Cam kết!


Cuộc sống đôi khi đưa người ta đến những quyết định chớp mắt đầy rủi ro.

Nghĩ lại.

Vừa thấy yên bình.

Vừa thấy tĩnh lặng.

Vừa thấy sợ hãi.

Vừa thấy bất an.

Lại vừa hi vọng.

Ngóng chờ.

Hạnh phúc.

Nó giống như điều gì đó không có thật. Mà không, phải là chưa có thật.

Một năm.

Đi qua nhanh lắm.

Chẳng biết sẽ còn những khó khăn nào sẽ tới, điều gì sẽ xảy ra.

Không biết lúc ấy có còn nắm tay nhau mà đi. Còn nhìn nhau mà mỉm cười. Còn bên nhau mà hi vọng.

:D.

Muốn khóc lúc này.

Không biết vì điều gì,

Chỉ chắc chắn là:

- Không phải do em buồn! :)

---

Life life...

Em đang sống.

Bước ra từ quá khứ. Là em ngày hôm nay.

Thứ cỏ dại gắng sống một đời hoang vắng và vô tư. Úa tàn trong gió lạnh nhưng sinh sôi mạnh mẽ khi những giọt mưa xuân bay về.

Là em.

Trong khoảnh khắc đau đớn nhất, khi thân thể em run lên tuyệt vọng, khi những giọt nước mắt hòa vào với nhau, em đã nghĩ: "Em không cần gì nữa! Em không cần biết gì, và em tha thứ hết!".

Ấy là người em yêu. Người yêu của em. Chỉ của em thôi.

Những cánh tay bấu víu lấy nhau trong niềm hãi sợ.

Thật lòng ta đâu bao giờ muốn mình xa nhau!

Và em biết, anh yêu em. Chân thực.

Rồi em sẽ lãng quên. Quên hết những chi tiết. Chỉ còn một hình dung.

Em biết em sẽ không thể quên đi cái hình dung về sai lầm lớn nhất ấy. Nhưng em sẽ quên những chi tiết, để sẽ không phải nhắc mình nhớ, không phải đón nhận những suy nghĩ chợt đến và cảm thấy vừa đau khổ, vừa hờn tức.

Quá khứ đã chết. Đã ngủ yên.

Có những điều, những người em sẽ không bao giờ tha thứ.

Nhưng có một điều em hiểu.

Không phải em mang hạnh phúc của mình đặt vào tay anh.

Mà là chúng ta ghép đôi hạnh phúc của cả hai và cùng nhau nâng đỡ hạnh phúc đó trên tay mình.

Hẳn là, chúng ta sẽ hạnh phúc dài lâu, bởi vì em và anh đều là những người biết quý trọng món quà hiếm hoi đó!

Life life...
As time goes by...
---

United, She's Gone!


"Giờ tớ có thể tìm đọc những entry mới về MU của bạn như xưa ở đâu hả United?"

Câu hỏi của bạn, mà tôi biết nhiều hơn trong đó là sự trách móc.

Hẳn cậu quay lại đây và chờ đợi 1 cái gì đó về sự ra đi của chàng trai mà tôi yêu thích.

Có thể là vì tôi từng kiêu hãnh tuyên bố với thế giới rằng chàng trai tôi yêu quý sẽ không bao giờ rời CLB. Anh ta sẽ ở đó cho đến khi không còn sức để chiến đấu. Và United sẽ là ngôi nhà mãi mãi của anh.

Nhưng rồi chuyện ấy cũng ở kia, đang đến.

Còn United. Cô ấy ngủ quên ở đâu đó trong tôi, từng ngày nhìn thấy những người mình yêu quý ra đi. Niềm tin tuyệt đối thì nay đang trước bờ vực đổ vỡ.

Nhiều người chờ đợi tôi phản ứng trước câu chuyện này sau một năm nhạt nhòa những bài viết quen thuộc về United.

Nhưng tôi sẽ không viết nữa.

Đó là cuộc sống. Cuộc sống đưa ta qua những yêu thương, buồn khổ. Cuối cùng họ vẫn ra đi.

Nếu là điều tất cả chúng ta đều biết, bạn chờ đợi thêm gì ở tôi? Tôi của ngày xưa: nhận xét, đánh giá, vạch ra những điều mới, khơi dậy tình yêu, niềm tự hào, hi vọng và cả sự đối nghịch, căm ghét... của cộng đồng mình.

Một cái tên được nhắc đến trong bóng tối. Có bao nhiêu người trong số các bạn có thể nói được cho đúng tên THẬT của tôi? Tất cả, trừ 2 người. 2 người bạn ạ. Trong 2 cái cộng đồng mà tôi từng đến, từng ghi dấu, từng khiến người ta nhắc đến mình, nhớ đến mình, yêu quý và ghét bỏ mình. 1 người bạn, Zippo. Và 1 người khác, đó là BK. Cả 2 người này, chắc chắn bạn đều biết.

Rồi tôi bị kéo vào một mối quan hệ lợi dụng. Lợi dụng "1 cái tên". Mà đâu phải. Một cái "nickname" - thứ mà người ta nhắc đến trong bóng tối.

Sự chia rẽ của MUVN đã khiến tôi quá nản. Hẳn bạn biết về suy nghĩ của tôi về hệ thống cộng đồng của chúng ta tại VN. Tôi đứng ngoài tất cả chiến trường đó, cố gắng giữ cho mình trung lập và sáng suốt.

Rồi tôi để mình bị kéo về 1 phía bởi sự nể vì. Lúc ấy, chính tôi cũng không ngờ cái nickname của mình có thể gây chút ảnh hưởng đến thế giới như thế. Người ta nhắn tin và nói họ cảm thấy tự hào và vui mừng được làm việc cùng tôi. Nhưng rồi tôi đã hiểu, đó là quyết định sai lầm của tôi. Tôi ra đi trong im lặng. Rồi các thế hệ đi qua, không còn nhiều người biết và nhắc đến tôi nữa.

Tôi về.
Tôi viết về United, châm biếm cuộc đời này và thỏa mãn phần nào thị hiếu của những người tôi chẳng hề biết là ai và cũng chẳng hề biết tôi là ai cả.
Nhưng suy cho cùng, tôi viết cho tôi.

Nhưng rồi đến 1 lúc, tôi không còn cần nữa. Nếu tôi hiểu, bạn hiểu, ừ, cuộc sống nó thế. Người ta đến, người ta ca ngợi và cam kết, rồi một ngày, có 1 chuyện gì xảy ra, họ tuyên bố muốn ra đi, và họ ra đi...

Tôi hiểu và bạn hiểu. Tôi đã viết đủ những yêu thương, tự hào, viết đủ những thất vọng, buồn bã, đủ những hi vọng, những niềm tin. Tôi hiểu và bạn hiểu. Nên bạn thân mến, nơi đây, tâm hồn tôi yên nghỉ. Xin đừng áp đặt lên nó bất cứ điều gì.

Chỉ có 1 điều tôi mong bạn hiểu. United, cô ấy thực sự tồn tại và đang yên bình với giấc ngủ của mình. Dẫu sao đó cũng là những ngày tháng đẹp. Tôi cũng vậy, đã cố gắng yêu và sống hết mình để ngày này đến, tôi biết ngày này sẽ đến. Nó đã có trong dự tính từ nhiều năm trước. Đối với tôi, nó dễ hiểu.

Rất tiếc vì mọi thứ không được như bạn chờ đợi. Không như nhiều người khác chờ đợi.

Nhưng.

Ngày xưa.

Qua rồi!

---

Gone...

Sóng gió.

Đã qua...

...

Đã qua chưa nhỉ???
---

Quỳnh

Đêm.
Một đêm dài đã qua.
Đã ra đi như một bóng ma ác.
Đã lâu rồi mới có một đêm tôi thấy mình chìm sâu đến vậy.
Bóng tối cắn ngập vào đau nhói.

Tiếng thở lạnh lẽo.
Nước mắt lẫn vào cơn ngủ mê man. Đi như người mộng du trong đêm tối.
Vậy mà lại đến.
Một giấc ngủ cắn xé ác độc.

Cảm giác thù hận và căm ghét.

Chẳng thể xua tan được cái lòng thương chết tiệt!
Tôi căm ghét cái lòng thương của mình.
Tôi chẳng muốn thương họ. Tôi muốn căm ghét, thù hận, nói những lời ác độc và xây một bức tường mãi mãi ngăn họ khỏi tôi. Tôi không muốn tha thứ, tôi muốn ghét bỏ tất cả. Họ, họ và họ nữa.
Ấy vậy mà tôi không xua được nó, cái lòng thương tồi tệ và quỷ quái, giết chết tôi từng ngày.

Người tảng lờ trước nỗi đau của tôi.
Ừ, nước mắt hay trái tim bị cào xước, có là cái quái gì đâu.
Đã bao giờ người nghĩ đến những đêm tôi thức dài nước mắt ướt đầm trên gối, nức nở thở và muốn giết chết tất cả???

Nỗi đau của tôi có là gì bởi người không phải chịu đựng nỗi đau như vậy.
Tâm tư của tôi có là gì khi người chẳng cần biết nó là gì.

Tôi đi đâu, làm gì, tôi nhớ thương ai, những gì tôi thích, những gì tôi cần, những ước mơ nhỏ nhoi của tôi, những điều dịu dàng tôi muốn có...

Im lặng.

Dường như tôi đã im lặng từ lâu rồi.
Hẳn sẽ có một ngày tôi không còn biết đau thương, và sẽ không còn yêu nữa. Nếu mọi thứ cứ như thế này, cứ trôi qua như thế này. Trong im lặng.

Tôi hận người khiến tôi tin.

Tôi hận tất cả những người khiến tôi tin rồi thẳng tay đập tan nát niềm tin của tôi.

Quỳnh!
Em nở trong đêm.
Tôi!
Khóc vào bóng tối.
----

Chiều nay em ra phố về...


Nghe những tàn phai - TCS, by KL


... thấy đời mình là một tàn phai...
---

Buổi chiều mong manh

"Mong manh nhất không phải là tơ trời

Không phải nụ hồng

Không phải sương mai

Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức

Anh đã biết một điều mong manh nhất

Là tình yêu

Là tình yêu đấy em!"
-----



Mong manh, có thể một khoảnh khắc thôi và tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa.

Sớm như một sợi mỏng, những âm thanh chát chúa ồn ào... Giấc mơ về sáng và cái cười dửng dưng lành lạnh...

Ta cười với chính mình!

"Thà chết trong những thứ đó còn hơn sống mà không có niềm tin".

Ôi cuộc sống, gia đình, bè bạn, tình yêu, và những niềm tin mong manh lúc nào cũng sẵn sàng đổ vỡ!

Đã lâu rồi tôi không còn thực sự nức nở. Cái cười lành lạnh, nước mắt theo tiếng thở dài chảy ngược vào trong.

Cuộc sống đưa tôi đi qua những ngã rẽ, những con đường, đưa qua những bộn bề lo toan cuộc sống.

Nhìn lại, quãng đời đã qua có nhiều ý nghĩa để nhớ, quãng đời chưa tới còn nhiều điều để hi vọng.

Phía sau có một gia đình, phía trước sẽ có một gia đình. Rồi sẽ lại là nhưng to toan kia, bộn bề kia...

Đời, cố gắng sống làm sao cho đáng sống. Cố gắng để không chết một cách không đáng chết, ví dụ như bị một cái Matiz đâm từ phía sau... Vì tình yêu tan vỡ... Vì bị đuổi việc... Hay cái gì tương tự...

Có mệt mỏi thì thở dài mấy cái, có buồn bã thì giấu mặt vào tay, ngẩng đầu lên thấy đời vẫn sáng vẫn tối, ta vẫn khóc vẫn cười...

Vậy mà mong manh lắm.

Có thể chỉ trong một khắc, tôi đã không còn nhìn thấy mặt trời.

Không còn nhìn thấy người tôi yêu, gia đình nhỏ của tôi, không nhìn thấy màu xanh, màu vàng, màu đỏ...

Tình yêu tôi vốn không có sự tôn thờ nhưng tôi đã đặt quá nhiều tin tưởng để làm tôi đau.

Tình yêu tôi không nhiều mà rất nhiều sóng gió, nhưng vẫn làm tôi hi vọng.

Mình sẽ hạnh phúc, sẽ hạnh phúc bên nhau cho đến một ngày ta không yêu nhau nữa...

Vậy mà mong manh lắm. Một sáng thức giấc, bước ra cửa, gặp một nụ cười quen, ấy là chấm hết. Có thể lắm chứ, đời mà.

Tôi đã đặt mình vào một vòng tròn luẩn quẩn và giờ không thể thoát ra. Tôi đã đi con đường tôi chọn, để trở thành tôi của ngày hôm nay, không muốn và sẽ không bao giờ làm lại, dù cho có một lựa chọn nào.

Cái vòng tròn khép chặt làm tôi đâu.
Em.
Em.
Bạn.
Và bạn, người tôi chẳng hề quen biết.
Và còn biết bao điều vẫn còn chôn giấu.

Những khoảng trời thăm thẳm xa vời.

Cứ ngẫu nhiên đổ ào xuống tôi... Ôi quá khứ!

Yêu một người thông minh là khổ. Bởi thông minh nên cô ấy biết hết rồi!:)
---

Chiều mong manh.

Nhẹ bẫng giấc mơ buổi sáng.

Một tiếng cười lanh lảnh: "Cô chỉ là một bóng hình!"

Bước chân hối hả chạy trong đêm, tiếng hổn hển lẫn vào bóng tối.

Một tiếng thầm thì quen thuộc...

"Tôi yêu cậu."
"Hơn tất cả những gì tôi có." "Tất cả!"

Mong manh như cánh hoa rơi.

Và những im lặng kéo dài đầy cảm xúc.

Cảm xúc thương tiếc một cánh hoa vừa chết.

Số phận tạo ra những điểm giao nhau. Những điểm giao lớn nhưng không tạo thành nút thắt thì chỉ làm nên nỗi đau và khao khát lãng quên.

Vậy là tôi đã đi. Con chim sẻ nhỏ cũng vút đôi cánh mỏng về với vùng trời của mình.
---

Nguyên sắp trở lại, bình thản.

Chẳng biết nàng bình thản nhưng có thanh thản.

Bốn năm, mỗi lần nàng đến và đi... vẫn là cái bóng gầy guộc, trắng mỏng và nhiều nỗi u hoài.

Nguyên... Nàng vẫn rời khỏi tôi đầy tiếc nuối nhưng chưa lần nào quay đầu lại.

Mà nếu có quay lại, hẳn nàng sẽ nhìn vào mắt tôi và sẽ thấy mãi mãi đau buồn...

Cửa sổ mùa Thu, ánh trăng rơi xuống qua màn sương mờ khuya. Có tôi và nàng ngồi khóc.

"Ôi nỗi nhớ, muôn đời vẫn thế..."
---


Dấu phố em qua...



Dấu Phố Em Qua by Hà Anh Tuấn


Bài hát đã đi vào những câu chuyện.
Những giấc ngủ.
Những buổi chiều mong manh.
Những hoài niệm thảng thốt.
Những ánh mắt dịu dàng...

Dấu phố em qua...
... một chiều thu nắng vàng...
... nhẹ nhàng...
... rơi rơi...

---

Gọi em!

Vậy mà, mùa Thu đã đến. Những con đường lá rơi nhiều lắm. Gió sớm lạnh lạnh ngai ngái mùi sương.

Mùa Thu, trầm lòng xuống.

Có ai đó như một cơn gió...

Bay ngang qua đời...

Cô gái có chiếc lưng mảnh khảnh và mái tóc búi cao, cần cổ cong cong cúi xuống, chân chậm chậm bước khỏi con phố quen, như trốn chạy, vừa buồn rầu vừa yên ả, vừa cô đơn, vừa nhẹ nhàng.

Nguyên.

Nàng ra đi thì chẳng bao giờ quay đầu lại, nhưng trái tim nàng bỏ lại phía sau rồi...
---
Và mùa Thu đã đến. Thế giới xoay tròn quanh chiếc lá vàng. Tí tách. Tí tách. Đã bao lâu rồi tôi không còn đợi mưa. Tôi đã không đợi. Không có lấy một phút ngơi nghỉ trong đời. Thời gian một mình tôi dành hết cho sách, truyền hình và nỗi nhớ. Chỉ 1 khắc rảnh rang và sầu thảm, tôi sẽ lại dìm mình vào những vẩn vơ và sẽ để mình u buồn mãi...

Đôi khi, tôi vẫn ngồi và nghĩ bằng bạn cho tôi là một con ngốc. Và nhiều lúc bạn sẽ cáu với cách tôi làm. Tôi không thể như bạn, suy nghĩ và hành động theo 1 đường thẳng. Tôi không tin mọi người, cũng không thực sự tin chính mình. Tôi sẽ không ngạc nhiên khi người khác một lần nữa lừa dối tôi, dù là ai, dù là tôi đã cầu xin họ đừng làm thế. Nó sẽ không còn là 1 cú shock. Tôi sẽ ngã xuống, sẽ cảm thấy kiệt sức, nhưng rồi sẽ lại đứng lên, và sẽ lại bớt tin vào cuộc đời này hơn 1 chút. Thế mà vẫn sẽ lại yêu, lại sống...

Người duy nhất không lừa dối tôi.

Chỉ có Nguyên.

Chỉ có Nguyên thôi.

Vậy mà, nàng cứ đi biền biệt!
----

Phiếm bàn trước thềm Đại Lễ

Hát cho người nằm xuống - Khánh Ly




Khoảng đầu giờ trưa 05.10, trong khi đang gật gù tại trụ ở công ty ở HH1 - Khu đô thị Yên Hòa - Cầu Giấy thì nghe rầm rầm rung ngoài cửa kính. Phía cuối sảnh, một đồng nghiệp nam thuộc Bkis vén cửa xếp nhìn ra ngoài. Mình cũng nhìn theo, thấy trời dù không xanh nắng nhưng vẫn sáng sủa, liền quay sang chị đồng nghiệp bảo: "Chị ơi, trời thế kia mà gió quật dữ nhỉ, rung hết cả cửa". Rồi mới biết mình nhầm.

Tin trên đài gửi về: Nổ kho pháo hoa gần sân vận động Mỹ Đình, chưa rõ tổn thất về người.

Tin hành lang trong giờ ăn trưa tại phòng đa năng: Một người chết.

Sau khi ngủ trưa dậy, tin từ GTalk từ người yêu: Bốn người tử vong.

Thấy lòng hụt hẫng!

Giữa lúc cả thành phố nô nức tiêu cho hết gần 95.000 tỉ, thì bao nhiêu tiền của của người dân đổ vào đại lễ nổ đùng đoàng vì sự cố chập điện mà cho đến giờ vẫn chưa có rõ ai sẽ là người Lãnh Trách Nhiệm.

Bốn con người thiệt mạng, bốn hồn người. Thế nhưng người ta chỉ nói đến chuyện sẽ mua pháo hoa ở trong nước hay nhập nước ngoài để đảm bảo kịch bản của Đại Lễ.

Thấy lòng trùng xuống giữa cờ hoa của thành phố. Ừ. 1000 năm mới có cái mốc 1000 năm.

Bỏ tiền bỏ của âu cũng đáng, không chỉ là để ca ngợi lịch sử, khơi lên tình yêu đối với thành phố mà còn giới thiệu hình ảnh thành phố đến với bạn bè thế giới, đẩy mạnh tiêu thụ dịch vụ và đủ thứ khác...

Nhưng, chỉ là một lời nói, chỉ là một thể hiện của sự tiếc thương, liệu khó đến thế chăng!!!?
----

Miền Trung đứt ruột đau thương.

Hơn 50 người chết. Và những người còn lại sẽ phải đối mặt với cảnh nhà tan, cửa nát, không của cải, thiếu lương thực.

Cụ già tóc bạc lập cập ngồi trệu trạo miếng mì tôm khô.

Đứa trẻ bất bơ đứng trên mái nhà nhìn dòng nước.

Con chó, con lợn cũng trên mái, đói chẳng buồn ngồi.

Cô giáo mầm non vì quay lại cất sách vở cho các em mà 4 ngày mới tìm được xác.

Đám tang cô lất phất vài chiếc thuyền bơi...

Miền Trung ơi... Lênh đênh sao cho hết đau thương này...

Ước gì có hết lòng mình mà vui với niềm vui của Hà Nội. Nhưng nghĩ đến cảnh thành phố nô nức tiêu tiền, số tiền gần gấp đôi cả thiệt hại của khúc ruột miền Trung, trong khi ở nơi đó, trẻ không có cái ăn, già không có chỗ ở, tang tóc đau thương phủ khắp một miền... Nghĩ làm sao cho nổi vui, nổi sướng?

Cái tin Ủy ban thành phố Hà Nội quyết định hủy 29 điểm bắn pháo hoa để hỗ trợ và kêu gọi quyên góp cho miền Trung, thấy phần nào an ủi.

Chiều xuống sảnh thấy xe của đoàn thanh niên trên Đài chở đồ cứu trợ, lên diễn đàn thấy có người bán cặp vé xem chương trình kỷ niệm Đại Lễ tại Mỹ Đình (giá dao động trong 1,5 - 3 triệu tùy khán đài) để mua mỳ tôm cứu đói miền Trung, thấy ấm lòng.

Vậy là, người ta vẫn chưa quên...

"Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ..."
----