Cos you left me with no love and no love to my name!
Tôi đã không nhớ nổi từ khi nào mèo Bông rời bỏ tôi nữa. Là hai năm, hai là ba năm nhỉ?
Vết xước.
Đã không còn những đêm nghe tiếng kêu của một con mèo lạ nào mà nước mắt ướt đẫm nhớ mèo Bông da diết!
Đã không bướng bỉnh mở cửa sổ mỗi khi về, với ý nghĩ rằng có thể Bông sẽ tìm được đường về nhà.
Trước hôm cưới, có con mèo chạy qua trên ban công. Nhìn kỹ thì là "cô bạn gái" của Bông từ ngày xưa. Tôi vẫn còn nhớ hồi đó, đêm nằm đợi mãi k thấy Bông về, tôi sốt ruột dậy đi tìm, nhìn ra ban công thấy nó đang ngồi meo meo với cô mèo trắng có duy nhất cái đuôi và cái tai vàng nọ. Lúc ấy, tôi nghĩ bụng: "Bạn gái xinh đấy!" rồi gọi "Bông ơi!", nó ngước nhìn lên rồi quay ra cào cửa nên tôi xuống mở cửa và nó lon ton chạy vào, cái đuôi tưng tẩy!
Đã bao lâu rồi Bông nhỉ?
Hoặc là em đang yên ấm ở một gia đình nào đó yêu em.
Hoặc là em đã bình an trên thiên đường dành cho chó mèo, nơi có cây ra quả là cá rán và dòng sông hiền hòa đầy những gói Whiskas mà em yêu thích đang bơi lội.
Chị chỉ ước gì em còn ở bên cạnh chị. Để chị thực hiện lời hứa là sẽ nuôi em đến khi em già, rụng răng và khó tính.
Chị chưa từng quên khoảnh khắc nào có em trong đời. Lần đầu tiên chị và chị Bình đưa em về nhà, em kêu meo meo hoảng hốt. Vừa về, cho em ăn, em đã ngấu nghiến hết chỗ cơm và sau đó bắt đầu cào cấu cái mũ bảo hiểm. Rồi em lớn dần lên. Nhà vẫn đầy chuột vì ngày đó em còn nhỏ quá. Đêm nó vẫn chít chít chị và chị Bình k ngủ đc, còn em thì ngủ ngon lành. Chị Bình kêu em k bắt chuột, kêu mãi đâm ra chị sốt ruột. Nên chị đã tự hào đến điên lên đc trong lần đầu tiên em bắt được chuột. Chị đọc lại nhật ký ngày đó và hôm đó chị viết thế này: "Mèo Bông đã bắt được con chuột đầu tiên trong đời. Mình rất tự hào về nó!".
Chị nhớ cả những lần đầu em biết phạm lỗi, em ăn vụng cá, chị đã đánh em đến mức em sợ quá chạy vào gầm giường và không dám ra. Bị bần thần ngồi xuống ghế. Chị đánh em tay chị cũng đau, lòng chị cũng đau. Rồi cả những lúc em nũng đòi ăn trong bữa cơm, chị quát em, còn đánh em nữa. Đừng nghĩ rằng khi đánh em là chị vui vẻ. Nhưng chị k thể dạy em bằng lời, mà chị lại k thể để em trở thành một con mèo hư.
Chị nhớ những lần chị ôm em mà khóc. Nhớ cái lưỡi rát rát của em trên tay chị. Nhớ cái bụng béo mềm mại ấm áp. Nhớ cả lần em đang ngồi trong lòng chị Hân, chị gọi "Bông ơi" rồi vỗ vỗ tay vào chỗ ngồi bên cạnh, em liền nhảy khỏi lòng chị Hân rồi chạy sang ngồi vào chỗ chị chỉ. Thỉnh thoảng em bỏ cơm, chị lại sờ trán em xem em có bị ốm nhưng thực ra không phân biệt nổi như thế có phải là em bị sốt hay không...
Bông ơi, chị nhớ hết. Chị nhớ cả khi chị về nhà, bỏ túi đồ xuống, chạy ra cầu thang gọi "Bông ơi!" mãi mà k thấy em lon ton lúc lắc cái bụng chạy từ tầng 4 xuống đón chị. Có lần nào chị về gọi em mà không thấy. Có lần nào em nghe tiếng chị mà dù đang nằm sưởi nắng cũng không meo meo chạy xuống rồi quấn vào chân chị đâu.
Vết xước.
Vết xước đó bây giờ đã lành lại, nhưng thành 1 vết sẹo không thể phai mờ.
Và hôm nay chị lại gặp mình chạm vào gương mặt em trên tấm hình "Bông và hoa mai" mà khóc.
Bông ơi!
------
0 comments:
Post a Comment