"Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu
Là tình yêu đấy em!"
-----
Mong manh, có thể một khoảnh khắc thôi và tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa.
Sớm như một sợi mỏng, những âm thanh chát chúa ồn ào... Giấc mơ về sáng và cái cười dửng dưng lành lạnh...
Ta cười với chính mình!
"Thà chết trong những thứ đó còn hơn sống mà không có niềm tin".
Ôi cuộc sống, gia đình, bè bạn, tình yêu, và những niềm tin mong manh lúc nào cũng sẵn sàng đổ vỡ!
Đã lâu rồi tôi không còn thực sự nức nở. Cái cười lành lạnh, nước mắt theo tiếng thở dài chảy ngược vào trong.
Cuộc sống đưa tôi đi qua những ngã rẽ, những con đường, đưa qua những bộn bề lo toan cuộc sống.
Nhìn lại, quãng đời đã qua có nhiều ý nghĩa để nhớ, quãng đời chưa tới còn nhiều điều để hi vọng.
Phía sau có một gia đình, phía trước sẽ có một gia đình. Rồi sẽ lại là nhưng to toan kia, bộn bề kia...
Đời, cố gắng sống làm sao cho đáng sống. Cố gắng để không chết một cách không đáng chết, ví dụ như bị một cái Matiz đâm từ phía sau... Vì tình yêu tan vỡ... Vì bị đuổi việc... Hay cái gì tương tự...
Có mệt mỏi thì thở dài mấy cái, có buồn bã thì giấu mặt vào tay, ngẩng đầu lên thấy đời vẫn sáng vẫn tối, ta vẫn khóc vẫn cười...
Vậy mà mong manh lắm.
Có thể chỉ trong một khắc, tôi đã không còn nhìn thấy mặt trời.
Không còn nhìn thấy người tôi yêu, gia đình nhỏ của tôi, không nhìn thấy màu xanh, màu vàng, màu đỏ...
Tình yêu tôi vốn không có sự tôn thờ nhưng tôi đã đặt quá nhiều tin tưởng để làm tôi đau.
Tình yêu tôi không nhiều mà rất nhiều sóng gió, nhưng vẫn làm tôi hi vọng.
Mình sẽ hạnh phúc, sẽ hạnh phúc bên nhau cho đến một ngày ta không yêu nhau nữa...
Vậy mà mong manh lắm. Một sáng thức giấc, bước ra cửa, gặp một nụ cười quen, ấy là chấm hết. Có thể lắm chứ, đời mà.
Tôi đã đặt mình vào một vòng tròn luẩn quẩn và giờ không thể thoát ra. Tôi đã đi con đường tôi chọn, để trở thành tôi của ngày hôm nay, không muốn và sẽ không bao giờ làm lại, dù cho có một lựa chọn nào.
Cái vòng tròn khép chặt làm tôi đâu.
Em.
Em.
Bạn.
Và bạn, người tôi chẳng hề quen biết.
Và còn biết bao điều vẫn còn chôn giấu.
Những khoảng trời thăm thẳm xa vời.
Cứ ngẫu nhiên đổ ào xuống tôi... Ôi quá khứ!
Yêu một người thông minh là khổ. Bởi thông minh nên cô ấy biết hết rồi!:)
---
Chiều mong manh.
Nhẹ bẫng giấc mơ buổi sáng.
Một tiếng cười lanh lảnh: "Cô chỉ là một bóng hình!"
Bước chân hối hả chạy trong đêm, tiếng hổn hển lẫn vào bóng tối.
Một tiếng thầm thì quen thuộc...
"Tôi yêu cậu."
"Hơn tất cả những gì tôi có." "Tất cả!"
Mong manh như cánh hoa rơi.
Và những im lặng kéo dài đầy cảm xúc.
Cảm xúc thương tiếc một cánh hoa vừa chết.
Số phận tạo ra những điểm giao nhau. Những điểm giao lớn nhưng không tạo thành nút thắt thì chỉ làm nên nỗi đau và khao khát lãng quên.
Vậy là tôi đã đi. Con chim sẻ nhỏ cũng vút đôi cánh mỏng về với vùng trời của mình.
---
Nguyên sắp trở lại, bình thản.
Chẳng biết nàng bình thản nhưng có thanh thản.
Bốn năm, mỗi lần nàng đến và đi... vẫn là cái bóng gầy guộc, trắng mỏng và nhiều nỗi u hoài.
Nguyên... Nàng vẫn rời khỏi tôi đầy tiếc nuối nhưng chưa lần nào quay đầu lại.
Mà nếu có quay lại, hẳn nàng sẽ nhìn vào mắt tôi và sẽ thấy mãi mãi đau buồn...
Cửa sổ mùa Thu, ánh trăng rơi xuống qua màn sương mờ khuya. Có tôi và nàng ngồi khóc.
"Ôi nỗi nhớ, muôn đời vẫn thế..."
---