Em cần....

Em cần một tí hạt mưa cho tâm hồn đang dần cạn kiệt của em.
Mấy hôm nay, đôi lúc em gặp mình ngồi nhìn cuộc sống bằng con mắt vô hồn.
Em muốn cười để nhận được một ánh mắt yên lòng và yêu thương nhưng không được. Không có gì khó như cố để vui vẻ.
To be something I'm not...
...
:D
Em muốn làm một điều gì đó dễ chịu, như nấu cơm và đợi người yêu em đi làm về. Em mua món lót dạ vì em biết người yêu em khi về sẽ đói, em mua nước đậu pha đường và cho 1 ít đá vì em nghĩ người yêu em sẽ khát nhưng không thể uống nhiều đá vì họng người yêu em không được tốt. Em muốn tìm ở người yêu em một chút ấm áp hạnh phúc. Em muốn dành cho người yêu em một khoảng bình yên dễ chịu khi trở về.
Nhưng dường như em đang ở mãi đâu. Trong thế giới hoang mang và lạc lõng của em.
Trong bóng tối. Em đã nhìn bàn tay em mãi. Nó run. Nó hoảng hốt.
Này à ơi, em sẽ đi đâu ngày mai? Em sẽ về đâu trong cuộc đời này? Bóng tối sau lưng và khoảng trống hoang hoải trước mặt. À ơi...
...
Tòa nhà với những ô cửa sáng nằm nghiêng và mờ đi sau làn nước.
Hôm nay em ngồi bên hồ, đưa hai tay bịt tai lại, nghiêng đầu nhìn tòa nhà với những ô cửa sáng, và em hát The Show. Hay là em đọc. Là em nói. Em chỉ nghe thấy tiếng mình. Thấy tòa nhà với những ô cửa sáng kia nằm nghiêng đi. Và ánh sáng mờ sau làn nước.
...
Mùa Hè. Nóng quá. Không có những cái ôm thật chặt. Hẳn là vì nóng quá.
Nhưng mùa Hè hay mùa Đông, người ta có thể đau buồn và tuyệt vọng bất kể mùa nào. Hihi...
I'm just a little girl lost in the moment
I'm so scared but I don't show it... I can't show it... I hate to show it.... :D
...
Có lẽ sáng mai em tỉnh dậy, em sẽ thấy hạnh phúc như ngày nào.
...
Em cần một tí cơn mưa ấm áp. Vai em lạnh rồi.
---
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment