Feedback.


Hôm nay, tự dưng lại nổi hứng tìm lại những điều xưa cũ.

Cũ.

Cũ lắm rồi.

Để rồi đọc những dòng này...

Lại cảm giác ấy ùa về. Cảm giác chia sẻ và được chia sẻ. Cảm giác mừng rỡ và xúc động khi tìm thấy 1 ai đó trên thế giới này đồng cảm với mình. Hoặc là những gì mình viết đã trở thành 1 dấu vết trong lòng ai đó.

Thank you!

"Truyện ngắn này tôi cũng đã được đọc khá lâu...có lẽ là mấy tháng trước tết...hay gần đó...tôi không nhớ rõ...nhưng nó được đăng trên cuốn 2!...và có lẽ đây là một trong những truyện ngắn mà tôi thấy thích và tâm đắc nhất...bởi vì nó mang một phong cách với 1 sắc màu lạ thường...giống như ánh nắg chiếu vào tách cà phê cuối chiều nhạt dần...và..vào lúc đó người ta mới cảm thấy thư giản nhất...sau khi thả mình cho cảm xúc miên man...sao sao...chỉ biết...khó để diễn ta hết lời muốn nói...và để nói ra...

Tự dưng hôm nay...lại nhớ...lại muốn đọc lại...search google...và lại muốn đăng lên....

"Xinh vừa vừa, cao vừa vừa, giỏi vừa vừa, cầu kỳ vừa vừa, giản dị vừa vừa, lạnh băng với những lời tán tỉnh và chỉ mỉm cười với người đàn ông em yêu."

những dòng chữ thật khác lạ...

"Không nói nhiều những lời có cánh. Không tặng nhiều hoa hồng"

và cả câu chữ cũng thật khác lạ...

"Có cau mày hay bật cười thì cuối cùng cũng chiều theo những ý tưởng điên rồ khó hiểu. Chạy xe cả ngày chỉ để mua một cái chuông gió gốm màu đất nung thô mộc. Rong ruổi cùng em mà đôi lúc cảm thấy mình cũng là kẻ lãng đãng tôn thờ chủ nghĩa xê dịch. Em còn trẻ, em còn thời gian để tự do. Vậy thì hãy cho em chạy theo những con đường dài trong tư tưởng của mình!"

"Thông minh và nhạy cảm. Đủ để nhận ra những thay đổi dù nhỏ nhất của thế giới xung quanh, nhận ra nguồn yêu thương cạn kiệt và những người bên cạnh đã sẵn sàng lên kế hoạch cho việc rời xa mình. Bởi thế nên hay lo lắng, hay sợ hãi…"

"Anh có mệt không anh? Anh có mệt không bởi những ý nghĩ quá xa xôi, bởi những sở thích kỳ quặc, những yêu cầu ngốc nghếch. Anh có chán khi thường xuyên bị đẩy vào những tình huống ngượng ngập, buồn cười.."

ưhm...anh mệt...em hiểu...vì em biết...chính em cũng mệt mà...

"Con đường của em chưa bao giờ có điểm dừng"...

vì chưa hẳn đã đến lúc dừng...vì nếu đã đến lúc dừng...thì em sẽ tìm thấy những cái gì mà em cần nhất...vì hẳn là chưa phải ở phía cuối con đường...em sẽ dừng...khi em ở cuối con đường...

Yêu người như em...

Anh có đủ dũng cảm....can đảm để yêu người như em...

ưh...yêu người như em...

ưh..em là thế đó...

và...liệu anh có yêu người như em...?

----------------------------------------------------

Hôm nay...tôi rất mệt...vì vẫn chưa dứt hẳn cơn bệnh của ngày hôm qua...mà hẳn là nó đang làm tôi mệt nhiều hơn...vậy mà...trong tôi...cảm xúc như lại cứ miên man...

Nhưng...rất mệt...không thể viết nhiều thêm được gì....

Sáng rồi...gượng dậy để đứng lên..."

Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment