Như là vẫn thế!

Vậy là tôi đã đối diện với mình trong lần đầu tiên đứng trước một cơ hội.
Tôi đã cố gắng làm tốt. Khách quan và chủ quan, đây có thể nói là một kết quả khá thuận lợi. Tôi không có được gì nhiều. Nhưng có thêm 1 điều để hi vọng, một động lực để phấn đấu và dù gì đi chăng nữa, không bao giờ tôi muốn bỏ qua dù chỉ 1% cơ hội của mình.
---
Đôi khi, tôi nhìn thấy mình, vai trĩu xuống bởi những gánh nặng cuộc sống.
Tôi 22 tuổi.
Tôi đã bắt đầu phải tự lo cho cuộc đời mình.
Biết rằng, tôi sung sướng và hạnh phúc hơn biết bao con người trên thế gian này. Nhưng người ta thường không thể thôi day dứt vì cái chân đau của mình, dù họ biết rằng có những người khác phải chịu đau đớn hơn họ gấp hàng nghìn lần.
Mệt mỏi, lo toan, gánh nặng, sự bất an và trắc trở... đều là những thứ không thể làm ngơ mà bỏ qua.
---
Bạn gọi tôi. Là hopeless dream.
Có lẽ cuộc đời tôi sẽ không bao giờ gặp một người thứ hai mang lại cho tôi những cảm giác như với bạn.
Tôi. Chẳng biết và cũng chẳng thể nói gì hơn.
Bạn nguyên vẹn và an lành trong tim tôi.
---
Và cho những cơn gió cũ kỹ.
Đừng nhớ và đợi em.
Hãy sống cuộc đời của riêng mình.
Hãy chăm chút và yêu thương nó thay vì chờ đợi những điều sẽ không bao giờ đến.
-------
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment