫn còn nhớ như in cái ngày An xuất hiện trong cuộc sống của anh, kỳ quặc và góc cạnh. Cô bước vào đời anh, bước vào căn nhà của anh ào ạt như một cơn bão mà anh, dẫu trước nay lạnh băng và không mấy coi trọng phụ nữ, vẫn vô thức bị cuốn đi không chống đỡ. Sự ra đi của An như một gáo nước buốt lạnh tạt thẳng vào mặt Quân, khiến anh bàng hoàng tỉnh dậy khỏi giấc mơ nhợt nhạt mà gần ba chục năm anh hài lòng và ngạo mạn sống trong đó. Để rồi, khi còn lại một mình trong căn nhà đã trở nên trống hoác, Quân mới nhận ra anh cần thay đổi, thay đổi chính mình. Và việc đầu tiên mà anh biết mình cần làm, là tìm lại cô gái đó, người con gái lạ lùng đã đột ngột đến, rồi cũng bất ngờ tung cánh bay khỏi đời anh. Suốt sáu tháng ròng rã, Quân tận dụng mọi thời gian, mọi manh mối có thể để tìm cho ra nơi An đang sống. Anh tìm được. Và việc đầu tiên anh làm khi rời khỏi công ty trong ngày làm việc cuối cùng của năm cũ là đặt vé máy bay, chuyến sớm nhất đến Torino.

Tiếng bước chân trên những bậc cầu thang trầy trụa cắt ngang dòng suy nghĩ của Quân. Đôi bốt đen đế dày dừng lại trước căn phòng số 26, dừng lại trước mặt anh. Quân ngước lên, An đứng trước mặt anh, bịt kín mình trong áo ấm, khăn và mũ len. Chiếc ô màu đỏ cô cầm, từng giọt nước nhỏ xuống tay anh lạnh buốt.

- Anh làm gì ở đây? – An lạnh lùng nhìn Quân.
- Chà, đợi cô lâu quá! – Quân đứng dậy, kéo chiếc valy và nhìn An, cười cười – Mở cửa đi, ngồi từ chiều đến giờ, sắp thành chim non chết cóng rồi.
- Sao anh biết tôi ở đây mà tìm? – An gạt nhẹ Quân ra, tra chìa khoá vào ổ và mở cửa.
- Tôi còn biết số phòng ngục được phân sẵn cho cô dưới âm phủ cơ đấy! – Quân xách valy và nối bước An đi vào trong nhà.
- Số bao nhiêu? – An bình thản quay đi.
- 2801. – Quân mỉm cười.
- Chứ không phải anh tìm đến tận nhà hỏi bố mẹ tôi địa chỉ của tôi bên này hả? – An nhướn mày nhìn Quân.
- Ồ, bị cô phát hiện ra rồi! Thảo nào không thấy cô ngạc nhiên gì cả. – Quân đưa tay gãi gãi đầu – Nhưng tìm được nhà bố mẹ cô không đơn giản đâu. Tôi phải đến công ty cũ của cô, tìm đồng nghiệp của cô, rồi tìm bạn…
- Thôi được rồi! – An ngắt lời anh - Thế tìm tôi làm gì?
- Tôi nhân kỳ nghỉ sang Ý du lịch, cô cho tôi ở nhờ nửa tháng để tiết kiệm tiền thuê phòng khách sạn nhé! – Quân buông người xuống ghế, chống hai tay lên đầu gối, những ngón tay đan vào nhau – Nếu cô định nói nhà cô chật thì tôi đã nhìn thấy có một phòng để đồ nhỏ nhỏ ở lối vào, nếu cô định nói cô không thoải mái thì nên nhớ cô đã xộc vào nhà tôi và ở đó cả nửa năm đấy.
- ...
- Sao nào? – Quân ngả người ra sau, nhìn An thăm dò.
- Dọn phòng đi! – An buông một câu gọn lỏn rồi đi vào trong bếp.
***

- Cô sống bằng những thứ này hả? – Quân ngồi bên bàn ăn, húp sùm sụp bát mì nấu với rau cải và xúc xích bò lát mỏng.
- Không. Vì tối nay tôi làm việc muộn, không kịp ghé qua siêu thị. – An lau miệng bằng một cái khăn giấy nhỏ, lơ đãng nhìn ra cửa sổ - Từ mai đó sẽ là việc của anh. Nếu tôi đi làm về mà chưa có cơm ăn thì đừng mong tôi không tống cổ anh ra khỏi nhà.
- Sao cô không giữ lại cho mình chút nữ tính nào cả vậy? – Quân cau mày nhìn An – Đi nhiều quá đánh rơi mỗi chỗ một ít, giờ hết cả rồi à?
- Anh rửa chén bát đi rồi hãy chui vào chăn nệm. Đừng làm phiền tôi, tôi phải làm việc nuôi thân. – An đứng dậy, quay người bước khỏi phòng ăn, không thèm ném lại dù chỉ một cái nhìn.
- Cô ta coi mình là rác! – Quân ngồi lẩm bẩm một mình rồi cũng đứng dậy, cho bát đĩa vào bồn rửa và xả nước.

---
An khép cửa phòng, ngồi vào bàn làm việc, mở laptop và nhấn chìm mình trong bản thiết kế với chằng chịt những đường thẳng, đường cong và những khối màu rực rỡ. Được một lúc, cô rời khỏi công việc, với tay tắt điện và nhoài người vào chiếc giường ấm áp. Vậy là Quân đã đến. An biết là Quân sẽ đến. Anh chắc chắn sẽ tìm được cô. An hoàn toàn đã có thể dọn sang một chỗ ở khác. Nhưng cô đã không làm thế. Cô đã muốn Quân tìm được mình, thậm chí đã bồn chồn, đã háo hức đợi anh.

An làm quen với Quân, quyết tâm bước cho bằng được vào cuộc sống của anh vì sự hiếu thắng, sự tức giận khi chứng kiến cái cách Quân đối xử với Chi - người yêu cũ của anh - ngạo mạn, tự đại và coi người khác như trò tiêu khiển trong tay mình. An, theo cách riêng của mình len lỏi vào tâm trí Quân, rồi cũng theo cách của mình, biến mất khỏi tầm mắt anh, đồng nghĩa với việc thả lên đầu anh tảng đá nặng tương đương 20kg gạo. Cứ tưởng ra đi là hết, nhưng khi đặt chân xuống đất Italy, điều đầu tiên An nhận ra, là cô nhớ Quân. Mỗi ngày đi qua, cô tìm mọi cách cố phủ nhận chính mình. An không thể tự biến mình thành nạn nhân của vở kịch do chính cô tự biên và khéo léo làm cho người khác diễn. Cô không được nhìn lại, không thể quay về, và cũng không nên nhung nhớ. Chỉ là một tấn trò đã diễn xong, một người đã đi qua, như bao người. Thế thôi, không hơn, không kém. An sẽ sống ở đây, sẽ làm việc, sẽ yêu đương, và không bao giờ để Quân đi vào trong giấc mơ cô nữa. Nhưng, sau lần gọi điện về nhà, khi nghe bố mẹ kể lại việc Quân đến tìm mình, An bắt đầu sống trong chờ đợi… Còn giờ thì, anh ta đã đến, đã ở kia, cô đã nhìn thấy, đã nghe, đã chạm vào. Quân ở đó, tồn tại một cách sống động đến buồn cười. Còn lý do cho sự có mặt đó, có thể vì sự tò mò; có thể anh ta tìm cô để trả đũa cho sự biến mất đột ngột cách đây nửa năm, hoặc có thể, đơn giản chỉ là muốn gặp lại. An không nghĩ, cũng không muốn nghĩ. Trong căn hộ tồi tàn ở một góc thành phố, cách cô chỉ vài mét, qua những bức tường tróc sơn lem luốc, Quân có lẽ đã ngủ rồi, ấm áp trong chăn nệm nơi phòng gác để đồ nhỏ hẹp. Torino thì đang mưa… Thế là đủ, đủ rồi. Mi mắt An khép lại, và giấc ngủ tìm đến, yên bình như chưa bao giờ yên bình hơn thế.

***
Năm ấy, An đón giao thừa cùng Quân. Giao thừa của hai kẻ lang bạt, giữa ban ngày với mỳ Ý, thịt gà luộc, hoa đồng tiền màu vàng cùng những bóng bay loè loẹt và pháo giấy cỡ nhỏ mà Quân đem về từ một cửa hàng trong khu phố của người Trung Quốc. Đơn giản và nhẹ nhàng, nhưng từ dịp Tết năm An mười tám tuổi đến nay, chưa lần nào đón giao thừa mà cô cảm thấy vui đến thế. Hai tuần lễ ào ạt trôi đi, nhanh như một giấc ngủ trưa. Tối thứ Bảy, An ôm gối ra ban công, thu mình trên chiếc ghế mây ọp ẹp và ngắm Torino về đêm. Quân ngồi xuống bên cạnh, trải chiếc chăn đơn làm bằng nỉ đắp lên chân An, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, kéo chăn cho mình rồi lấy ra hai lon bia Đan Mạch. Anh mở bia đưa cho An và cũng mở một lon cho mình.

- Chuyện của Chi ấy… - Quân uống một hớp bia, thoáng rùng mình vì thứ chất lỏng lạnh đắng – Tôi đã gặp và xin lỗi cô ấy. Giờ chúng tôi làm bạn vui vẻ lắm.
- Ừ.
- “Ừ” thôi sao? Cô không khen tôi à? – Quân gục gặc đầu – Xin lỗi con gái khó lắm. Tôi không quen làm đâu. Cô phải hiểu là tôi đã cố gắng thế nào…
- Anh giỏi lắm! – An đưa lon bia lên miệng, mắt vẫn nhìn về phía những con đường lấp lánh sáng.
- Cô thật là… - Quân thở dài, cũng nhìn theo hướng mắt của An, trầm ngâm – Bao giờ thì cô dừng lại?
- Dừng lại?
- Bao giờ thì cô thôi bay đi? Cô định xê dịch mãi thế sao? – Quân quay sang nhìn An. Cô gái ấy ngồi ngay bên cạnh anh, nhưng bống nhiên sao như xa xôi quá. Hạt mầm phát tán nhờ gió. Rồi anh có giữ được cô không…
- Tôi còn nhiều nơi chưa đến. – An cúi mắt xuống, áp vỏ lon bia mát lạnh vào má.
- Cô chẳng thế nào đến hết mọi nơi được.
- Nhưng tôi quen rồi, chân tôi cứ bước thế, tôi biết phải làm sao…

An cúi xuống, vùi đầu vào cánh tay mình, lắc lắc bon bia làm ánh sáng hắt vào vỏ kim loại xanh loang loáng. Họ ngồi như thế, lặng lẽ bên nhau, bên những lon bia Đan Mạch lạnh buốt, bên Torino về đêm trầm mặc, nước Ý lấp lánh đèn…

Sáng hôm sau, An tỉnh dậy khi ánh nắng sớm mùa Xuân yếu ớt len qua tấm rèm cửa màu xanh nhạt. Cô ra khỏi phòng mình, căn nhà yên tĩnh lạ lùng. An bước vào phòng ăn. Bữa sáng Quân đã dọn sẵn trên bàn. An ngồi xuống, đọc mảnh giấy anh để lại: “Cảm ơn cô đã cho tôi ở nhờ thời gian qua. Vui lắm. Tôi về Việt Nam. Để lại cho cô chìa khoá nhà. Cô đi đâu cứ đi. Nhưng nếu có thể, hãy về trước khi tôi kịp lấy vợ. Vì khi có vợ rồi, tôi sẽ không thể dành căn phòng màu đỏ cho cô nữa đâu. Tạm biệt và mong cô giữ sức khoẻ. Đừng ăn tối bằng mì gói nữa nhé. Hà Nội vẫn đợi cô về! - Quân -”.

Bữa sáng một người ngẩn ngơ buồn. Còn Torino, hôm đó đầy nắng và đầy gió.

***
Hà Nội vào Thu, bầu trời trong trẻo và nắng đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Hoa sữa bắt đầu nồng nàn cuối phố, và những gánh hàng hoa đã rực rỡ màu vàng của hoa cúc. Phố mùa Thu cũng rộng và dài hơn.
Quân mở cổng bước vào nhà. Anh đặt chiếc cặp da xuống bậc thềm và giật mình sửng sốt: bên bục cửa là một đôi giày phụ nữ. Có những tiếng nói lạ trong nhà. Luống cuống mở cửa, Quân ào vào nhà, chạy như điên về phía căn phòng đỏ cuối hành lang. Anh dừng lại bên cửa, sự mừng rỡ vừa tràn lên bỗng dưng xẹp xuống như một quả bóng xì hơi. Thứ tiếng lạ lùng mà anh nghe thấy là tiếng Nhật. Quân đẩy cửa bước vào, giận giữ nhìn An lúc đó đang ngồi nghe băng và ghi ghi chép chép ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Anh hậm hực:
- Đừng có nói là cô bay từ Ý về, nghỉ chân ở nhà tôi rồi lại sang Nhật đấy!
- Anh về đấy à? – An ngước lên nhìn Quân, chỉ một thoáng rồi hàng mi bối rối khép xuống – Công ty tôi mới xin vào làm vừa ký hợp đồng với đối tác Nhật...
- À... – Quân sững người, đơ ra trước cửa một lúc - Vậy... cô học tiếng Nhật tiếp đi...
Anh líu ríu bước ra ngoài. An đã về rồi, cô ấy đã về và...
- Tôi định nói là.. – Quân lại mở ào cánh cửa, An giật mình quay lại nhìn anh - ..Là.. Cô quay về, tôi rất vui!
Rồi đóng cửa lại, Quân buông người xuống nền nhà bằng gỗ, tựa lưng vào cánh cửa căn phòng đã từng là của An và giờ lại là của An. Anh đưa tay ôm lấy đầu, vò rối mái tóc, lặng cười với chính mình.
...Và anh sẽ không để cô gái nhỏ bé ấy rời khỏi đời anh nữa. Không bao giờ! Phía bên kia cánh cửa, trên môi cô gái ấy, có giọt lệ nhỏ xíu vừa rơi trên một nụ cười. Đó là khi những ngọn gió đã tìm được chốn dừng chân.
Bầu trời ngoài kia, có bao nhiêu ngọn gió vẫn còn lang thang nhỉ...?

M.M, Hà Nội 2008

Tôi không còn nhớ mình đã viết những dòng chữ này trong bao lâu và đã bao nhiêu lần sửa lại.
Nhưng cũng dịu dàng, khi một tối, bạn giở lại những bản thảo cũ kỹ và cảm thấy sống lại những ngày thơ dại.
Sự lãng mạn chới với ở một góc đâu đó trong thực tại này. Cũng giống như A Westlake Moment, một bộ phim khó hiểu (Tôi đã xem bao nhiêu lần để phần nào hiểu được nó nhỉ?), chỉ có nhiệm vụ khắc họa những phần sâu kín, ít và khó bộc lộ nhất.
Giữa những câu chữ và đời sống khi ấy còn là một quãng đường dài, một quãng đời dài. Cho đến khi tôi hiểu, tôi có thể tồn tại trong thực tế này với những điều đẹp đẽ và lãng mạn trong mỗi quan sát nhỏ trước đời sống.
Mỗi con người có một số phận.
Tôi đang đắn đo trước bước ngoặt của cuộc đời mình. Hẳn nhiên. Tôi đang cần thời gian tĩnh để suy nghĩ. Có nhiều điều tôi cần nghĩ. Giống như việc mua rèm cửa. Màu xanh dương tươi trẻ, màu xanh lá nhạt hòa hợp và đầy sức sống, màu mật ong nhạt êm dịu và ấm áp...?

Ấy là cô gái của ngày đã qua. Cô ấy làm nên tôi của ngày hôm nay. Không nhiều ngây dại như xưa. Nhưng có nhiều điều khiến tôi tự hào.

"Mọi con đường đều dẫn tới một - nơi - nào - đó."

Tôi cần nghĩ. Nhưng tôi sẽ đi!
---

Cánh gió tung bay (Phần III)


Quân mở cửa, bước vào trong nhà và nghe thấy những tiếng nói kỳ lạ trong phòng An. Có lẽ cô ta đang học tiếng Ý. Nhưng tại sao An lại học tiếng Ý chứ không phải tiếng Pháp hay tiếng Nhật?

- Tại sao cô lại học tiếng Ý? - Quân mở cửa và hỏi.
- Anh không gõ cửa - An ngước lên và ném cho anh một cái nhìn bình thản nhưng khó chịu.
- Đây là nhà tôi!
- Anh uống à? Tôi thấy mùi cồn! - An nhìn vào mắt Quân. Sau một thoáng cau mày, cô mỉm cười và bình thản quay đi.
- Ừ, uống, sao nào? Tôi uống, tôi hơi say, tôi chóng mặt, tôi sẽ ở lại phòng cô đêm nay nhé!? - Quân hơi lảo đảo.
- Anh biến về phòng ngay! - An đẩy anh ra khỏi cửa.
- Cô vẫn chưa trả lời tôi. Tại sao lại là tiếng Ý?
- Đó là việc của tôi! Về phòng! - An quát và ấn Quân vào phòng anh.

Sau khi pha một cốc nước chanh và tống cho bằng hết vào cổ họng Quân, An bỏ ra khỏi phòng, đóng cửa lại, lẩm bẩm: "Đồ dở hơi!". Quân ngồi dậy, bật đèn và bắt đầu cởi giày: "Ừ, dở hơi. Dở hơi mới học tiếng Ý. Đúng là kỳ quặc...".

Anh ngồi nhẩm lại, vậy là đã hơn năm tháng kể từ khi An đến dọn đến căn nhà của anh. Thật buồn cười, nhưng Quân biết có một cái gì đó kỳ lạ như chính sự kỳ lạ của An đang nảy mầm và lớn lên trong trái tim, trong suy nghĩ của anh. Cô, không giống như không khí hay ánh sáng, nhưng cần cho niềm vui của anh. Sự cáu kỉnh và lạnh lùng, hay những câu nói cộc lốc của An thậm chí còn mang cho Quân cảm hứng làm việc(!). An như thể một thứ hạt phát tán nhờ gió, như một hạt cát không thể nào nắm giữ được, hay là những cái gì rất đặc biệt, Quân cũng không rõ... Điều mà anh rõ nhất, có lẽ là việc anh đang thích An, mà có thể là hơn thế... Anh bật cười với chính mình. "Thôi thì mặc. Đến đâu thì đến."
***

- Anh về ăn cơm đi. - Giọng An đột nhiên rất nhẹ.
- Ừ, tôi về ngay đây! - Quân trả lời, khá ngạc nhiên.

Anh ghé qua một cửa hàng hoa, lấy mỗi loại một ít những giống hoa lạ lạ và loè loẹt, vui vẻ phóng xe về nhà. Căn nhà khoá cửa và trầm lặng một cách kỳ lạ. Quân bước vào phòng ăn: Đồ ăn An làm đã bày sẵn trên bàn, vẫn còn ấm nóng. Bên cạnh là một tờ giấy cô để lại. Quân nhấc nó lên: Một bức thư kèm với hai mươi nghìn đồng. Những dòng chữ của An ngắn ngủi và đơn giản: "Cảm ơn anh đã cho tôi sống ở đây trong suốt thời gian qua. Cũng khá vui vẻ. Tôi sang Ý. Trả lời cho câu hỏi của anh đấy! Còn 20.000 này tôi trả tiền cafe cho Chi. Cuộc gặp gỡ của chúng ta kết thúc ở đây. Anh sẽ quên tôi nhanh thôi. Hãy yêu một tình yêu thực sự và giữ lấy nó. Tạm biệt và chúc hạnh phúc! - An -"

Quân lặng người... "trả tiền cafe cho Chi"... Cuối cùng thì anh đã hiểu ngày hôm đó tại sao cô lại chặn anh lại, tại sao lại nói về những điều rất kỳ lạ, tại sao lại đến sống cùng anh, và tại sao lại ra đi... Cuối cùng, Quân đã hiểu tất cả. Mọi thứ đều có nguyên nhân. Cũng giống như giấc mơ sáu tháng có An trong cuộc sống của mình, giống như giấc mơ lúc đọc mẩu giấy cô để lại, giống như tình yêu cô gieo vào mảnh đất của anh, rồi bất ngờ ra đi, giống như thứ cảm xúc cay đắng rất gần với hai chữ "trả giá", giống với sự trống trải và nỗi nhớ, giống với lồng ngực đang nặng trĩu và đau, đau không biết chỗ nào. Cảm giác khi mình bị lôi vào một vở kịch, mà lại lỡ yêu chủ trò, không thể trách móc, cũng không thể hối hận... Quân đem bó hoa vừa mua, cắm vào một cái lọ pha lê dài và đặt trong căn phòng đỏ của An, từng là của An. Cô không mang theo Bồ công anh hoa Vàng và chuông gió. Bỏ lại tất cả, và chỉ mình An, cô đã bay đi...

Sân khấu đã kéo màn.
Bữa tối lạnh ngắt một người.
Tiếng chuông gió lạc lõng vang lên trong bóng tối im lặng.

Có một cô gái đã rời bỏ cuộc đời anh, đi tìm một miền đất xinh đẹp của riêng mình, để lại cho anh một khoảng trời trống hoác và khiến anh giật mình khi nhìn lại tất cả những điều nhợt nhạt, vô vị mình đã làm..
Và cất cánh tung bay!...

(I want it to be continue...)
----

Cánh gió tung bay (Phần II)

Quân không hiểu An đang tính toán điều gì. Bắt đầu từ cuộc gặp gỡ khó hiểu của họ. An nghĩ gì khi đuổi theo anh ngay sau cuộc chia tay oái oăm trong quán cafe giữa anh và Chi? An nghĩ gì khi nằng nặc mời anh đi ăn sau khi nhận được một thái độ khó chịu như thế? Và bây giờ thì anh hoàn toàn thấy mình cuống cuồng và mò mẫm trong tư tưởng của bản thân trước cô gái đang ngồi trước mặt mình trong lần thứ mười lăm cô hẹn gặp anh...

- Tại sao Chi lại nói anh đùa cợt với cô ta? - An hỏi.
- Tôi đã bảo không muốn nói thêm về chuyện đó - Quân xẵng giọng.
- Được thôi, nhưng tại sao cô ta lại nói thế?
- Cô thật là...
- ...
- Vì đó là sự thật. - Quân lạnh lùng.
- Sự thật nào? - An hỏi lại
- Sự thật là Chi cuối cùng chỉ là một mối tình kiểu gió bay.
- Tại sao?
- Tôi chẳng có lý do gì để từ chối cô ta cả.
- Một cô nàng giàu có, ưa nhìn, tính khí dễ chịu, công việc ngon lành, số đo 3 vòng đều ổn...
- Ừ - Quân thở dài.
- ... và sex?
- Ờ... - Anh nhún vai.
- Anh làm thế không sợ trời phạt à? Chi có vẻ yêu anh thật lòng đấy chứ.
- Thế thì sao? – Quân lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính.
- Nhà anh có mấy phòng? - An tách một múi từ quả khế lấy trong giỏ, cho vào miệng, chun mũi lại vì chua và đột ngột đổi chủ đề.
- Bốn. Một phòng ăn, một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng gần như nhà kho. Sao?
- Tốt. Tôi sẽ dọn đến cái kho đó và nấu cơm cho anh hàng ngày nhé! - An cười nhẹ nhàng và nhìn thẳng vào mắt Quân một cách nghiêm trang.
- Cô moi ở đâu ra cái ý tưởng đó thế? - Quân hoảng hốt.
- Moi trong đầu tôi. Không được sao? - Cô hơi lớn giọng.
- Cô đừng có đùa! Mọi thứ bắt đầu quá lố rồi đấy! - Quân cáu.
- Tôi không đùa! Tôi đã nghĩ đến điều đó từ lâu rồi! Hay anh có bạn gái mới rồi và không muốn bị hiểu nhầm? - An vặc lại.
- Chẳng có bạn gái nào hết! - Quân gần như bất lực với khả năng suy xét tình hình của chính mình - Cô quá khác thường!
- Tôi vẫn thế! - An tròn mắt nhìn Quân và cười phá lên.
- Tôi không biết! - Quân thở hắt ra - Chẳng có lý do nào để tôi phải chứa cô trong nhà tôi cả.
- Tôi là bạn anh, được chưa? - An bắt đầu nhìn anh với ánh mắt đầy hi vọng.
- Là bạn? Cái đó cần xem xét lại. - Quân đưa tay lên cằm và nhìn qua vai An - Nhưng dù cho thế thì vẫn là chưa đủ!
- Vậy thì, tôi đã trả căn hộ của tôi rồi. - An nghiêng mặt nhìn Quân qua con mắt khép hờ - Tôi chỉ có thể ở đó trong vòng 1 tuần nữa.
- Vậy thì đi tìm một căn hộ mới!
- Tôi không có thời gian. Và anh cũng thế! - An bình thản kết luận.

...
Có lẽ cô nàng chỉ đùa thôi. Quân đã nghĩ thế trong suốt năm ngày sau đó. Có lẽ chỉ đùa. Hi vọng vậy... Và cho đến sáng sớm của ngày thứ sáu…
Tiếng chuông cửa vội vã lặp đi lặp lại một cách sốt sắng lôi Quân dậy lúc bảy giờ sáng Chủ nhật. Anh mở cửa và kinh hoàng khi nhìn thấy An đứng trước mặt, với đầy đủ rương, hòm của mình...

- Chào buổi sáng! Tôi có bữa sáng cho anh. - An giơ lên một chiếc túi to, lách qua tay anh và đi vào nhà - Xách đồ vào cho tôi đi!
- Anh dậy muộn đấy! - Cô vẫn tiếp tục nói - Cái phòng “nhà kho” thân mến ở chỗ nào vậy?
- Cô dọn đến thật hả? Cô điên đấy à? - Quân hét lên.
- Tôi mệt lắm - An nhìn Quân với ánh mắt chán nản và nài nỉ - Anh thôi đi được không? Chúng ta đã thoả thuận chuyện này rồi. Tôi sẽ nấu cơm cho anh hàng ngày và tự lo cho mình. Anh ăn sáng rồi chuẩn bị đi làm đi.
- Nhưng... Hôm nay là Chủ nhật!
- Thôi đi mà! - An cáu kỉnh quay đi.

Quân đứng nhìn theo cái lưng lom khom của An, bất lực thở dài và khoát tay thành một động tác giận dữ. "Thôi thì mặc. Đến đâu thì đến".

Ngày hôm đó, Quân mặc kệ An sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, đem hàng thùng sơn về như muốn biến căn phòng thành xứ mặt trời mọc của cô ta. Bức trường màu đỏ sẫm để chừa ra vài mảng màu vàng kem mô phỏng hình các lục địa như một cái bản đồ thế giới bị chia cắt. Một cây Bồ Công Anh hoa vàng trồng trong cái chậu màu hồng gạch đặt ở góc, và một cái chuông gió với những cánh chim dang ra, chấp chới nơi cửa số. Cái tủ nhỏ bằng gỗ biến thành nơi chứa quần áo và một cái bàn hơi cũ cho sách báo và laptop của cô nàng...

- Cô không sợ sống ở đây tôi sẽ làm gì cô sao? - Quân hỏi, đứng tựa vào cửa và bàng quan nhìn An chạy qua chạy lại.
- Làm gì là làm gì? - Cô lơ đễnh hỏi.
- Làm nhiều thứ. - Anh nhếch mép lên, vẽ thành một nụ cười tinh quái.
- Anh sẽ làm gì tôi hả? - An ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Quân.
- Cô thì có quái gì mà làm!? - Quân hơi rụt người trước mắt An.
- Ừ, dù sao thì, anh yên tâm, tôi mua kéo rồi!
- Kéo?
- Đúng, kéo. - An cúi xuống, vai hơi rung rung - Rất sắc, anh biết đấy...
- Mặc kệ cô! - Quân hơi nổi cáu, quay lưng bỏ ra khỏi phòng, để lại An đang cười toe toét ở đằng sau lưng.

Cứ như thế, An thò chân vào cuộc sống của Quân, không gây cho anh quá nhiều thay đổi, trừ việc về nhà ăn tối thường xuyên hơn, được ăn cơm thường xuyên hơn, không được đi giày vào trong phòng, không được bỏ quần áo mặc dở vào trong tủ, và thỉnh thoảng phải đứng đợi trước nhà vệ sinh gần nửa tiếng. Quân không phải gặp An nhiều vì cô quá bận bịu với những bản thiết kế và lịch học dày đặc. Những bữa cơm khá im lặng nhưng hoàn toàn thoải mái. Có người ăn cùng khiến Quân cảm thấy tiêu hoá tốt hơn, và vui vẻ hơn. Ừ thì tự do có cái hay của nó, nhưng mất tự do cũng thế...

Một tháng, hai tháng, ba tháng, rồi bốn tháng..., Quân không ngờ cô nàng lại quyết ở trong nhà anh lâu đến thế, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không cảm thấy phiền. Sự có mặt của An đã trở thành một cái gì đó quen thuộc và đôi khi làm anh nhớ. Những góc cạnh trong tâm lý, một nét không vừa lòng nào đó được bộc lộ một cách kín đáo mỗi khi cô nói chuyện với anh..., anh không hiểu rõ lắm, nhưng ở An có một sự thu hút rất đặc biệt...
(To be continue...)
----

Cánh gió tung bay (Phần I)

(Ôi những ngày xưa trẻ dại!)

Giữa tháng Chín, chiều không nắng.

An ngồi xuống chiếc ghế gỗ sơn đen mảnh khảnh đặt cạnh cửa sổ quán café quen thuộc mà cô hay tới. Ngày hôm qua, An đã hộp đơn xin thôi việc ở công ty, đăng ký một khoá học tiếng Ý buổi chiều ngay sau lớp học tiếng Anh và xin một công việc part-time tại gia, thiết kế quảng cáo cho một số triển lãm mỹ thuật. Rồi cô sẽ rời bỏ cuộc sống trống rỗng và buồn tẻ này, đến với một môi trường khác, cũng có thể, lại trống rỗng và buồn tẻ, nhưng làm sao nói trước được điều gì… Dù sao thì, An trước nay vẫn là con người của tự do, và việc cô ra đi là tất yếu. Trước đây như thế, bây giờ như thế, là sau này có lẽ vẫn vậy. Còn lời giải thích cho cảm giác đau nhói trong tim, đơn giản vì bạn đồng hành của tự do là những sự cô đơn kỳ quặc…

An nâng tách café lên môi, thả lỏng đầu óc trong làn khói mỏng và ấm áp, cố ru mình trong sự tĩnh lặng. Chuỗi bốn năm kể từ sau khi An ra trường loang loáng hiện về và nhắc nhớ một vài kỷ niệm buồn. Hai năm sống ở Sài Gòn kết thúc bằng một mối tình tan vỡ. Anh chàng của An không chịu nổi cuộc sống trôi nổi và những ý tưởng về chuyện “cao chạy xa bay” của cô, đã hẹn hò với một cô gái khác, tìm một cái gì chắc chắn và nói với An điều đó khi họ chuẩn bị đính hôn. Dĩ nhiên, chẳng còn gì giữ An lại.
Trở về Hà Nội với trái tim xác xơ, An êm đềm gục đầu vào thành phố của mình, nhưng tư tưởng thì không thể ngừng mơ đến những chân trời khác. Cuộc sống của cô, suy cho cùng có lẽ sẽ là một chuỗi những xê dịch không ngừng nghỉ, mệt mỏi và đau đớn nhưng đầy đam mê…

Tiếng ghế gỗ cọ vào sàn đá lạnh khô khốc vang lên khiến An giật mình, thô bạo lôi cô về thực tế. An quay sang và nhìn thấy một cô gái đang đứng khỏi ghế, trước mặt anh chàng – có lẽ là bạn trai của cô, giọng tức tưởi:
- Từ trước đến giờ, anh chỉ xem tôi là trò chơi của anh sao?
- …
- Anh không buồn phủ nhận! – Cô thét lên.
- Anh rất tiếc!
- Anh…
Uất nghẹn, cô đứng lặng nhìn anh ta hồi lâu, đôi mắt tức giận đỏ hoe đã chứa chan những giọt nước mắt nóng hổi. Và bất ngờ, cô hất ào ly nước lọc trên bàn vào khuôn mặt lạnh lẽo, bình thản của anh ta rồi cầm túi xách, chạy vội xuống những bậc cầu thang bằng gỗ. An nhìn xuống con đường. Cô gái ấy chạy ra khỏi quán nhưng vấp ngã. Cô ngồi im trên đất, vai rung lên, cả người run như lên cơn sốt. Vài phút sau, cô ấy đứng dậy, vẫy một chiếc taxi màu vàng, và đi. An tiếc nuối nhìn theo: cô ấy đã quên một việc cần phải làm, trả tiền café!

Anh chàng kia ngồi lại, rút một chiếc khăn giấy, từ tốn tấm nước trên mặt, khoé môi nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo khiến An lạnh xương sống. Một cảm giác rất khó chịu trào ứ lên trong cổ họng cô. Anh ta đến bên chiếc Piano, đàn như một kẻ điên vớ lấy những nốt nhạc lạc lõng và cao vút một bài hát của Linkin’ Park – Leave out all the rest, kết thúc bản nhạc với một bàn tay giơ cao, mái tóc ướt mèm rũ xuống trán, rồi đứng dậy, trả tiền và bước xuống cầu thang. An vội vã kẹp một tờ polime dưới ly nước và chạy theo. Cô chặn anh lại trong bãi gửi xe.
- Tôi mời anh bữa tối, được chứ?
- Gì cơ? – Anh chàng ngạc nhiên nhìn cô.
- Bữa tối! – An thản nhiên lặp lại.
- Cô muốn gì? – Anh nhìn thẳng vào mắt cô một cách thô lỗ.
- Chỉ là muốn cùng anh ăn tối thôi. – An đáp lại cái nhìn một cách thách thức, cánh mũi hơi hếch lên – Anh không dám ăn tối cùng tôi sao?
- Thật là vớ vẩn – Anh ta quay đi một cách tức giận, tra chìa khoá vào ổ và dắt xe.
An lại gần, đưa tay xoay chiếc chìa khoá, rút nó ra, tung lên không trung, bắt lại và cười một cách ngạo nghễ:
- Anh đi ăn với tôi nhé!? - Xuống giọng – Đây là một lời mời thực sự!
- Tôi không có hứng!
- Anh sẽ đi đâu mà không có chìa khoá xe?
- Tóm lại là cô muốn gì? – Anh chàng nói to, cáu thực sự - Tôi không quen cô, cũng không thích cái kiểu làm quen quái dị và bất lịch sự thế này!
- Tôi muốn đi ăn với anh. Và chúng ta sẽ quen nhau một cách lịch sự, tử tế hơn trong bữa tối, thế nhé! – An nói, hơi chồm người về phía trước, mắt nhìn thẳng bướng bỉnh.
- Cô…

***

Quán ăn tối thứ Sáu không đông người. Họ chọn một bàn ngay cạnh cửa kính, nhìn ra đường. Trời bắt đầu mưa.
Quân ngồi ngơ ngác ra trước mặt An. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại chịu đi theo cô ta. Trong khi đó, An khoái trá phủ lên anh cái nhìn đầy phân tích sau khi nắm được một số thông tin cơ bản: Một anh chàng hình thức ổn, một designer, độc thân - vừa chia tay người yêu, đôi mắt hơi lạnh lẽo và u ám, nụ cười thường trực sự ngạo mạn, những ngón tay đều đặn nhịp trên mặt bàn - một anh chàng hơi thiếu kiên nhẫn và dễ nổi nóng – Tại sao lúc nhận nguyên một ly nước vào mặt anh ta lại không nổi khùng lên nhỉ?, chiếc áo tối màu nhẹ nhàng với những chi tiết nhỏ khá ấn tượng – ưa sự đơn giản và hợp lý, gần như khinh thường sự quyến rũ một cách phô trương nhưng dễ bị cuốn hút bởi những điều đặc biệt… Một người không dễ nắm bắt - không hề!

- Anh thích cua rang me chứ?
- Cũng được! – Quân nhạt nhẽo.
- Vậy chúng ta dùng món sườn. – An kết luận.

Và hai người im lặng ăn cho xong bữa tối với hai cảm xúc trái ngược nhau.
---

Có những nỗi đau chợt ùa về



Là khi sáng thức dậy, có điều gì chạm khẽ vào nỗi đau xưa.

Những dối trá buông nhẹ như gió, những hờn ghen nức nở vào đêm, những cơn hận buốt nhói vụt tỉnh dậy, gào thét trên cánh đồng hoang hoải.

Tôi hận!

Tôi hận!

Tôi đâu phải con người hẹp hòi.

Nhưng có rất nhiều khoảnh khắc tôi muốn giết chết tất cả những thứ đó, những quá khứ đó, những ám ảnh đó, cái tên đó, con người đó...

Tất cả.

Bắt đầu từ một lời nói dối.

Bắt đầu từ một niềm tin ngây dại.

...

Tất cả mọi người đều nghĩ mình là GIÓ.

Cho tới khi họ tìm thấy bến dừng chân.

Giống như An, cô gái của tôi. Chơi một trò chơi dài dằng dặc. Ra đi vì nghĩ mình là GIÓ. Nhưng cuối cùng lại lần bước trở về.

Căn phòng màu đỏ với những lục địa vỡ tan!
---

Don't wait 4 me NO more.

Đừng đợi tôi.

Tôi sẽ không bao giờ quay lại đâu.

Đừng đợi!
---

Bỏ lại phía sau

Bỏ lại phía sau - Vũ Quốc Việt
Trình bày: Đức Tuấn


Lặng yên mùa đông, lặng yên dòng sông, lặng yên buồn trông nghe nỗi nhớ mong
Gọi tên người xưa gọi trong chiều mưa, gọi đêm dần thưa trong giấc mơ không vừa
Ðời chưa đặt tên, tình tôi chồng chềnh đành thôi ngủ quên lênh đênh
Từ khi người đi mùa hoa hàn vi thầm trong lặng lẽ biết hoài nghi
Ngày dài tiếng hát miên man, chiều vàng tôi vẫn lang thang giữa ngàn.

Rồi một ngày, tôi tình cờ gặp lại.

Những giai điệu cũ kỹ thân quen đánh vào những rung động trong tim mỗi khi bắt gặp.

Giai điệu thân quen như sự hoang hoải vô tận của cánh đồng xơ xác.

Sự hoang dại và tuyệt vọng của một tình yêu đã ra đi, đã chết.

Giai điệu không gợi nhớ, gợi nhắc nhưng đã luôn khiến tôi xúc động.

Chỉ tiếc một điều.

Tôi vẫn chưa tìm thấy, chưa tìm được một giọng hát thực sự mang tôi trở về thảo nguyên mong đợi.

Tôi vẫn chờ đợi một điều gì mộc mạc hơn, tha thiết hơn...

Một điều gì đó thực sự.

Như những giai điệu êm dịu của Vũ Quốc Việt mà tôi từng nghe.

Một bài hát đẹp.

Đủ để trầm lắng.

Giữa mùa Đông này!

Me Now!

Fallout - Linkin' Park


"Do you feel cold and lost in desperation?
You build up hope, but failures all you've known.
Remember all the sadness and frustration
And let it go.
Let it go..."
Em hạnh phúc lắm!

Em nói thật.

Em thề!

:)

---