Con người ta có thể thay đổi rất nhanh, thậm chí còn không cần đến dù chỉ một giấc mơ.
"Bài hát cho em, giờ đã hát cho mọi người - để rồi lãng quên!"
Một câu hát đáng sợ đúng không?
Nhưng đó là cuộc sống. Người ta rồi sẽ phải quên đi những thứ họ không cần - không nên nhớ. Mình cũng vậy. Bây giờ tất cả chỉ còn là cái cười nhạt mà thôi. Bài hát cho mình giờ đã hát cho mọi người. Để rồi lãng quên.
"Khi người ta hạnh phúc, người ta sẽ quên đi tất cả!"
Dẫu sao đó cũng chỉ là một góc nhỏ của buổi sáng. :D
Còn sáng nay, mình bị đau mắt.
Một cuối tuần nữa trôi qua trong chỉ một lần chớp mắt. Hai đứa mình đã về quê, mình đã nấu cho bố mẹ một
bữa cơm ngon. Chiều qua hai đứa cùng papa đi ra sân bóng xem bóng đá. Đội nhà thắng 2 - 0, một trận đấu rộn ràng, hấp dẫn (tất nhiên không phải với các CĐV Hải Phòng). Chỉ có việc mình phải hít vào 1 cơ số khói thuốc lá và nghe người khác nói bậy liên hồi là đáng phàn nàn thôi.
Sáng nay mò dậy sớm, mắt nhức nhức, gật gù lên được tới Hà Nội, gật gù trên taxi về nhà, gật gù ngồi sau chồng đến công ty, gật gù làm việc. Hơi bị mệt thật ấy!
Mình nhớ chồng béo nhà mình thế!:(
0 comments:
Post a Comment