Pic: Ngọn gió quay tròn ngoài cửa sổ.
Bước trở lại đường cũ. Mùa Thu. Váy trắng. Những vòm hoa vàng. Đó là khoảng thời gian mình say mê Hà Nội hơn cả. Bây giờ, nhiều lúc cảm giác mình bị cuốn trôi. Đôi lúc là cần thiết, đôi lúc là vô nghĩa. Người ta dành 1 thứ cho mình nhưng không còn nói là cho mình nữa. Nhưng với mình, chỉ cần mình biết rằng tất cả không phải là một giấc mơ. Những sự "ra đi" của những người khác nhau đôi lúc có một vài điểm tương đồng.
Có một đêm mùa Đông, mình ngồi trong cái sofa phòng trong. Chị đã ngủ. Mình khóc. Mình nói: "Cứu em!". Nhưng người mình gọi không bao giờ xuất hiện nữa. Rồi thả trôi. Rồi mình tự cứu mình. Thực ra không quan trọng. Quá khứ lúc ấy chỉ là cái phao để mình cố bám vào, để chạy trốn hiện tại, để giả vờ rằng hiện tại đó không thể xóa đi quá khứ của mình. Chỉ là một thứ để bảo vệ và che giấu sự hèn nhát. Chấm hết.
Một ngày tỉnh dậy. Sau tất cả những con đường, những bóng người vụt qua, những nụ cười miễn cưỡng và những ánh đèn mệt mỏi. Thấy mình không còn muốn chơi đùa và cá cược nữa. Muốn co người lại. Muốn ấm êm, muốn bật khóc. Muốn nâng niu và hạnh phúc. Muốn vô tư mỉm cười, muốn một cái siết tay chặt mà không thấy ghê người.
"Không có gì, và có tất cả".
Mình có R.
Ngày mai đi. 6 ngày. Khoảng thời gian dài nhất xa nhau.
Ngày mai, Hà Nội sẽ như thế nào nhỉ? Sẽ đầy gió và lấp lánh đèn lắm!
0 comments:
Post a Comment