Mình. Mệt.
Mình. Rong ruổi ngày dài, chẳng biết mình sẽ đi về đâu.
Mình. Bước hụt trong sự chờ đợi.
Mình. Thấy ngày dài như cả tháng.
Mình. Vô định. Bất an. Mệt mỏi đến ngơ ngác.
Mình. Sẽ đi đâu ngày mai?
---
Những ngày này, không còn bất cứ hứng thú và sức lực để chăm sóc Nguyên.
Nguyên xao xác quá, nhìn mà thương biết mấy.
Nhưng mình biết làm gì, mình có thể làm gì. Khi con đường hun hút trước mặt mình vẫn chưa hề có ánh sáng?
Nguyên không thể ngủ một giấc ngủ an lành trong bóng đêm. Nguyên hoảng hốt tỉnh dậy khi gần về sáng. Nguyên mê mỏi thiếp đi khi đã muộn. Nguyên uể oải dậy, uể oải lao mình vào những con đường buổi chiều. Nguyên trở về căn phòng lạnh vắng khi mờ tối. Nguyên quăng mình xuống giường với cái đầu nặng nề và nhức nhối. Nguyên muốn khóc. Nhưng Nguyên không khóc. Nguyên không còn sức để đưa tay mà lau nước mắt nữa.
Nguyên ơi...
---
Mình sẽ đi về đâu?
Nguyên sẽ đi về đâu?
---
---
Mình. Mệt.
.
.
.
0 comments:
Post a Comment