Tôi.
Khao khát sự tha thứ!
Tôi muốn quên đi. Tôi không muốn đôi khi thấy tim mình quằn quại trước những ký ức.
Chỉ một lời nói, hay bất cứ điều gì chạm vào khiến những điều đó ùa về, tôi muốn nổ tung. Tôi. Hận.
Và đó là lúc tôi thấy mình - yếu - nhất.
Người ta học cách tha thứ như thế nào nhỉ? Người ta làm thế nào để tha thứ được cho suy nghĩ, tư duy và quá khứ?
Đã bao nhiêu lần tôi gào lên với bản thân mình: Phải quên đi!
Mỗi người đều có một thời xưa cũ. Giống như cái thời xưa cũ ngây thơ và khờ khạo của tôi.
Họ là những tình bạn đẹp đẽ, chân thành và bền chặt mà bây giờ tôi còn giữ được. Họ là cái thoáng nhẹ ơ hờ chẳng còn chút dư âm. Họ là điều đã làm tôi đớn đau và ám ảnh. Họ là những người đã ra đi mãi mãi. Nhưng họ gặp nhau ở 1 điểm chung, với tôi, họ đều ở dưới ánh sáng. Hoàn toàn chân thực, và thành thật.
Nên thật khó với tôi, để tha thứ.
Đôi mắt giận dữ và đầy thù hận có lẽ sẽ khiến người khác sợ hãi. Tôi không phải là người như thế. Thực sự tôi không muốn và không phải như vậy. Tôi không muốn ghét bỏ một quá khứ nào, tôi không muốn hận ai, tôi không muốn đốt cháy, xóa tan, nổ boom tiêu diệt... Tôi muốn yên bình.
Hãy tha cho tôi!
Làm ơn buông tha tôi!!!
0 comments:
Post a Comment