Hôm nay mình đến lớp nộp bài. Gặp các bạn. Mỗi lần gặp các bạn lại nghĩ muốn quay ngược lại cái thời cách đây 1, 2 năm. Lúc ấy chẳng lo nghĩ gì nhiều. Chẳng bao giờ run rẩy trước cái ý nghĩ về việc ra trường, lăn lộn tìm việc làm và làm sao để tự kiếm đủ tiền để ăn trong 1 tháng....
Bây giờ thì mình bắt đầu phải nghĩ đến chuyện đó rồi.
Ở lại thành phố này. Đơn độc đối mặt với cuộc sống. Không tiền bạc, không tài sản, cũng chẳng vắt lấy 1 mảnh quan hệ đáng kể nào trên vai. Tức là nhà không mặt phố, bố chẳng làm to, ô dù chẳng có, tài chính = 0. Thế nhé! Mình, hai bàn tay trắng, chạy miệt mài theo ước mơ tung cánh nhưng đầy hoang mang về tương lai bất định.
Nộp bài rồi, chào các bạn ra về. Trên đường về, mình cứ nghĩ mãi.
Cuộc sống này có gì đáng sống?
Một cuộc sống chật vật khốn khổ. Nhà không có, tiền cũng không. Kiếm được một công việc lăn mình như con quay trong sự nhàm chán đó. Rồi kết hôn, có gia đình. Có những đứa trẻ nheo nhóc và đặt mình vào một mối quan hệ chưa bao giờ mình cảm thấy tin tưởng về sự vững bền: hôn nhân. Rồi sống để chăm lo cho người khác chứ không còn là sống vì mình. Công việc, chồng, con, những mối quan hệ xã hội. Chẳng bao giờ có đủ tay đủ mắt để chăm lo toàn vẹn mọi thứ. Cũng vì thế mà thế nào rồi cũng có những vết nứt. Chao ôi!!!!
Thế mà, ai cũng vậy. Vẫn sống. Vẫn miệt mài làm việc, miệt mài phấn đấu. Vẫn lập gia đình, có những đứa con. Người ta vẫn sống trong sự trắc trở của hôn nhân, vẫn ở bên nhau khi còn yêu thương và chia lìa khi những yêu thương kia đã cạn. Họ để lại những vết nứt trong tim mình, ở đối phương và ở những sinh linh nhỏ mà họ đã tạo ra. Hoặc là họ vượt qua mọi thứ để đạt đến một cách tương đối mục đích ở đời, ấy là "hạnh phúc". Mình. Mình sẽ nằm ở đâu trong guồng quay đó. Chao ôi!!!!
Ừ.
Có những lúc mình chán ghét và sợ cuộc sống này thế đấy.
Nhưng mình vẫn sống. Vẫn phấn đấu. Vẫn lao theo thứ ánh sáng có thể đốt cháy mình.
Bởi mình có những thứ để hi vọng. Có những người để vì họ mà phấn đấu. Và mình nữa. Mình biết là mình làm được..
Bố mẹ vất vả của mình.
Anh chị yêu thương của mình.
Các cháu đáng yêu và ngoan ngoãn mà mình yêu vô cùng.
Những ấm áp từ bạn bè mình.
Hà Nội lấp lánh và sâu sắc.
Những bông hoa rực rỡ màu sắc và xinh đẹp.
Và R. Và gia đình của R nữa. Những người mình đã cảm thấy thân thương như thế.
"Bà". Hôm trước mình nói chuyện điện thoại với bà của R.
Mình thích.
Mình không còn ông bà nữa.
Mình thích gọi ai đó là "bà" với cảm xúc thân thương ấy.
Còn R nữa. R ngố của mình.
Hôm trước R ngố đã nói....
R ngố ngố không biết đâu, rằng điều đó làm mình xúc động đến thế nào!
---
Mình. Và những người khác nữa.
Sống, có lẽ là vì thế!
---
Bây giờ thì mình bắt đầu phải nghĩ đến chuyện đó rồi.
Ở lại thành phố này. Đơn độc đối mặt với cuộc sống. Không tiền bạc, không tài sản, cũng chẳng vắt lấy 1 mảnh quan hệ đáng kể nào trên vai. Tức là nhà không mặt phố, bố chẳng làm to, ô dù chẳng có, tài chính = 0. Thế nhé! Mình, hai bàn tay trắng, chạy miệt mài theo ước mơ tung cánh nhưng đầy hoang mang về tương lai bất định.
Nộp bài rồi, chào các bạn ra về. Trên đường về, mình cứ nghĩ mãi.
Cuộc sống này có gì đáng sống?
Một cuộc sống chật vật khốn khổ. Nhà không có, tiền cũng không. Kiếm được một công việc lăn mình như con quay trong sự nhàm chán đó. Rồi kết hôn, có gia đình. Có những đứa trẻ nheo nhóc và đặt mình vào một mối quan hệ chưa bao giờ mình cảm thấy tin tưởng về sự vững bền: hôn nhân. Rồi sống để chăm lo cho người khác chứ không còn là sống vì mình. Công việc, chồng, con, những mối quan hệ xã hội. Chẳng bao giờ có đủ tay đủ mắt để chăm lo toàn vẹn mọi thứ. Cũng vì thế mà thế nào rồi cũng có những vết nứt. Chao ôi!!!!
Thế mà, ai cũng vậy. Vẫn sống. Vẫn miệt mài làm việc, miệt mài phấn đấu. Vẫn lập gia đình, có những đứa con. Người ta vẫn sống trong sự trắc trở của hôn nhân, vẫn ở bên nhau khi còn yêu thương và chia lìa khi những yêu thương kia đã cạn. Họ để lại những vết nứt trong tim mình, ở đối phương và ở những sinh linh nhỏ mà họ đã tạo ra. Hoặc là họ vượt qua mọi thứ để đạt đến một cách tương đối mục đích ở đời, ấy là "hạnh phúc". Mình. Mình sẽ nằm ở đâu trong guồng quay đó. Chao ôi!!!!
Ừ.
Có những lúc mình chán ghét và sợ cuộc sống này thế đấy.
Nhưng mình vẫn sống. Vẫn phấn đấu. Vẫn lao theo thứ ánh sáng có thể đốt cháy mình.
Bởi mình có những thứ để hi vọng. Có những người để vì họ mà phấn đấu. Và mình nữa. Mình biết là mình làm được..
Bố mẹ vất vả của mình.
Anh chị yêu thương của mình.
Các cháu đáng yêu và ngoan ngoãn mà mình yêu vô cùng.
Những ấm áp từ bạn bè mình.
Hà Nội lấp lánh và sâu sắc.
Những bông hoa rực rỡ màu sắc và xinh đẹp.
Và R. Và gia đình của R nữa. Những người mình đã cảm thấy thân thương như thế.
"Bà". Hôm trước mình nói chuyện điện thoại với bà của R.
Mình thích.
Mình không còn ông bà nữa.
Mình thích gọi ai đó là "bà" với cảm xúc thân thương ấy.
Còn R nữa. R ngố của mình.
Hôm trước R ngố đã nói....
R ngố ngố không biết đâu, rằng điều đó làm mình xúc động đến thế nào!
---
Mình. Và những người khác nữa.
Sống, có lẽ là vì thế!
0 comments:
Post a Comment