Thứ Bảy. Cà phê. Anh chở em qua Võ Thị Sáu, tự nhiên lại buột miệng bảo rằng sau này có con, anh sẽ mua cho nó thật nhiều gấu bông…? Thứ Bảy, đôi khi chen chân hụt hơi chỗ chợ đêm mịt mù người. Rảo chồn chân lại nhìn nhau cười ngất. Anh nắm tay em, thủ thỉ rằng sau này cưới nhau anh sẽ không bao giờ để em đi chợ một mình. Thứ Bảy, gặp hàng gỗ, anh lui cui coi giá để sau này cưới nhau mua. Thứ Bảy, để dành được chút thời gian anh lại chỉ cái bàn, bộ ghế, tấm rèm, bộ áo gối mùa thu đầy lá vàng thanh thanh “sau này cưới nhất định sẽ mua!”. Thứ Bảy. Đèo em qua khu chung cư mới toanh, anh thở sượt ra. “Không biết đến khi nào mới dành dụm nổi mua cho em căn nhà sáng sủa trên chỗ đó?” “Thôi mình về!”
Em không muốn thấy anh phải vật lộn với dự định “sau này cưới” mệt nhọc đến vậy!
Anh vẫn nắm tay em, lái xe bằng tay còn lại. Em không biết vì sao mình không nói được gì. Như một con hến bị người ta đụng đến là nó sẽ ngậm tịt vòm miệng rộng toác của mình lại. Như em. Như anh. Không biết “sau này cưới” là khi nào. Không phải anh không yêu em. Cũng không phải em không yêu anh. Chỉ vì không biết mình sẽ như thế nào, nếu “sau này cưới”… Chỉ vì mình không thể liều lĩnh với tình yêu bao nhiêu năm như thế…. Chỉ vì những gì đó phía sau cuộc đời mà hai đứa chưa dám trao cho nhau.
Lại thứ Bảy. “Thôi không gặp nhau em hả? Anh bận.” Em không chắc. Nhưng có lẽ anh mệt nhọc rất nhiều khi gặp em, phải vất vả biết bao nhiêu với dự định “sau này cưới”. Em cũng thấy mình muốn vỡ bục ra. Thứ Bảy. “Không cần thiết phải gặp nhau nhiều như vậy nữa” Anh nhắn tin không bao giờ chấm câu. Nhưng em thấy lòng lặng mất một lúc dài. Ngoài đường người xuôi theo nhau. Thứ Bảy mọi ngày, mình cũng chối từ chính mình trong dòng người đông đặc mênh mông đó! Thứ Bảy. Lòng em không biết còn lại gì. Hôm qua mới gặp anh. Hai ngày nữa rồi cũng sẽ gặp anh. Nhưng thứ Bảy mọi lần em đều gặp anh. Nước mắt nhưng nhức trong khóe mi. Im lặng.
Đôi khi cuộc sống của mình trở thành hầm bà lằng không chịu được bởi những thứ rất tào lao. Nhưng đời có những tiểu tiết phụ trợ thừa thải và vô nghĩa nhưng nhất thiết phải có. Để thấy mình giống những người khác. Để thấy mình sống như người khác.
Anh hỏi em có cần kiểm tra thời gian biểu trong tuần của anh không? Em cười, đầu lưng lửng những nghi hoặc rất thật tình. Anh biết chứ, là đàn bà, tuồng như ai cũng phải nghi ngờ chút ít. Hình như có thế mới thành đàn bà. Em ngẫm nghĩ về tất cả những ngày chúng ta đã dành cho nhau. Tại sao nó không thể thành một ý nghĩa trọn vẹn nào đó, hay ít nhất cũng có thể là một kí ức rõ ràng? Những ngày tháng nhàn nhạt trôi qua, và không ngừng trôi qua nhau.
Em phát hiện ra chỗ làm thứ Bảy của anh có người con gái rất xinh. Cô ấy hay cười với anh. Nhưng hình như ý nghĩa nụ cười đó khác một chút tình đồng nghiệp. Em bám theo xin đi làm cùng. Anh vòng tay quanh eo em, “Anh không muốn em phải cực.” Nước mắt em rưng rưng, thương ý nghĩa lo lắng tận cùng của những điều anh đã vì em mà gánh vác.
Em tin anh. Nhưng em không tin được bất kì người con gái nào khác bên cạnh anh.
Hôm nay cũng thứ Bảy. Em ngập chìm trong những con số rỗng tuếch, như thời gian chẳng mấy khi rộng rãi mà lại làm con người ta thấy mênh mông. Đêm. Bóng người đổ chồng lên bóng anh trên bóng con đường em lặng lẽ đi ngược về phía bình yên.
Anh lúng túng phân trần rằng hôm qua anh phải đưa đồng nghiệp về nhà. Cô ấy không được khỏe. Em lắc đầu cười buồn. Anh hôn lên trán cảm ơn. Nụ hôn xa cách.
Nếu không làm điều gì có lỗi thì cần thiết phải biện bạch sao anh?
Nhà cô ấy cách căn hộ chung cư của chúng ta một con hẻm. Em tình cờ biết được một tối thứ Bảy thấy anh nắm tay tạm biệt cô ấy bên gốc điệp vùi mình ngủ muộn. Bàn tay cô ấy nằm trong tay anh rất lâu. Tay anh ân cần siết dần, như ai đó đang điềm nhiên nắm lấy trái tim em nắn bóp. Cô ấy nhích về phía anh rất gần, gần như gió và mặt biển. Hình như là một nụ hôn! Hình như là những cánh điệp khép đôi khẽ rùng mình. Em bước thầm về phía con đường tối. Ở đó, chỉ có gió… Không anh!
Em nhìn anh rất lâu qua khe gỗ ngăn những ô máy cách biệt trong công ty. Mắt anh trũng sâu, hoang hoái buồn. Đôi đồng tử đẫm tối. Anh nép mình rất sâu vào công việc. Không nhất thiết phải gặp mặt, nhưng dường như anh đang cố gắng lẩn trốn em một cách vô vọng. Trưa. Anh ngả ra sau lưng ghế ngủ vụng. Đôi kính trế nải chệch trên sống mũi. Em dỡ xuống, lặng lẽ đối diện anh trong giấc ngủ. Ở đó anh thuộc về em, hay về người con gái ấy?
Thứ Bảy. Mắt em cay xè, nghĩ rằng anh cũng như người khác. Cuộc sống, đôi khi nhân tiện phải tranh thủ, tranh thủ sống, tranh thủ yêu, tranh thủ nhau… Không thể khác được. Thứ Bảy. Đôi khi người ta chỉ vì quá giang khi cùng đường, ăn chung bữa tối muộn màng. Nhưng người ta có cả một ngày thứ Bảy để thay thế mình vào một chỗ khuyết không tên.
Thứ Bảy…
Em nép mình vào đêm, nhìn nụ hôn của anh chuyên chở nỗi đau của mình vào bóng tối. Đôi mắt người con gái quét qua khắp căn phòng như một chùm sao chổi bay vụt qua khoảng đêm, nhấn chìm mọi vật trong màn tối đen đặc. Em lao vào vết trượt của thời gian. Vấp váp. Thấy mình rơi thõm vào khoảng không gian êm ái hun hút mùi sương khuya. Se sắt. Tê tái rùng mình. Lạnh ở trong tim….
Em thức dậy trên giường nhà anh. Trán âm ẩm đau. Trong hương sớm, nắng thơm mùi con gái. Đêm qua, cô ấy bỏ quên trên mắc áo nhà anh chiếc áo khoác còn sặc mùi mồ hôi trộn trong mùi nước hoa thoang thoảng. Có phải đêm đã qua. Và ngày cũng đã tàn?
Anh ngủ gục trên mép giường. Mái tóc mất nếp khum khum chảy theo vầng trán hằn vết lo toan. Khi anh ngủ, em có thể đối diện với anh về mọi nghĩa. Đối diện với tình yêu của anh. Đối diện với thực tại của anh. Đối diện với khuôn mặt bao nhiêu lần em ôm trong tay mình. Em hôn phớt lên những vết yêu thương đã mặn mùi xa cách. Em bước qua chiếc áo con gái màu hồng phớt treo hững hờ trên mắc áo ngoài cửa vào. Chỗ đó anh để dành em treo mũ áo. Chiếc áo khoác in hình những bông hoa màu trắng treo chồng lên, như có ai đó đè lên ngực em, lèn chặt trái tim em xuống. Nghẹn tắc…. như em đã từng cảm thấy sau những nụ hôn.
Em đã bước qua mình. Bước qua anh.
Anh bổ nhào lên công ty tìm em. Tìm thấy rồi anh lại không biết tìm em để làm gì. Nhìn nhau rất lâu, chờ em quay đi anh mới vội vàng ôm chầm lấy em xin lỗi. Tim em run rẩy khóc. Nhưng tâm thức của em lại tỉnh, gỡ bàn tay anh ra, như gỡ những mối dây buộc mình vào thời gian.
- Cảm ơn anh đã chăm sóc em.
Anh bần thần mụ mị. Khi em đi rồi không biết anh đã tựa vào đâu?
Anh tìm em rất nhiều lần. Nhưng tất cả mọi địa chỉ trên mạng đều ẩn danh. Em không còn ngồi máy trước mặt anh nữa. Em cũng không còn về căn hộ một nửa đã đứng tên hai đứa mình. Em chỉ có thể đối diện với anh trong giấc ngủ. Anh của những nỗi đau đã mất mát sau một lần lầm lỡ không thuộc về em.
“Mình chấm dứt mọi thứ, nghen anh!”
Em không có cả thời gian để thu dọn những kỉ vật và những vị trí em từng ở đó. Mỗi nơi có một chút là em. Trong căn bếp sắp ấm tiếng gia đình. Trong góc ban công cành quỳnh đã la đà nồng nàn mỗi tối. Trong máy tính của anh. Trong tủ áo đã lẫn chiếc này chiếc khác. Trong mỗi bóng đường, có một chút dấu chân em để lại những khi bên anh. Trong bản kế hoạch miệng dài lằng nhằng anh đã hoạch định không biết bao nhiêu lần rằng “sau này mình cưới”. Trong những cái “sau này” tê buốt tim em, âm ỉ dai dẳng như những thanh củi gộc bén lửa thành than. Như những điều còn nằm trong tiềm thức, hàng sáng thức dậy vẫn cứ nghĩ mình còn một cái đám cưới đang chờ trước mặt để mà sống. Như những buổi chiều loanh quanh góc chợ, mỉm cười một mình với ý nghĩ rằng mai này mình sẽ có một ngôi nhà nho nhỏ để vun vén lo toan. Là những khi em thảng thốt nhận ra đó không còn là mình nữa, không còn là em trong khúc xạ của tình yêu. Trong những ngày mình hạnh phúc. Trong em. Trong anh…. Lả tả vỡ rơi từng chút một.
Em dọn dẹp lòng mình, vội vàng như một kẻ phá sản gấp gáp bán nhà chạy trốn. Những buổi chiều dửng dưng em thèm nghe một câu ai đó líu lo, “Cà phê em nghe!”, thèm thấy mình bận bịu với những chiếc áo màu, thèm được líu ríu sau xe, thèm khung cảnh lặng yên chỉ có lòng mình trải đều trên khung nhạc, thèm được như bao nhiêu đôi tình nhân thứ Bảy dập dìu. Con người ta đi đến tận cùng rồi cũng phải quay về với những thói quen, những mong ước bình dị và tầm thường – như những người khác. Em vấp váp những kỉ niệm, những buổi hoàng hôn. Vấp váp vào anh. Vấp váp vào lỗi lầm. Và những vướng víu không tha thứ cho nhau.
Thứ Bảy. Dắt xe ra phố. Hoảng hốt nhận ra cái bóng của mình sau lưng nhàn nhạt lung lay. Cuộc sống có quá nhiều thứ làm người ta phải sa ngã, nhiều thứ làm người ta đau. Nhưng không có nỗi buồn nào bằng những ô cửa nhà về đêm đèn không sáng. Như ta vất mình cho hạnh phúc, nhưng cuối cùng lại đánh mất con tim.
Đôi khi em vào quán một mình, gọi cà phê, pha chế những nỗi buồn vào giọt đắng. Cố gắng để quên mình đã từng là một ai đó, đã từng yêu thương, khổ đau như thế nào đó. Khi người ta mệt mỏi, họ tự trăn trối mình bằng những dự định còn dở dang. Em nhận làm thêm vào chiều thứ Bảy, chạy trốn viễn cảnh chờ đợi những nỗi nhớ dội lên khi đèn bắt đầu phủ vàng xuống phố. Cứ mải miết tìm đường giữa những biển người đông nghẹt, riết cũng quên mình đi để trốn cái gì, tìm cái gì. Chỉ biết là cần phải đi, bắt buộc phải thoát ra, phải rẽ cho mình một con đường. Để quên đi một điều gì đó. Để là một cái gì đó trong veo….
Thứ Bảy. Em uống cà phê một mình. Rót từng giọt đen vào tim. Để thấy lòng mình đầy lên. Để lơ đãng nhìn mình sau khung kính chiếu hậu. Sau em là anh. Sau anh là nỗi đau. Sau nỗi đau là những vấp váp vội vàng. Sau những vội vàng ngày thứ Bảy….
Sau ngày thứ Bảy, vẫn tròn đầy những điều chưa kịp trao nhau….