"Nhớ em" by Minh Vương
"Và anh nhớ
Khoảnh khắc khi anh chìm trong mắt em"...
Tôi thực sự rung động khi những giai điệu của ca khúc "Nhớ em" chạm vào trái tim mình. Đó là khoảnh khắc trầm lắng và cũng là giây phút thăng hoa của nỗi nhớ.
Là thế đấy, nỗi nhớ có thể không cồn cào, gào thét, không hoảng loạn, đớn đau. Có thể nó chỉ là một ánh mắt thẫn thờ xa xăm, có thể chỉ ngắn như một tiếng thở dài, có thể êm ái như cảm giác - về - việc - "ngủ quên trên đồi cỏ".
Vĩ cầm réo rắt.
Dương cầm trong trẻo.
Giọng hát tha thiết và đầy lôi cuốn.
"Người yêu hỡi
Hạnh phúc đôi khi nhẹ như gió bay"...
Thứ tình yêu này mang một sức ám ảnh ghê gớm. Nó không hẳn khiến con người ta cảm thấy mất mát, thiếu thốn. Nó khiến cho con người ta, vẫn với vẻ thản nhiên với đời sống, nhưng sâu thẳm bên trong đã đánh rơi mất một điều gì quí giá không thể lấy lại. Nó khiến người ta ngồi lặng trước những lá, những gió, những nắng, những xa xăm... và thấy mình đang rơi, đang chìm trong nỗi nhớ ấy, không thể kết thúc, cũng không thể thoát ra..
Khi tôi buồn, thực sự, tôi có thể rơi nước mắt nếu bắt gặp những giai điệu này.
Và đó cũng là một phần trong những gì tôi thực sự chờ đợi.
Một điều gì đó thực sự khiến người ta rung - động!
-------
0 comments:
Post a Comment