Méo!

Mình đang ở nhà R ngố. Hnay mama R ngố đi du lịch về mua áo váy rất đẹp cho mình. Và còn mấy thứ linh tinh xinh xinh nữa. Nhưng mà mama R ngố đi xa về nên mệt và hơi ốm!:(

Sáng nay khi bố R ngố và R ngố tranh luận chuyện thả chân xuống khi ngồi sau xe máy nên đá phải gạch vụn. Hắn bảo nếu chân hắn ngắn như chân mình thì đã không bị như thế (chở 3^^). Thế là bố hắn cười... Hừm.

Hôn qua sinh nhật R ngố nhưng mình không có thời gian để làm 1 cái entry dành cho hắn. Nhưng mình rất vui vì hắn già đi thêm 1 tuổi..
Mình và R ngố đến Mộc Hoa Trà nghe Nghĩa hát. Ối giời ơi Nghĩa hát hay dã man, mình kết Nghĩa luôn! Tiếc là số phận đã an bài!^^

Bây h thì hắn bảo mình k đc cạch cạch máy tính nữa, hắn bảo mình là ếch nhựa và tra hòi mình viết thư cho ai. Hừm. Trong khi hắn nằm trùm chăn sung sướng lim dim ngủ. Hừm hừm hừm...
---

Me Red

Trong một khoảnh khắc của đêm nay, mình cảm thấy hạnh phúc vì mình thấy mình đang nhớ người yêu mình.
Trong một khoảnh khắc của tối nay, mình đã quay lại và nhìn rất lâu người bạn cũ, khi cậu hôn nhẹ lên môi cô bạn gái của cậu trên đường bờ hồ đông đúc và nhìn họ hạnh phúc. Cậu ấy không nhìn thấy và hẳn cũng đã quên mình. Little big boy. However, welcome back to Hanoi!
Trong một khoảnh khắc của chiều nay, mình vui vẻ cười khi biết Đô - rê - mon đã ăn hết 12 cái kem mà không hết nóng!
Trong một khoảnh khắc của sáng nay, mình thấy yên ấm và dịu dàng với nụ hôn buổi sáng.
Bây giờ thì đã sang ngày mới rồi đấy.
Ngày hôm nay, mình và ny sẽ sang chị gái và ăn trưa ở đó. Rồi ny đưa mình về. Tối nay ny đi ăn bên ngoài. Mình sẽ dành cho mình chút thời gian ở nhà.
Ngày mai. Mình đi nhận việc. Mình đi làm.
Nhiều khi, mình nhận một cuộc gọi phỏng vấn và chắc chắn rằng mình sẽ không đi làm ở đó. Nhưng mình vẫn đi phỏng vấn. Đi cho biết. Đi để biết.
Bây giờ, mình đi làm với tâm thế chưa chắc mình đã làm công việc đó. Mình đi trước tiên là để biết. Để giải quyết những vấn đề tình thế. Và vì đó không phải là một công việc tồi. Người ta vẫn gọi mình là 1 Biên tập viên. Dù trước mặt mình không phải là bản thảo 1 cuốn sách, nhưng mình vẫn là biên tập viên. Mình vẫn làm công việc của mình. Mình sẽ có 1 ngăn làm việc riêng trong 1 văn phòng rộng, sạch sẽ, máy lạnh rầm rì, trải thảm màu ghi, có máy quay an ninh ngoài hành lang, có tủ để giày dép và tràn đầy ánh sáng... Blah blah...
Mình đã cãi nhau với bố và đêm qua mình đã khóc rất nhiều.
Mình đã kể với các chị một cách vô cùng ấm ức và mẹ gọi điện cho mình, bảo "Mẹ đã nói chuyện với bố rồi. Con cứ đi nhận việc đi. Công việc là quan trọng."
Mình có bao h thích nặng lời với bố...
Nhưng đôi khi phải cho ông biết rằng những điều ông nói và làm có thể khiến mình đau lòng.
Vậy rồi mọi thứ cũng qua.
Cuối tháng sau, bằng lúc này, có lẽ mình đã có 1 căn phòng mới, với giường ngủ đẹp đẽ, bàn tủ, ban công rộng rãi và nhiều ánh sáng, có máy lạnh rầm rì và có phòng tắm xông hơi nữa... Nhưng nghĩ đến việc sống ở nhà anh trai, mình vẫn thấy gò bó chưa quen... Mình sẽ phải xa R ngố. Mình sẽ không được R ngố dắt đi dạo mỗi buổi tối nữa... Huhu...
Cuối cùng là màu đỏ.
Mình có 1 cái váy liền với phần thân trên màu đỏ.
Sắp tới mình sẽ có 1 cái nữa gần như vậy.
Mình rất thích.
Màu đỏ làm mình thấy ấm áp và tươi vui. Những bông hoa đỏ. Những quả cà chua hay quả ớt. Những quả táo chín. Những quả bóng bay nữa... Là la lá la...
...
Mình chỉ không thích màu tím nhân tạo thôi. Và màu xanh nõn chuối nhân tạo. Và màu vàng chanh nhân tạo.
----
Oh... It's just me...

Biển


Trước biển.
Tôi như một linh hồn nhỏ nhoi vô vọng.
Tôi không thể bước về phía trước.
Đêm sau vô cùng.
Ngày dài bải hoải.
Ừ nhỉ, trước biển tôi hay buồn.
Khi tôi một mình.
Trước biển, có R ngố cạnh tôi, chúng tôi đã rất vui.
Chúng tôi đi hàng giờ, ngâm chân dưới nước và tránh những vỏ sò...
Chúng tôi nắm tay, cười...
Và bầu trời của tôi sau vai anh trong vắt chẳng hề làm tôi suy nghĩ.
Trước biển.
Mỗi khi đứng một mình.
Tôi thấy mình như một linh hồn nhỏ nhoi vô vọng.
Tôi sợ.
Bởi cái mênh mông.
Có lẽ, đó là một trong những lý do khiến mỗi chúng ta đều cần có 1 người đứng cạnh trong nhiều khoảnh khắc của cuộc sống.

She's so tired


Những ngày Hà Nội mưa.
Cái nắng gay gắt chói chang và nhiệt độ khủng khiếp giữa trưa dường như đi từ lúc nào lâu lắm. Hà Nội mưa. Đang mưa. Vẫn mưa.

Dường như những ngày mưa đang làm tôi lười biếng.

Mỗi ngày, tôi mải miết với những cuộc phỏng vấn xin việc. Ăn mặc lịch sự, trang điểm nhẹ nhàng, mặc váy, đi tất chân, phóng xe giữa cái nắng mê mỏi... Duy nhất cảm giác không trống trải và bế tắc. Nhưng rồi đến hôm nay thì tôi thấy mệt. Mệt lắm ấy.

Chiều nay tôi đến AIA. Người phỏng vấn tôi tên là Sâm, một cô gái không trẻ không già, không đẹp, không xấu và sau vài lần gặp, chị gọi tên tôi một cách rất tự nhiên. Hôm nay, chị nói rằng bên chị có khá nhiều thông tin về tôi vì bác chị ở cùng quê tôi và rằng tôi khá nổi tiếng ở trường cấp III(bản thân tôi không chắc chắn và không khẳng định điều này!). Rằng quan hệ xã hội của tôi sẽ giúp cho tôi thuận lợi hơn trong công việc. Nhiều khi tôi không chắc chắn lắm về mảng quan hệ xã hội của mình. Tôi lười duy trì những mối quan hệ mang tính lợi dụng qua lại. Tôi đã tự do, đã quen sống theo cách của mình. Ấy vậy mà người ta nhìn vào vẫn thấy các mối quan hệ xã hội của tôi là rất tốt. Chẹp.

Dẫu sao những thông tin chị nói về Tôi cũng làm cho tôi hơi giật mình!^^

Bây giờ, tôi ngồi và nghĩa đến cuộc phỏng vấn sắp tới vào sáng nay. Chao ôi, tại sao tôi muốn bỏ rơi nó thế? Tôi đã để rơi biết bao cơ hội ở những chỗ tôi loại bỏ? Tôi đã đánh mất bao nhiêu nỗ lực của mình ở những cuộc phỏng vấn không thành công? Tôi đã hoang mang biết bao trước sự tin tưởng người ta đặt vào mình mà đôi khi tôi thấy mình không nhiều khả năng đến thế? Tôi đã mệt mỏi bao nhiêu với áo váy, phấn son, nước hoa, giày tất, giấy tờ, những câu hỏi, những câu trả lời, những nụ cười và cả những tiếng thở dài???

Ừ. Tôi vừa mới ra trường được ít lâu. Đến bố mẹ tôi còn không sốt sắng chuyện tôi đi làm. Mẹ bảo học tiếp đi, bố mẹ anh chị nuôi, rảnh thì làm thêm, viết lách thêm kiếm ít tiền. Đấy. Các cụ vậy đấy. Con học Thạc sỹ đi rồi về tỉnh dạy ĐH. Con học đi... Con chán học rồi mama à. Con sẽ không làm giáo viên hay giảng viên gì hết. Con sẽ học, nhưng không phải ngành Ngôn ngữ nữa, đã quá đủ rồi. Và con sẽ ở đây, con sẽ kiếm việc, con sẽ đi làm. Bố mẹ lo cho con thế là đủ rồi.
--
Tôi vẫn quyết tâm, vẫn giữ đầy quyết tâm và nhiệt huyết trong tim mình.
Nhưng hãy tha thứ cho tôi, cho những cái "đôi khi", tôi thấy mình mệt mỏi, muốn gục xuống, muốn ngủ vùi...
---

1st Year Anniversary!



Hôm nay là kỷ niệm tròn 1 năm từ ngày mình và R ngố gặp nhau.
Bây giờ, cách đây 1 năm, mình tìm thấy R ngố của mình đang trốn sau cột điện ở góc khuất của con phố vào nhà mình. Hôm ấy, R ngố mặc quần bò và áo đỏ kẻ trắng. Đeo cái túi đeo chéo. R ngố mang đặt trước cửa nhà mình 1 cái hộp, nhắn tin cho mình để mình ra lấy nhưng khi mình mở cửa, mình đi thẳng xuống cầu thang mà chẳng hề nhìn thấy cái túi kia...
Thế là mình tóm được hắn trốn sau cái cột điện cách bãi rác của khu dân cư khoảng 10 bước chân...
---
Thế là bọn mình gặp nhau. Lần đầu tiên. Ấy vậy mà từ đó đến giờ đã 1 năm, đã bao nhiêu lần gặp nhau rồi, nhìn mòn mặt nhau rồi,.. Tin vui là bọn mình vẫn chưa xa nhau...:D
1 năm qua, đã bao nhiêu điều thay đổi trong cuộc sống của 2 đứa. Vừa mới bắt đầu hẹn hò đã vướng vào những rắc rối mệt mỏi. Rồi thì thi cử học hành. Rồi thì tốt nghiệp, ra trường. R ngố đi làm. Mình lang thang tìm việc. Rồi mình đưa R ngố về nhà bố mẹ mình. Rồi R ngố đưa mình về nhà bố mẹ R ngố. Rồi thì R ngố vẫn còn cái án mà tuần tới mình sẽ xử lý...
:D. Mình đã chưa từng nghĩ đến một ngày mình tỉnh dậy và thấy mình đã yêu một người lạ hoắc đột ngột nhảy tót vào đời mình. Vậy mà mình ĐÃ.
Mỗi ngày đi qua, mình hiểu hơn về R ngố và cũng hiểu hơn chính bản thân mình. Con người mình có bao thiếu sót khuyết điểm. Còn tên kia. Nhiều khi mình thấy hắn thật đáng ghét. Hắn làm những việc mà nhiều khi mình đang nằm nghĩ đến thấy ruột sôi lên sùng sục chỉ muốn đá muốn cắn, thậm chí nhiều lúc còn mơ ác mộng rồi không sao ngủ lại đc... Nhiều khi hắn thật đáng ghét mà mình chỉ muốn đánh cho hắn 1 trận đau thật đau cho bõ tức. Nhưng mình cơ hồ đoán rằng trong 1 tuần tới mình và hắn vẫn còn yêu, vẫn còn ở bên nhau!:((
Nhưng nói gì thì nói, R ngố của mình vẫn là 1 người tốt. Bố mẹ R ngố cũng thật dễ chịu với mình. Cả họ hàng và bạn bè R ngố cũng dễ chịu với mình vậy. Vì mình cũng là người tốt và mình cũng dễ mến dễ gần, nhỉ...
Dù rằng hôm nay, ngày kỷ niệm năm đầu tiên, R ngố không ở Hà Nội, không ở đây cạnh mình. Mình chỉ buồn 1 chút 1 xíu thôi. Còn thì mình cảm thấy hạnh phúc vì dù ở đâu mình vẫn luôn luôn có R ngố và R ngố vẫn luôn luôn có mình.
Cứ thế này là đã thấy hạnh phúc rồi!
Hôm nay là kỷ niệm 1 năm gặp nhau...
Bao giờ cho đến kỷ niệm 2 năm nhỉ nhỉ nhỉ???
-----

Bạn có sẵn sàng để đau khổ?

"Hạnh phúc cháy như ngọn đèn hạt đỗ
Anh khum tay che gió tự trăm chiều"

Mình không muốn sự đau khổ. Mình không sinh ra để đau khổ, nhưng mình sẵn sàng đón nhận đếu nó đến.
Mình nghĩ là mình cũng sẽ lựa chọn như cô gái trong câu chuyện này. Mình có thể tha thứ cho mọi thứ, nhưng không bao giờ là thứ tình cảm đã đổi thay.
Về một khía cạnh nào đó, mình thấy nó đáng ghê tởm. Kể cả khi con người ta bắt đầu xây những mầm mống đầu tiên. Như nhau cả. Nhưng đó là mặt xấu của vấn đề.
Mặt tốt, là mình biết giá trị của mình và mình sẽ không cam tâm chịu đựng. Là mình sẽ thoát khỏi một điều gì không trung thực. Mình biết là mình xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn bất cứ sự thay đổi nhỏ nhất nào.

-----

Thứ Bảy. Cà phê. Anh chở em qua Võ Thị Sáu, tự nhiên lại buột miệng bảo rằng sau này có con, anh sẽ mua cho nó thật nhiều gấu bông…? Thứ Bảy, đôi khi chen chân hụt hơi chỗ chợ đêm mịt mù người. Rảo chồn chân lại nhìn nhau cười ngất. Anh nắm tay em, thủ thỉ rằng sau này cưới nhau anh sẽ không bao giờ để em đi chợ một mình. Thứ Bảy, gặp hàng gỗ, anh lui cui coi giá để sau này cưới nhau mua. Thứ Bảy, để dành được chút thời gian anh lại chỉ cái bàn, bộ ghế, tấm rèm, bộ áo gối mùa thu đầy lá vàng thanh thanh “sau này cưới nhất định sẽ mua!”. Thứ Bảy. Đèo em qua khu chung cư mới toanh, anh thở sượt ra. “Không biết đến khi nào mới dành dụm nổi mua cho em căn nhà sáng sủa trên chỗ đó?” “Thôi mình về!”

Em không muốn thấy anh phải vật lộn với dự định “sau này cưới” mệt nhọc đến vậy!
Anh vẫn nắm tay em, lái xe bằng tay còn lại. Em không biết vì sao mình không nói được gì. Như một con hến bị người ta đụng đến là nó sẽ ngậm tịt vòm miệng rộng toác của mình lại. Như em. Như anh. Không biết “sau này cưới” là khi nào. Không phải anh không yêu em. Cũng không phải em không yêu anh. Chỉ vì không biết mình sẽ như thế nào, nếu “sau này cưới”… Chỉ vì mình không thể liều lĩnh với tình yêu bao nhiêu năm như thế…. Chỉ vì những gì đó phía sau cuộc đời mà hai đứa chưa dám trao cho nhau.

Lại thứ Bảy. “Thôi không gặp nhau em hả? Anh bận.” Em không chắc. Nhưng có lẽ anh mệt nhọc rất nhiều khi gặp em, phải vất vả biết bao nhiêu với dự định “sau này cưới”. Em cũng thấy mình muốn vỡ bục ra. Thứ Bảy. “Không cần thiết phải gặp nhau nhiều như vậy nữa” Anh nhắn tin không bao giờ chấm câu. Nhưng em thấy lòng lặng mất một lúc dài. Ngoài đường người xuôi theo nhau. Thứ Bảy mọi ngày, mình cũng chối từ chính mình trong dòng người đông đặc mênh mông đó! Thứ Bảy. Lòng em không biết còn lại gì. Hôm qua mới gặp anh. Hai ngày nữa rồi cũng sẽ gặp anh. Nhưng thứ Bảy mọi lần em đều gặp anh. Nước mắt nhưng nhức trong khóe mi. Im lặng.

Đôi khi cuộc sống của mình trở thành hầm bà lằng không chịu được bởi những thứ rất tào lao. Nhưng đời có những tiểu tiết phụ trợ thừa thải và vô nghĩa nhưng nhất thiết phải có. Để thấy mình giống những người khác. Để thấy mình sống như người khác.

Anh hỏi em có cần kiểm tra thời gian biểu trong tuần của anh không? Em cười, đầu lưng lửng những nghi hoặc rất thật tình. Anh biết chứ, là đàn bà, tuồng như ai cũng phải nghi ngờ chút ít. Hình như có thế mới thành đàn bà. Em ngẫm nghĩ về tất cả những ngày chúng ta đã dành cho nhau. Tại sao nó không thể thành một ý nghĩa trọn vẹn nào đó, hay ít nhất cũng có thể là một kí ức rõ ràng? Những ngày tháng nhàn nhạt trôi qua, và không ngừng trôi qua nhau.

Em phát hiện ra chỗ làm thứ Bảy của anh có người con gái rất xinh. Cô ấy hay cười với anh. Nhưng hình như ý nghĩa nụ cười đó khác một chút tình đồng nghiệp. Em bám theo xin đi làm cùng. Anh vòng tay quanh eo em, “Anh không muốn em phải cực.” Nước mắt em rưng rưng, thương ý nghĩa lo lắng tận cùng của những điều anh đã vì em mà gánh vác.

alt


Em tin anh. Nhưng em không tin được bất kì người con gái nào khác bên cạnh anh.

Hôm nay cũng thứ Bảy. Em ngập chìm trong những con số rỗng tuếch, như thời gian chẳng mấy khi rộng rãi mà lại làm con người ta thấy mênh mông. Đêm. Bóng người đổ chồng lên bóng anh trên bóng con đường em lặng lẽ đi ngược về phía bình yên.

Anh lúng túng phân trần rằng hôm qua anh phải đưa đồng nghiệp về nhà. Cô ấy không được khỏe. Em lắc đầu cười buồn. Anh hôn lên trán cảm ơn. Nụ hôn xa cách.

Nếu không làm điều gì có lỗi thì cần thiết phải biện bạch sao anh?

Nhà cô ấy cách căn hộ chung cư của chúng ta một con hẻm. Em tình cờ biết được một tối thứ Bảy thấy anh nắm tay tạm biệt cô ấy bên gốc điệp vùi mình ngủ muộn. Bàn tay cô ấy nằm trong tay anh rất lâu. Tay anh ân cần siết dần, như ai đó đang điềm nhiên nắm lấy trái tim em nắn bóp. Cô ấy nhích về phía anh rất gần, gần như gió và mặt biển. Hình như là một nụ hôn! Hình như là những cánh điệp khép đôi khẽ rùng mình. Em bước thầm về phía con đường tối. Ở đó, chỉ có gió… Không anh!

Em nhìn anh rất lâu qua khe gỗ ngăn những ô máy cách biệt trong công ty. Mắt anh trũng sâu, hoang hoái buồn. Đôi đồng tử đẫm tối. Anh nép mình rất sâu vào công việc. Không nhất thiết phải gặp mặt, nhưng dường như anh đang cố gắng lẩn trốn em một cách vô vọng. Trưa. Anh ngả ra sau lưng ghế ngủ vụng. Đôi kính trế nải chệch trên sống mũi. Em dỡ xuống, lặng lẽ đối diện anh trong giấc ngủ. Ở đó anh thuộc về em, hay về người con gái ấy?

Thứ Bảy. Mắt em cay xè, nghĩ rằng anh cũng như người khác. Cuộc sống, đôi khi nhân tiện phải tranh thủ, tranh thủ sống, tranh thủ yêu, tranh thủ nhau… Không thể khác được. Thứ Bảy. Đôi khi người ta chỉ vì quá giang khi cùng đường, ăn chung bữa tối muộn màng. Nhưng người ta có cả một ngày thứ Bảy để thay thế mình vào một chỗ khuyết không tên.

Thứ Bảy…

Em nép mình vào đêm, nhìn nụ hôn của anh chuyên chở nỗi đau của mình vào bóng tối. Đôi mắt người con gái quét qua khắp căn phòng như một chùm sao chổi bay vụt qua khoảng đêm, nhấn chìm mọi vật trong màn tối đen đặc. Em lao vào vết trượt của thời gian. Vấp váp. Thấy mình rơi thõm vào khoảng không gian êm ái hun hút mùi sương khuya. Se sắt. Tê tái rùng mình. Lạnh ở trong tim….

Em thức dậy trên giường nhà anh. Trán âm ẩm đau. Trong hương sớm, nắng thơm mùi con gái. Đêm qua, cô ấy bỏ quên trên mắc áo nhà anh chiếc áo khoác còn sặc mùi mồ hôi trộn trong mùi nước hoa thoang thoảng. Có phải đêm đã qua. Và ngày cũng đã tàn?

Anh ngủ gục trên mép giường. Mái tóc mất nếp khum khum chảy theo vầng trán hằn vết lo toan. Khi anh ngủ, em có thể đối diện với anh về mọi nghĩa. Đối diện với tình yêu của anh. Đối diện với thực tại của anh. Đối diện với khuôn mặt bao nhiêu lần em ôm trong tay mình. Em hôn phớt lên những vết yêu thương đã mặn mùi xa cách. Em bước qua chiếc áo con gái màu hồng phớt treo hững hờ trên mắc áo ngoài cửa vào. Chỗ đó anh để dành em treo mũ áo. Chiếc áo khoác in hình những bông hoa màu trắng treo chồng lên, như có ai đó đè lên ngực em, lèn chặt trái tim em xuống. Nghẹn tắc…. như em đã từng cảm thấy sau những nụ hôn.

Em đã bước qua mình. Bước qua anh.

Anh bổ nhào lên công ty tìm em. Tìm thấy rồi anh lại không biết tìm em để làm gì. Nhìn nhau rất lâu, chờ em quay đi anh mới vội vàng ôm chầm lấy em xin lỗi. Tim em run rẩy khóc. Nhưng tâm thức của em lại tỉnh, gỡ bàn tay anh ra, như gỡ những mối dây buộc mình vào thời gian.

- Cảm ơn anh đã chăm sóc em.

Anh bần thần mụ mị. Khi em đi rồi không biết anh đã tựa vào đâu?

Anh tìm em rất nhiều lần. Nhưng tất cả mọi địa chỉ trên mạng đều ẩn danh. Em không còn ngồi máy trước mặt anh nữa. Em cũng không còn về căn hộ một nửa đã đứng tên hai đứa mình. Em chỉ có thể đối diện với anh trong giấc ngủ. Anh của những nỗi đau đã mất mát sau một lần lầm lỡ không thuộc về em.

“Mình chấm dứt mọi thứ, nghen anh!”

Em không có cả thời gian để thu dọn những kỉ vật và những vị trí em từng ở đó. Mỗi nơi có một chút là em. Trong căn bếp sắp ấm tiếng gia đình. Trong góc ban công cành quỳnh đã la đà nồng nàn mỗi tối. Trong máy tính của anh. Trong tủ áo đã lẫn chiếc này chiếc khác. Trong mỗi bóng đường, có một chút dấu chân em để lại những khi bên anh. Trong bản kế hoạch miệng dài lằng nhằng anh đã hoạch định không biết bao nhiêu lần rằng “sau này mình cưới”. Trong những cái “sau này” tê buốt tim em, âm ỉ dai dẳng như những thanh củi gộc bén lửa thành than. Như những điều còn nằm trong tiềm thức, hàng sáng thức dậy vẫn cứ nghĩ mình còn một cái đám cưới đang chờ trước mặt để mà sống. Như những buổi chiều loanh quanh góc chợ, mỉm cười một mình với ý nghĩ rằng mai này mình sẽ có một ngôi nhà nho nhỏ để vun vén lo toan. Là những khi em thảng thốt nhận ra đó không còn là mình nữa, không còn là em trong khúc xạ của tình yêu. Trong những ngày mình hạnh phúc. Trong em. Trong anh…. Lả tả vỡ rơi từng chút một.

Em dọn dẹp lòng mình, vội vàng như một kẻ phá sản gấp gáp bán nhà chạy trốn. Những buổi chiều dửng dưng em thèm nghe một câu ai đó líu lo, “Cà phê em nghe!”, thèm thấy mình bận bịu với những chiếc áo màu, thèm được líu ríu sau xe, thèm khung cảnh lặng yên chỉ có lòng mình trải đều trên khung nhạc, thèm được như bao nhiêu đôi tình nhân thứ Bảy dập dìu. Con người ta đi đến tận cùng rồi cũng phải quay về với những thói quen, những mong ước bình dị và tầm thường – như những người khác. Em vấp váp những kỉ niệm, những buổi hoàng hôn. Vấp váp vào anh. Vấp váp vào lỗi lầm. Và những vướng víu không tha thứ cho nhau.

Thứ Bảy. Dắt xe ra phố. Hoảng hốt nhận ra cái bóng của mình sau lưng nhàn nhạt lung lay. Cuộc sống có quá nhiều thứ làm người ta phải sa ngã, nhiều thứ làm người ta đau. Nhưng không có nỗi buồn nào bằng những ô cửa nhà về đêm đèn không sáng. Như ta vất mình cho hạnh phúc, nhưng cuối cùng lại đánh mất con tim.

Đôi khi em vào quán một mình, gọi cà phê, pha chế những nỗi buồn vào giọt đắng. Cố gắng để quên mình đã từng là một ai đó, đã từng yêu thương, khổ đau như thế nào đó. Khi người ta mệt mỏi, họ tự trăn trối mình bằng những dự định còn dở dang. Em nhận làm thêm vào chiều thứ Bảy, chạy trốn viễn cảnh chờ đợi những nỗi nhớ dội lên khi đèn bắt đầu phủ vàng xuống phố. Cứ mải miết tìm đường giữa những biển người đông nghẹt, riết cũng quên mình đi để trốn cái gì, tìm cái gì. Chỉ biết là cần phải đi, bắt buộc phải thoát ra, phải rẽ cho mình một con đường. Để quên đi một điều gì đó. Để là một cái gì đó trong veo….

Thứ Bảy. Em uống cà phê một mình. Rót từng giọt đen vào tim. Để thấy lòng mình đầy lên. Để lơ đãng nhìn mình sau khung kính chiếu hậu. Sau em là anh. Sau anh là nỗi đau. Sau nỗi đau là những vấp váp vội vàng. Sau những vội vàng ngày thứ Bảy….

Sau ngày thứ Bảy, vẫn tròn đầy những điều chưa kịp trao nhau….

Bảo Chi

Em cần....

Em cần một tí hạt mưa cho tâm hồn đang dần cạn kiệt của em.
Mấy hôm nay, đôi lúc em gặp mình ngồi nhìn cuộc sống bằng con mắt vô hồn.
Em muốn cười để nhận được một ánh mắt yên lòng và yêu thương nhưng không được. Không có gì khó như cố để vui vẻ.
To be something I'm not...
...
:D
Em muốn làm một điều gì đó dễ chịu, như nấu cơm và đợi người yêu em đi làm về. Em mua món lót dạ vì em biết người yêu em khi về sẽ đói, em mua nước đậu pha đường và cho 1 ít đá vì em nghĩ người yêu em sẽ khát nhưng không thể uống nhiều đá vì họng người yêu em không được tốt. Em muốn tìm ở người yêu em một chút ấm áp hạnh phúc. Em muốn dành cho người yêu em một khoảng bình yên dễ chịu khi trở về.
Nhưng dường như em đang ở mãi đâu. Trong thế giới hoang mang và lạc lõng của em.
Trong bóng tối. Em đã nhìn bàn tay em mãi. Nó run. Nó hoảng hốt.
Này à ơi, em sẽ đi đâu ngày mai? Em sẽ về đâu trong cuộc đời này? Bóng tối sau lưng và khoảng trống hoang hoải trước mặt. À ơi...
...
Tòa nhà với những ô cửa sáng nằm nghiêng và mờ đi sau làn nước.
Hôm nay em ngồi bên hồ, đưa hai tay bịt tai lại, nghiêng đầu nhìn tòa nhà với những ô cửa sáng, và em hát The Show. Hay là em đọc. Là em nói. Em chỉ nghe thấy tiếng mình. Thấy tòa nhà với những ô cửa sáng kia nằm nghiêng đi. Và ánh sáng mờ sau làn nước.
...
Mùa Hè. Nóng quá. Không có những cái ôm thật chặt. Hẳn là vì nóng quá.
Nhưng mùa Hè hay mùa Đông, người ta có thể đau buồn và tuyệt vọng bất kể mùa nào. Hihi...
I'm just a little girl lost in the moment
I'm so scared but I don't show it... I can't show it... I hate to show it.... :D
...
Có lẽ sáng mai em tỉnh dậy, em sẽ thấy hạnh phúc như ngày nào.
...
Em cần một tí cơn mưa ấm áp. Vai em lạnh rồi.
---

She's so sad.


Mình đang rất buồn.
Mình đang thất vọng.
Mình chẳng muốn nói gì cả.

--------
She's a little girl, with two empty hands.
She's no good to you, with her empty words.
--------

Trước một chuyến bay

Tôi chưa bao giờ chào tạm biệt những người bạn của tôi ở sân bay. Tôi không thích lời tạm biệt. Tôi không thích sự ra đi của họ. Tôi không thích nhìn thấy họ quay lưng và bước đi. Tôi cũng không thích và không nghĩ đến việc đợi chờ họ trở về.
Người bạn đầu tiên ra đi, nhắn cho tôi 5 dòng tin trên YM. "A sẽ nhớ e". Sau rồi, tôi kết luận rằng cậu ấy nhớ tôi vì cậu ấy không mất trí nhớ. Bây giờ cậu ấy vẫn đang ở Anh và có 1 cô bạn gái dễ thương hình như cũng ở London.
Người bạn thứ hai ra đi, nhắn cho tôi 1 tin nhắn: "Ta đi đây!". Sau một tháng, cô nàng trở về và lặn vào Sài Gòn, ở tịt trong đó, lấy chồng trong đó, chẳng ra nữa.
Người bạn thứ ba ra đi, nhắn cho tôi một tin nhắn: "Em ở nhà nhớ giữ sức khỏe và sống hạnh phúc". Bây giờ anh ở Pháp, có lẽ vẫn trốn trong căn nhà trên núi ở Metz, có viết cho tôi một vài email dài dòng. Anh bảo anh chẳng về nữa, chẳng gặp lại và cũng sẽ không dự đám cưới của tôi nếu tôi cưới. Anh sẽ chúc tôi hạnh phúc khi tôi kết hôn, nhưng khi đó anh sẽ rất buồn. Thế đấy. Tôi thì tin rằng anh sẽ gặp 1 cô gái hợp với mình hơn tôi, nhưng anh bảo anh không tin điều đó!:))
Người thứ ba ra đi. Người thứ 3 là BK, người đến HN rồi nhanh chóng ra đi, chỉ gặp tôi có 2 lần chưa tính 1 lần anh lén lút đi sau tôi mà không nói cho tôi biết. Anh vào với Sài Gòn đầy nắng của anh, chẳng nhắn cho tôi một cái tin, tôi chẳng nhắn một cái tin nào... Rồi tan vỡ, vậy là xong. Bây giờ anh là một điều nhẹ nhàng với tôi và tôi là một điều nhẹ nhàng với anh.
Người bạn thứ năm, cậu ra đi và nhắn cho tôi tin nhắn chúc tôi ngủ ngon. Người duy nhất mà tôi trả lời tin nhắn, nhưng đã cất cánh bay khỏi cuộc sống của tôi mãi mãi. Tôi vẫn tin và sẽ mãi tin, sẽ mãi hình dung và chắc chắn rằng cậu hạnh phúc với những đóa hoa mỏng màu hồng và mãi mãi sau này...
Còn biết bao người nữa sẽ đi khỏi tôi.
Hoặc chăng tôi nghĩ đến lúc R ngố đi, 1 năm hay 2 năm, tôi đều chẳng thích chút nào cả. Chỉ cần nghĩ đến anh quay lưng và bước đi, tôi đã thấy khó thở rồi.
....
Tôi là cô gái không thích nói lời Tạm biệt. Mà đôi khi với một số người, một số hoàn cảnh thì lời nói ấy tương đương với Vĩnh biệt.
Trước một chuyến bay. Những người ra đi nghĩ gì nhỉ.
Còn tôi, tôi chỉ thấy buồn và mất mát. Tôi không muốn nói lời Tạm biệt. Tôi không nói lời Tạm biệt, trước mỗi chuyến bay.
----