Love...


(...)
Hà Nội hè 2009 nắng nóng như thiêu đốt. Nho cuối cùng cũng đã vượt qua kì thi Đại học căng thẳng. Cố gắng của cô bé đã được đền đáp, Nho sẽ là một tân sinh viên đại học. Thi xong, mọi tâm huyết của Nho dồn vào FruitsCamp’09, và cô bé chắc chắn sẽ không làm Camp có những sự cố như năm trước nữa. Trại hè năm nay, lại có đủ 6 người...
Mít không còn làm phục vụ ở bar như trước nữa, nhưng nơi đây vẫn là nơi lui tới thường xuyên của 6 con người. Mỗi người lại có một hương vị yêu thích riêng, mà có lẽ chỉ anh bartender mới hiểu hết...
Ớt vẫn uống Hot Chilly bất kể xuân hạ thu đông. Câu hỏi mà Ớt đặt ra cho Mít, đáp án của Ớt không phải là mùa đông, mà là tình yêu... Tình yêu có vị cay xè, có khi lạnh buốt, nhưng yêu vẫn là cảm giác ấm áp nhất của con người...
Mít thường chẳng uống gì ngoài mấy món sinh tố và thi thoảng có uống mocktail. Tình yêu có vị ngọt ngào và một hương thơm rất đặc biệt, như là mít vậy, vì thế anh bartender thường cho vào bất cứ món gì Mít uống một chút tinh dầu mít, nhưng cô bé ngọt ngào và thơm thảo quá, nên hình như chưa bao giờ nhận ra món đồ uống của mình đặc biệt hơn của những người khác....
Táo và Chanh vẫn hay uống Applemon, món đồ uống như được chế ra giành riêng cho hai con người mà ở họ mọi sở thích đều trái ngược nhau, nhưng lại hợp nhau đến kì lạ. Tình yêu có đôi khi chua chát, có đôi lúc ngọt thơm. Hai người đến với nhau từ những tai nạn và tình huống bất ngờ, không hề dự định hay tính toán trước. Tình yêu vẫn là như thế, chẳng ai có thể sắp xếp hay điều khiển được. Và với những người yêu nhau, thì chẳng dự định hay kế hoạch nào, có ý nghĩa hơn là tấm lòng chân thành của cả hai người...
Nho thi thoảng vẫn đến bar gọi một ly rượu vang loại đặc biệt. Loại mà Nho yêu cầu được trang trí bởi một bông hoa tỉa từ quả ớt. Có những nhân vật chỉ xuất hiện trong đời người ta một lần, chỉ nói một vài câu, nhưng lại có thể xoay chuyển mọi việc. Hình như tình yêu đôi khi cũng thế, nó xuất hiện trong đời người chỉ một vài lần thôi, nhưng làm thay đổi cả thế giới.
Mướp cũng đến bar và thường gọi một ly rượu mạnh, chỉ 1 ly duy nhất. Thỉnh thoảng trong những lần đến đây, Mướp lại mong được nhìn thấy nụ cười của một cô bé bồi bàn, gần một năm trước đã nghe Mướp hát Yesterday, và vẫn luôn đem lại cho Mướp cảm giác tin cậy và an toàn... Hình như tình yêu đôi khi cũng có vị của mướp đắng, có vị của những kỉ niệm khó quên và của những điều không thể....
_______________________________________
Tình yêu giống như 1 loại rượu mạnh. Ngọt, đắng, say, cay và làm cho người ta mê mải. Điều kì diệu là người ta đã uống rồi thì luôn muốn uống nữa, muốn say nữa. Và khi người ta tỉnh rượu – loại rượu đặc biệt ấy – thì cũng có nghĩa là người ta đã già. Sẽ là quá nhàm nếu nói rằng hãy lắng nghe tiếng gọi của trái tim hay gì khác, nhưng tình yêu thực sự không phải là thứ lý trí có thể điều khiển được, vì thế, khi đứng trước những lựa chọn quyết định khó khăn của tình yêu, có đôi khi, cách giải quyết thật là đơn giản: “let it be”...
(Mr. & Mrs. Quân sư - by 1221)

Câu chuyện này, mình chỉ đọc duy nhất đoạn kết.
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment