Hà Nội chờ em về(Cái title này, tôi giữ lấy như kỷ niệm về một người bạn cũ.
Ngày ấy, khi tôi đi, anh nói với tôi: "Em đi nhé, Hà Nội chờ em về!".)
Torino đầu Xuân, lạnh và ẩm ướt mưa.
Quân vùi người vào chiếc áo jacket màu đen, tay run rẩy quàng thêm một vòng chiếc khăn ấm kẻ những đường sọc dài và ngồi thụp xuống bậc thềm căn phòng số 26 nằm ở tầng thượng của một chung cư lụp xụp. Trời tối dần, thành phố đã lấp lánh đèn nhưng cửa phòng thì vẫn im ỉm đóng. Chừng vài phút Quân lại bồn chồn rút tay ra khỏi túi áo và co lên xem giờ trong ánh sáng lờ mờ hắt ra từ cửa sổ căn hộ bên cạnh. Gần tám giờ. Cô ta làm cái quái gì mà giữa trời mưa gió, lúc này còn chưa về nhà? Có tiếng ồn ào dưới phố. Quân nhoài người nhìn xuống ban công, một nhóm người châu Á đi sát cạnh nhau dưới những chiếc ô màu xanh dương, họ cầm những chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ và nói tiếng Trung Quốc. Có lẽ họ đi mua đồ về trang trí chuẩn bị đón Tết Âm lịch xa xứ. Quân thất vọng quay lại chỗ ngồi của mình, co rúm dưới mái hiên nông xoẹt và thủng lỗ chỗ. Hà Nội những ngày này hẳn đang tấp nập lắm. Hoa đào và những cây quất đầy quả vàng mọng. Những khu chợ hoa, những siêu thị chật ních người mua sắm và những cô gái ủ cằm trong khăn len, má ửng hồng vì lạnh... Người ta thì náo nhiệt, hào hứng xô đẩy nhau tìm cách có được một tấm vé để kịp về ăn Tết với gia đình, còn Quân thì chỉ đợi đến hai tuần nghỉ Tết để đặt vé bay đi... Nước Ý, nơi mà Tết Âm lịch của người Châu Á là sự kiện nào xa xôi lắm, còn với một tên bơ vơ như Quân thì, cứ ngồi đó, dưới mái hiên kia mà mơ...
Nhưng Quân không nuối tiếc. Cả những sắc hoa lan, hoa đào, cả không khí náo nhiệt, những cuộc rượu vui vẻ cùng các chiếc hữu và cả những cô gái xinh xắn ủ cằm trong khăn len... Anh đến Torino để tìm An.
Vậy là đã hơn nửa năm kể từ ngày An rời bỏ căn nhà của Quân, rời khỏi Hà Nội và đến sống ở thành phố này. Cho đến giờ Quân vẫn còn nhớ như in cái ngày An xuất hiện trong cuộc sống của anh, kỳ quặc và góc cạnh. Cô bước vào đời anh, bước vào căn nhà của anh ào ạt như một cơn bão mà anh, dẫu trước nay lạnh băng và không mấy coi trọng phụ nữ, vẫn vô thức bị cuốn đi không chống đỡ. Sự ra đi của An như một gáo nước buốt lạnh tạt thẳng vào mặt Quân, khiến anh bàng hoàng tỉnh dậy khỏi giấc mơ nhợt nhạt mà gần ba chục năm anh hài lòng và ngạo mạn sống trong đó. Để rồi, khi còn lại một mình trong căn nhà đã trở nên trống hoác, Quân mới nhận ra anh cần thay đổi, thay đổi chính mình. Và việc đầu tiên mà anh biết mình cần làm, là tìm lại cô gái đó, người con gái lạ lùng đã đột ngột đến, rồi cũng bất ngờ tung cánh bay khỏi đời anh. Suốt sáu tháng ròng rã, Quân tận dụng mọi thời gian, mọi manh mối có thể để tìm cho ra nơi An đang sống. Anh tìm được. Và việc đầu tiên anh làm khi rời khỏi công ty trong ngày làm việc cuối cùng của năm cũ là đặt vé máy bay, chuyến sớm nhất đến Torino.
Tiếng bước chân trên những bậc cầu thang trầy trụa cắt ngang dòng suy nghĩ của Quân. Đôi bốt đen đế dày dừng lại trước căn phòng số 26, dừng lại trước mặt anh. Quân ngước lên, An đứng trước mặt anh, bịt kín mình trong áo ấm, khăn và mũ len. Chiếc ô màu đỏ cô cầm, từng giọt nước nhỏ xuống tay anh lạnh buốt.
- Anh làm gì ở đây? – An lạnh lùng nhìn Quân.
- Chà, đợi cô lâu quá! – Quân đứng dậy, kéo chiếc valy và nhìn An, cười cười – Mở cửa đi, ngồi từ chiều đến giờ, sắp thành chim non chết cóng rồi.
- Sao anh biết tôi ở đây mà tìm? – An gạt nhẹ Quân ra, tra chìa khoá vào ổ và mở cửa.
- Tôi còn biết số phòng ngục được phân sẵn cho cô dưới âm phủ cơ đấy! – Quân xách valy và nối bước An đi vào trong nhà.
- Số bao nhiêu? – An bình thản quay đi.
-
2801. – Quân mỉm cười.
- Chứ không phải anh tìm đến tận nhà hỏi bố mẹ tôi địa chỉ của tôi bên này hả? – An nhướn mày nhìn Quân.
- Ồ, bị cô phát hiện ra rồi! Thảo nào không thấy cô ngạc nhiên gì cả. – Quân đưa tay gãi gãi đầu – Nhưng tìm được nhà bố mẹ cô không đơn giản đâu. Tôi phải đến công ty cũ của cô, tìm đồng nghiệp của cô, rồi tìm bạn…
- Thôi được rồi! – An ngắt lời anh - Thế tìm tôi làm gì?
- Tôi nhân kỳ nghỉ sang Ý du lịch, cô cho tôi ở nhờ nửa tháng để tiết kiệm tiền thuê phòng khách sạn nhé! – Quân buông người xuống ghế, chống hai tay lên đầu gối, những ngón tay đan vào nhau – Nếu cô định nói nhà cô chật thì tôi đã nhìn thấy có một phòng để đồ nhỏ nhỏ ở lối vào, nếu cô định nói cô không thoải mái thì nên nhớ cô đã xộc vào nhà tôi và ở đó cả nửa năm đấy.
- ...
- Sao nào? – Quân ngả người ra sau, nhìn An thăm dò.
- Dọn phòng đi! – An buông một câu gọn lỏn rồi đi vào trong bếp.
***
- Cô sống bằng những thứ này hả? – Quân ngồi bên bàn ăn, húp sùm sụp bát mì nấu với rau cải và xúc xích bò lát mỏng.
- Không. Vì tối nay tôi làm việc muộn, không kịp ghé qua siêu thị. – An lau miệng bằng một cái khăn giấy nhỏ, lơ đãng nhìn ra cửa sổ - Từ mai đó sẽ là việc của anh. Nếu tôi đi làm về mà chưa có cơm ăn thì đừng mong tôi không tống cổ anh ra khỏi nhà.
- Sao cô không giữ lại cho mình chút nữ tính nào cả vậy? – Quân cau mày nhìn An – Đi nhiều quá đánh rơi mỗi chỗ một ít, giờ hết cả rồi à?
- Anh rửa chén bát đi rồi hãy chui vào chăn nệm. Đừng làm phiền tôi, tôi phải làm việc nuôi thân. – An đứng dậy, quay người bước khỏi phòng ăn, không thèm ném lại dù chỉ một cái nhìn.
- Cô ta coi mình là rác! – Quân ngồi lẩm bẩm một mình rồi cũng đứng dậy, cho bát đĩa vào bồn rửa và xả nước.
---
An khép cửa phòng, ngồi vào bàn làm việc, mở laptop và nhấn chìm mình trong bản thiết kế với chằng chịt những đường thẳng, đường cong và những khối màu rực rỡ. Được một lúc, cô rời khỏi công việc, với tay tắt điện và nhoài người vào chiếc giường ấm áp. Vậy là Quân đã đến. An biết là Quân sẽ đến. Anh chắc chắn sẽ tìm được cô. An hoàn toàn đã có thể dọn sang một chỗ ở khác. Nhưng cô đã không làm thế. Cô đã muốn Quân tìm được mình, thậm chí đã bồn chồn, đã háo hức đợi anh.
An làm quen với Quân, quyết tâm bước cho bằng được vào cuộc sống của anh vì sự hiếu thắng, sự tức giận khi chứng kiến cái cách Quân đối xử với Chi - người yêu cũ của anh - ngạo mạn, tự đại và coi người khác như trò tiêu khiển trong tay mình. An, theo cách riêng của mình len lỏi vào tâm trí Quân, rồi cũng theo cách của mình, biến mất khỏi tầm mắt anh, đồng nghĩa với việc thả lên đầu anh tảng đá nặng tương đương 20kg gạo. Cứ tưởng ra đi là hết, nhưng khi đặt chân xuống đất Italy, điều đầu tiên An nhận ra, là cô nhớ Quân. Mỗi ngày đi qua, cô tìm mọi cách cố phủ nhận chính mình. An không thể tự biến mình thành nạn nhân của vở kịch do chính cô tự biên và khéo léo làm cho người khác diễn. Cô không được nhìn lại, không thể quay về, và cũng không nên nhung nhớ. Chỉ là một tấn trò đã diễn xong, một người đã đi qua, như bao người. Thế thôi, không hơn, không kém. An sẽ sống ở đây, sẽ làm việc, sẽ yêu đương, và không bao giờ để Quân đi vào trong giấc mơ cô nữa. Nhưng, sau lần gọi điện về nhà, khi nghe bố mẹ kể lại việc Quân đến tìm mình, An bắt đầu sống trong chờ đợi… Còn giờ thì, anh ta đã đến, đã ở kia, cô đã nhìn thấy, đã nghe, đã chạm vào. Quân ở đó, tồn tại một cách sống động đến buồn cười. Còn lý do cho sự có mặt đó, có thể vì sự tò mò; có thể anh ta tìm cô để trả đũa cho sự biến mất đột ngột cách đây nửa năm, hoặc có thể, đơn giản chỉ là muốn gặp lại. An không nghĩ, cũng không muốn nghĩ. Trong căn hộ tồi tàn ở một góc thành phố, cách cô chỉ vài mét, qua những bức tường tróc sơn lem luốc, Quân có lẽ đã ngủ rồi, ấm áp trong chăn nệm nơi phòng gác để đồ nhỏ hẹp. Torino thì đang mưa… Thế là đủ, đủ rồi. Mi mắt An khép lại, và giấc ngủ tìm đến, yên bình như chưa bao giờ yên bình hơn thế.
***
Năm ấy, An đón giao thừa cùng Quân. Giao thừa của hai kẻ lang bạt, giữa ban ngày với mỳ Ý, thịt gà luộc, hoa đồng tiền màu vàng cùng những bóng bay loè loẹt và pháo giấy cỡ nhỏ mà Quân đem về từ một cửa hàng trong khu phố của người Trung Quốc. Đơn giản và nhẹ nhàng, nhưng từ dịp Tết năm An mười tám tuổi đến nay, chưa lần nào đón giao thừa mà cô cảm thấy vui đến thế. Hai tuần lễ ào ạt trôi đi, nhanh như một giấc ngủ trưa. Tối thứ Bảy, An ôm gối ra ban công, thu mình trên chiếc ghế mây ọp ẹp và ngắm Torino về đêm. Quân ngồi xuống bên cạnh, trải chiếc chăn đơn làm bằng nỉ đắp lên chân An, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, kéo chăn cho mình rồi lấy ra hai lon bia Đan Mạch. Anh mở bia đưa cho An và cũng mở một lon cho mình.
- Chuyện của Chi ấy… - Quân uống một hớp bia, thoáng rùng mình vì thứ chất lỏng lạnh đắng – Tôi đã gặp và xin lỗi cô ấy. Giờ chúng tôi làm bạn vui vẻ lắm.
- Ừ.
- “Ừ” thôi sao? Cô không khen tôi à? – Quân gục gặc đầu – Xin lỗi con gái khó lắm. Tôi không quen làm đâu. Cô phải hiểu là tôi đã cố gắng thế nào…
- Anh giỏi lắm! – An đưa lon bia lên miệng, mắt vẫn nhìn về phía những con đường lấp lánh sáng.
- Cô thật là… - Quân thở dài, cũng nhìn theo hướng mắt của An, trầm ngâm – Bao giờ thì cô dừng lại?
- Dừng lại?
- Bao giờ thì cô thôi bay đi? Cô định xê dịch mãi thế sao? – Quân quay sang nhìn An. Cô gái ấy ngồi ngay bên cạnh anh, nhưng bống nhiên sao như xa xôi quá. Hạt mầm phát tán nhờ gió. Rồi anh có giữ được cô không…
- Tôi còn nhiều nơi chưa đến. – An cúi mắt xuống, áp vỏ lon bia mát lạnh vào má.
- Cô chẳng thế nào đến hết mọi nơi được.
- Nhưng tôi quen rồi, chân tôi cứ bước thế, tôi biết phải làm sao…
An cúi xuống, vùi đầu vào cánh tay mình, lắc lắc bon bia làm ánh sáng hắt vào vỏ kim loại xanh loang loáng. Họ ngồi như thế, lặng lẽ bên nhau, bên những lon bia Đan Mạch lạnh buốt, bên Torino về đêm trầm mặc, nước Ý lấp lánh đèn…
Sáng hôm sau, An tỉnh dậy khi ánh nắng sớm mùa Xuân yếu ớt len qua tấm rèm cửa màu xanh nhạt. Cô ra khỏi phòng mình, căn nhà yên tĩnh lạ lùng. An bước vào phòng ăn. Bữa sáng Quân đã dọn sẵn trên bàn. An ngồi xuống, đọc mảnh giấy anh để lại: “Cảm ơn cô đã cho tôi ở nhờ thời gian qua. Vui lắm. Tôi về Việt Nam. Để lại cho cô chìa khoá nhà. Cô đi đâu cứ đi. Nhưng nếu có thể, hãy về trước khi tôi kịp lấy vợ. Vì khi có vợ rồi, tôi sẽ không thể dành căn phòng màu đỏ cho cô nữa đâu. Tạm biệt và mong cô giữ sức khoẻ. Đừng ăn tối bằng mì gói nữa nhé. Hà Nội vẫn đợi cô về! - Quân -”.
Bữa sáng một người ngẩn ngơ buồn. Còn Torino, hôm đó đầy nắng và đầy gió.
***
Hà Nội vào Thu, bầu trời trong trẻo và nắng đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Hoa sữa bắt đầu nồng nàn cuối phố, và những gánh hàng hoa đã rực rỡ màu vàng của hoa cúc. Phố mùa Thu cũng rộng và dài hơn.
Quân mở cổng bước vào nhà. Anh đặt chiếc cặp da xuống bậc thềm và giật mình sửng sốt: bên bục cửa là một đôi giày phụ nữ. Có những tiếng nói lạ trong nhà. Luống cuống mở cửa, Quân ào vào nhà, chạy như điên về phía căn phòng đỏ cuối hành lang. Anh dừng lại bên cửa, sự mừng rỡ vừa tràn lên bỗng dưng xẹp xuống như một quả bóng xì hơi. Thứ tiếng lạ lùng mà anh nghe thấy là tiếng Nhật. Quân đẩy cửa bước vào, giận giữ nhìn An lúc đó đang ngồi nghe băng và ghi ghi chép chép ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Anh hậm hực:
- Đừng có nói là cô bay từ Ý về, nghỉ chân ở nhà tôi rồi lại sang Nhật đấy!
- Anh về đấy à? – An ngước lên nhìn Quân, chỉ một thoáng rồi hàng mi bối rối khép xuống – Công ty tôi mới xin vào làm vừa ký hợp đồng với đối tác Nhật...
- À... – Quân sững người, đơ ra trước cửa một lúc - Vậy... cô học tiếng Nhật tiếp đi...
Anh líu ríu bước ra ngoài. An đã về rồi, cô ấy đã về và...
- Tôi định nói là.. – Quân lại mở ào cánh cửa, An giật mình quay lại nhìn anh - ..Là.. Cô quay về, tôi rất vui!
Rồi đóng cửa lại, Quân buông người xuống nền nhà bằng gỗ, tựa lưng vào cánh cửa căn phòng đã từng là của An và giờ lại là của An. Anh đưa tay ôm lấy đầu, vò rối mái tóc, lặng cười với chính mình.
...Và anh sẽ không để cô gái nhỏ bé ấy rời khỏi đời anh nữa. Không bao giờ! Phía bên kia cánh cửa, trên môi cô gái ấy, có giọt lệ nhỏ xíu vừa rơi trên một nụ cười. Đó là khi những ngọn gió đã tìm được chốn dừng chân.
Bầu trời ngoài kia, có bao nhiêu ngọn gió vẫn còn lang thang nhỉ...?
M.M, Hà Nội 2008
Tôi không còn nhớ mình đã viết những dòng chữ này trong bao lâu và đã bao nhiêu lần sửa lại.Nhưng cũng dịu dàng, khi một tối, bạn giở lại những bản thảo cũ kỹ và cảm thấy sống lại những ngày thơ dại.Sự lãng mạn chới với ở một góc đâu đó trong thực tại này. Cũng giống như A Westlake Moment, một bộ phim khó hiểu (Tôi đã xem bao nhiêu lần để phần nào hiểu được nó nhỉ?), chỉ có nhiệm vụ khắc họa những phần sâu kín, ít và khó bộc lộ nhất.Giữa những câu chữ và đời sống khi ấy còn là một quãng đường dài, một quãng đời dài. Cho đến khi tôi hiểu, tôi có thể tồn tại trong thực tế này với những điều đẹp đẽ và lãng mạn trong mỗi quan sát nhỏ trước đời sống.Mỗi con người có một số phận.Tôi đang đắn đo trước bước ngoặt của cuộc đời mình. Hẳn nhiên. Tôi đang cần thời gian tĩnh để suy nghĩ. Có nhiều điều tôi cần nghĩ. Giống như việc mua rèm cửa. Màu xanh dương tươi trẻ, màu xanh lá nhạt hòa hợp và đầy sức sống, màu mật ong nhạt êm dịu và ấm áp...?Ấy là cô gái của ngày đã qua. Cô ấy làm nên tôi của ngày hôm nay. Không nhiều ngây dại như xưa. Nhưng có nhiều điều khiến tôi tự hào."Mọi con đường đều dẫn tới một - nơi - nào - đó."Tôi cần nghĩ. Nhưng tôi sẽ đi!---