Meeting


Hôm nay mình đã gặp bố mẹ người yêu R ngố của mình!^^
Cả nhà mình hồi hộp.
Các chị thỉnh thoảng nhắn tin hỏi: "Tình hình sao rồi?" và khuyên mình là: "Không sao đâu, đừng sợ. Nói ít cười nhiều là được mà!"
^^
H thì mình đi ngủ!
---

Keep loving

Người yêu của mình đang nằm ngủ trong ngôi nhà phía bên kia đường.
Mong cho người yêu mình gặp nhiều may mắn và luôn bình yên.
---

Cách 1 phút đi bộ

Tôi nhìn lên màn hình laptop của mình và đọc dòng chữ trên stick: "Ngày cuối anh yêu cho em tự do". R ngố của tôi đã lén ghi lên đó từ bao giờ tôi chẳng biết.
Vậy mà như thế, ngày mai chúng tôi đã đi về gần như cùng 1 con đường. Ngày mai anh sẽ ngủ ở 1 căn phòng trong ngôi nhà cách nhà tôi chưa 1 phút đi bộ. Ngày nào chúng tôi cũng sẽ nhìn thấy nhau nếu như 1 trong 2 không đi đâu xa, như về thăm bố mẹ chẳng hạn.
Bắt đầu từ xa rất xa, mỗi lần tới nhà tôi R ngố đi tầm 30 phút nếu đường khá đông hoặc 20 phút nếu đường nhạt người.
Sau đó, khi tôi đến ở đây với 2 cô bạn thân, R ngố đi tầm gần 20 phút nếu đường khá đông hoặc hơn 10 phút nếu đường vắng.
Ngày mai, khi R ngố chuyển đến ở gần tôi, chúng tôi sẽ mất 1 phút để gặp nhau bất kể đông hay thưa người.
R ngố nói với tôi là: "Thấy vui vui". Tôi thì chưa hoàn toàn định hình được cảm giác của mình. Thích hay không thích. Nhỉ? Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ ở gần người yêu mình đến thế. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cho tự do của mình phần nào cất cánh bay đi, dù là bay về phía người tôi yêu. Rồi chúng tôi liệu có chán ngấy cái mặt của nhau khi ngày nào cũng ngó thấy. Có thể R ngố sẽ phát hiện ra một cơ số những điểm xấu xí trong tính cách và lối sống của tôi nữa...:( Có thể một ngày chúng tôi chán nhau và lúc ấy chẳng biết giải quyết thế nào khi ở gần mà không muốn nhìn mặt nhau nữa...
Hì.
Tôi luôn nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi dài thử thách không ngừng nghỉ.
Lần này cũng vậy.
Xa nhau cũng là một thử thách.
Gần nhau cũng là một thử thách.
Không có con đường trải hoa hồng nào mà lại không có chông gai.
Tôi sẽ học dần, sẽ chấp nhận thử thách dần... Bắt đầu từ ngày mai.

Some different things

Hnay khá nóng. Mình đọc xong vài thứ. Thấy cảm xúc trôi tuột. Hừm.
Hôm nay người yêu R ngố của mình đi xem 1 cái nhà gần chỗ mình ở, thấy khoái chí ra mặt.
Ngày nay mình chưa ăn miếng cơm nào.
Mình đang ngủ ngon thì người yêu R ngố đánh thức mình dã man, 12 tin nhắn với những tiếng éo éo bực hết cả mình. Thế là mình phải dậy.
Rồi người yêu R ngố đưa mình đi ăn chè.
H mình lại buồn ngủ. Bây giờ là gần 6 tối. Ôi những ngày ngủ 2 tiếng vừa mới đây mà dường như là xa lắm.
Có nhiều chuyện mà mình nghĩ là mình ứ cần quan tâm nữa.
Mình thích trồng ở ban công nhà người yêu R ngố của mình mấy cái cây...:)
----

Cỏ dại

Tầm xuân
Ngày xưa, ở những làng hoa, người ta dành riêng cho tầm xuân một khoảng của ruộng hoa và sau đó cắt những mắt khỏe để ghép với hoa hồng. Tầm xuân vốn là loài dễ sống nên loài hoa hồng cứ thanh thản vươn mình trên những mắt tầm xuân để ấp ủ những đóa hoa kiều diễm.
Bây giờ, đất chật, người đông. Người ta không trồng tầm xuân trong ruộng hoa nữa. Họ vứt chúng ở ven đường, bên cạnh con kênh đỏ nước, ngăn cách với ruộng hoa hồng được chăm chút cẩn thận. Người ta vẫn lấy mắt tầm xuân để ghép cho hoa hồng. Tầm xuân vẫn sống khỏe mạnh và vui vẻ nở những chùm hoa nhỏ ngát hương. Dù bây giờ, loài người đối xử với chúng hững hờ như loài cỏ dại.
Tôi.
Tôi yêu tầm xuân. Đóa hoa tôi chạm tay vào trên đường đi học để rồi khi đi, ngón tay tôi vẫn còn hương hoa thơm ngát.
Tôi yêu tầm xuân khi tôi đứng ngắm bụi hoa gai góc nhưng dũng cảm, mãnh liệt vươn lên, hạnh phúc tỏa hương bên những con kênh đỏ kia.
Có một cô gái tóc ngắn tên H đã ví tôi như loài cỏ dại. Lần ấy, khi nhìn thấy bụi tầm xuân gai góc đang vui vẻ nở hoa bên đường. Tôi muốn loài cỏ dại tôi là bụi tầm xuân kia.
Tôi không phải là một cô gái đẹp. Tôi vụng về, hay va đập, lúc là xước tay, bỏng mắt, lúc chảy máu, tím chân. Chẳng mấy khi trên người tôi không có những vết tím bầm nhỏ ở chân hoặc tay. Nhưng tôi không yếu ớt. Tôi có một đời sống sung sướng hơn hàng tỉ người này và không sung sướng bằng hàng tỉ người khác, nhưng tôi luôn hạnh phúc và yêu quý những gì mình có. Chân tôi không dài, da tôi chẳng trắng, tóc tôi không mấy óng mượt, dáng dấp bình thường, đôi khi ăn mặc luộm thuộm còn hơi nhúc nhích quê mùa. Nhưng tôi thích bản thân mình.
Tôi thích cái mũi tẹt ngố của tôi, mặc dù mỗi lần mẹ nhắc đến mũi của tôi là tôi lại kêu trời kêu đất.
Mắt tôi cũng không đen và to. Mắt tôi màu nâu hạt dẻ rất dễ nhận ra, độ lớn thì bình thường, cũng không có gì đặc sắc lắm. Nhưng nó là đôi mắt của tôi, đôi mắt nhìn thấy rất nhiều thứ mà nhiều người khác không nhìn ra được.
Tay của tôi. Những ngón tay không thon dài trắng trẻo. Nhưng là đôi tay của tôi. Đôi tay mang đến đau thương và cũng mang đến vô vàn hạnh phúc.
Chân của tôi thì, chẳng dài, chẳng đẹp gì đâu. Thậm chí sáng nay khi nhìn các cô chân dài thon thả ngang qua, tôi tự nhủ "Chả bù cho đôi chân cục mịch của mình."
Ừ. Tôi thế đấy. Tôi cái gì cũng vừa vừa. Tôi không có gì đặc sắc lắm. Đôi lúc tôi thất bại, mệt mỏi và chán nản chính bản thân mình. Nhưng phần lớn thời gian, tôi yêu thương và trân trọng bản thân tôi, trân trọng những gì tôi có.
Có thể tôi chỉ là một loài cỏ dại vô danh mọc bên đường. Nhưng tôi sẽ gắng sao để có được sức mạnh của tầm xuân kia, dù mỏng manh nhưng không hề yếu ớt, dù không đẹp xinh vẫn tỏa ngát hương, dù chỉ mọc dại bên đường nhưng vẫn hát ca ngày tháng.
---
Tôi sẽ sống hạnh phúc.
Dù có khó khăn đến mấy.
Tôi cũng sẽ hạnh phúc.
---
Tôi biết entry này không phải cho mình, mà là cho bạn, người bạn của tôi.
Nếu hạnh phúc của tôi có thể khiến bạn yên lòng, thì tôi sẽ sống hạnh phúc không phải chỉ cho riêng bản thân mình.
Tôi sẽ vẫn là bờ cỏ dại nghêu ngao hát bên đời.
Tôi sẽ vẫn là cô gái của những bốc đồng kỳ lạ, những ước mơ khác người, những hoan ca lạc lõng.
Tôi vẫn sẽ là ánh mắt mà bạn đã nhìn, con người mà bạn đã thấy, những suy nghĩ câm lặng mà bạn đã đọc.
Cuộc sống không cho tôi nhiều lựa chọn.
Nên tôi lựa chọn cuộc sống hạnh phúc, một phần trong đó, tôi dành cho bạn.
Mong bạn yên bình!
---

Say mê

Red
Có những cảm giác mà một khi đã đi qua, bạn sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Ngày xửa ngày xưa, tôi có ngồi cạnh 1 người con trai mặc chiếc áo sơ mi kẻ đỏ. Mà tôi vốn thích áo sơ mi kẻ đỏ. Đang ngồi thì anh ta rướn người lên phía trước để nhìn một cái gì đó và va đầu vào đầu tôi. Anh quay lại, nhìn tôi, nói "Xin lỗi em!" và nở một nụ cười không tưởng... Tôi không nói gì. Tôi chẳng có gì cần nói. Khi ấy, tôi đã biết và ghi nhớ khoảnh khắc đó như một dấu ấn đẹp.
Với tôi, không có màu đỏ nào tôi có thể nhìn thấy về sau này lại đẹp một cách vĩ đại như màu đỏ của chiếc áo đó. Cũng chưa có nụ cười nào làm tôi choáng váng như nụ cười đó. Những điều đó đẹp bởi vì tôi chẳng bao giờ gặp lại người con trai kia, mà dù có gặp lại chăng nữa tôi cũng chẳng còn nhận ra nữa.
Bây giờ thì tôi đã quên màu đỏ đó nhìn như thế nào, quên nụ cười đó đẹp như thế nào. Tất cả những gì còn lại trong tôi chỉ là ngôn từ để xác định cảm giác.
---
Khi bạn yêu say đắm và mê muội một người. Rồi bạn chia tay khi vẫn còn yêu. Khi bạn đã lấy lại thăng bằng và trái tim của bạn tự dưng nguội ngắt. Bạn sẽ có cảm giác rằng bạn sẽ không bao giờ có lại cảm giác yêu say mê kia, dù bạn có đi bên cạnh người yêu mới, có nắm tay, cười đùa và hôn những nụ hôn nồng nàn.
Ấy là cảm giác của tôi, từ rất lâu rồi. Kể từ khi tôi bỏ lại quá khứ, tự đứng dậy bằng đôi chân mình và bọc thép trái tim để trơ cứng và không thể thương tổn, tôi luôn nghĩ rằng dù tôi có yêu lại một tình yêu mới, sẽ không bao giờ tôi có cảm giác ấm áp và bay bổng như những ngày xưa cũ. Thậm chí tôi đã không nghĩ, không cần, không đoái hoài tới việc bắt đầu nhóm lại bất cứ một ngọn lửa nào. Tôi đã sống như thế. Trái tim tôi không tái phát cơn đau. Đôi khi nó lại cười cợt và phũ phàng. Tôi là ai khi thẳng tay bẻ làm đôi cành hoa vô tội. Tôi là ai khi im lặng để mọi ngọn gió cứ lần lượt đến rồi đi. Tôi. Tôi đã từng là người không níu giữ ai và cũng không để ai níu giữ. Bởi vì, bạn biết đấy, tôi có một trái tim bọc thép, một kẻ ham vui và trơ lỳ trước bất kỳ sự mong muốn gắn bó ràng buộc nào.
Tôi không tin tôi còn tìm lại được cảm giác của sự say đắm và mê muội. Tôi không còn tin là tôi có thể tin nữa.
---
Nhưng có một thực tế là cuộc sống là những trải nghiệm bất ngờ và đôi lúc không hoàn toàn giống với những gì bạn nghĩ.
Tôi vẫn tin rằng mình sẽ không bao giờ trải nghiệm lại cảm giác của một cô bé yêu ngây ngô và hồn nhiên, chỉ có hiện tại, không cần tương lai, không cần hi vọng, không cần tin tưởng, cũng không cần một chốn tựa vào.
Những cảm giác ấy giờ trong tôi không còn màu sắc, không còn hình dáng. Chúng được định dạng bằng ngôn ngữ trong tâm trí.
---
Bây giờ.
Tôi đang yêu.
Tình yêu của tôi bây giờ, cũng bình thường như bao tình yêu khác, nhưng là tình yêu của riêng tôi. Nó thực tế. Không có nhiều lời ngọt ngào. Chưa bao giờ hứa hẹn. Nhưng nó tốt đẹp hơn nhiều so với những lời hứa hẹn. Tôi yêu người yêu của tôi bằng cảm xúc thực tại, bằng đôi tay, đôi mắt, bằng cảm giác, mùi vị... Tình yêu hiện hữu mà vô hình. Chúng tôi bên nhau, đôi khi rất bình thường thôi. Tôi chỉ mỉm cười và ấm áp. Đôi khi lại nhiều cảm xúc đến nỗi tôi sợ mình sẽ chết vì nếu phải sống với từng ấy cảm xúc, lâu ngày, tim tôi sẽ vỡ ra. Cũng có lúc tôi ngồi nhìn người yêu tôi và tự dưng nghĩ đến hai chữ "say mê". Ừ, tình yêu của tôi bình thường lắm. Anh sẽ lạc giữa biển người đông đúc và náo nhiệt. Anh sẽ chìm vào giữa những mái đầu, những bóng áo. Người ta sẽ không nhìn đến anh bởi anh không quá đặc biệt, không nổi bật, không khác người... Nhưng tôi yêu anh vì khi giữa hàng tỷ con người ồn ã đó, tôi nhận ra anh, và chúng tôi nhận ra nhau.
Và tôi cũng biết rằng, sau này, nếu tôi phải yêu một người khác, tôi sẽ không bao giờ yêu lại một tình yêu giống như tình yêu tôi và anh dành cho nhau.
Chúng tôi yêu nhau bình thường vậy thôi. Không lý tưởng, không mơ mộng. Chúng tôi yêu nhau từ những điều nhỏ nhặt. Từ cái lót nồi Chivu anh mua cho tôi, đến gói hạt nêm, chai mắm Nam Ngư Chinsu, vài viên thuốc Panadol... Từ một bát canh tôi nấu, một món xào tôi làm. Từ niềm vui trên khuôn mặt anh khi anh ăn một món ngon. Chúng tôi đứng bên cạnh nhau, khi hạnh phúc cũng như buồn đau, trong khi khó khăn, thiếu thốn hay đầy đủ. Chúng tôi tin tưởng, chia sẻ, lắng nghe và cố để hiểu. Đôi khi nhẫn nhịn cho qua, đôi khi tức giận cáu gắt,...
Vì vậy, nên tôi hạnh phúc với tình yêu rất đỗi bình thường của mình. Tôi sẽ không nói rằng tôi sẽ yêu anh trọn kiếp, tôi chỉ muốn ở bên anh càng lâu càng tốt. Tôi sẽ không nói rằng tôi sẽ chỉ mãi yêu một mình anh, nhưng tôi biết rằng tôi không muốn hết yêu anh.
---
Sẽ có những trải nghiệm tôi không bao giờ gặp lại.
Có những mối nhân duyên ngắn ngủi nhưng để lại nhiều ký ức đẹp.
Nhưng tôi không ngừng lại để tiếc nuối.
Tôi biết rằng cuộc sống này còn nhiều con đường, nhiều cảnh vật mà tôi chưa đi qua, nhiều con người tôi chưa gặp, nhiều cảm xúc tôi chưa nếm trải bao giờ.
Nên tôi để lại tất cả phía sau tôi, những ký ức đẹp đẽ được góp nhặt của tôi.
Tôi đã và đang cố gắng để "bền vững trong hiện tại, phát triển ở tương lai".
Thế thôi.
Hì!
---

Cầu vồng

Có lần, tôi nhìn thấy một lúc nhiều cầu vồng nhỏ trên trời. Vắt vẻo qua những đám mây, mờ ảo trên cỏ. Ấy là khi trời rực sáng sau một cơn mưa gội nước.
Đã lâu rồi.
Tôi không nhìn thấy cầu vồng.
Tôi cũng không chờ đợi.
Không tìm kiếm.
Người ta hay nói cầu vồng là đường đưa những linh hồn đẹp đến với thiên đường.
Tôi thì không nghĩ và cũng không tin điều đó. Đối với tôi, đó chỉ là một hiện tượng quang học đèm đẹp và bất ngờ. Nó đem đến cho tôi niềm hạnh phúc trong khoảnh khắc. Đâu cần phải mơ mộng quá nhiều đến những điều không thực tế...
---
Lúc này tôi thấy trong lòng một chút lo buồn. Chẳng hiểu vì sao.
Biểu đồ khóa luận tốt nghiệp ngành ngôn ngữ của tôi nhìn giống như một dãy phản ứng hóa học liên hoàn.
Những câu chữ trong khóa luận tốt nghiệp ngành ngôn ngữ của tôi lặp đi lặp lại theo một công thức, trở thành một chuỗi công thức ngán ngẩm và kỳ quái.
Ai sẽ hiểu khi tôi nói những điều này cho họ nghe?
Tuy nhiên tôi buộc phải thừa nhận rằng những điều tưởng chừng vô nghĩa này thực ra lại vô cùng có ích, không chỉ cho sự phát triển của văn học, báo chí, tâm lý mà còn vô số ngành khoa học và ứng dụng thực tế khác.
Đấy. Nó là thế đấy.
---
Có nhiều chuyện phải lo. Chuyện của tôi, chuyện của người.
Mọi thứ dường như chẳng lúc nào cho tôi thời gian thảnh thơi để thở và không suy nghĩ.
Nên tôi chợt nhớ khoảnh khắc tôi đứng trước cầu vồng.
Khi ấy, trong tôi, chỉ có duy nhất một thứ cảm xúc, đó là cảm giác hạnh phúc bất ngờ và vui vẻ khi nhìn thấy những màu sắc đáng yêu bất chợt xuất hiện trước mắt.
Khi ấy, tôi không nghĩ gì.
---

Forever United!

Mùa giải sau, màu ánh vàng sẽ không còn xuất hiện ở Logo Premier League trên áo đấu của United nữa.
Ba mùa giải liên tiếp tự hào mang màu vàng trên tay áo. Có lẽ nhiều người đã quen, đã coi màu sắc đó đương nhiên thuộc về mình.
Tôi cũng quen. Thật khó khăn và hụt hẫng khi nghĩ đến chuyện biểu tượng của nhà vua trên áo đấu của CLB mình yêu sẽ không còn.
Bây giờ thì EPL đang phủ một màu xanh dương bạt ngàn. Họ đã vô địch xứng đáng dù United đã có những trận đấu quyết định gặp quá nhiều bất lợi và thậm chí bất công. Nhưng nếu chúng ta không trượt chân ở những trận đấu nhẹ nhàng, chúng ta đã không phải chờ đến những trận đấu lớn để quyết định số phận của mình.
Hành sự tại Nhân.
Tất cả đã hết. Một mùa giải đã chính thức chấm dứt với Quỷ đỏ. Trước mắt các chàng trai giờ là World Cup 2010. Trước mắt SAF cũng sẽ là một mùa Hè bận rộn. Rồi sau đó, chúng ta sẽ trở lại với hi vọng giành lại ngai vàng.
Nên dù bạn đã quen với việc United là người chiến thắng đến mức nào, nếu trái tim thật sự biết yêu thương, hãy chỉ Thất vọng 1 ngày thôi, rồi chúng ta lại cùng nhau Hi vọng.
Có điều gì đẹp hơn đứng lên sau thất bại để tìm đến ngày vinh quang?
---
Tôi rất tự hào vì những cầu thủ của tôi. Họ buồn. Họ công nhận chiến thắng của đối thủ. Họ chấp nhận nhìn vào thất bại của mình. Và họ không ngừng hi vọng.
Không có một cầu thủ nào muốn rời United vào lúc này, kể cả khi đội bóng không dành được danh hiệu lớn nào. Cho dù họ quan trọng ra sao, có nhiều CLB lớn theo đuổi họ thế nào... Những Rooney, Vidic, Evra... Họ vẫn sẽ là người của United mùa giải sau, sau, sau nữa... Bố Già AF sẽ còn ở lại với United lâu dài với khát khao chinh phục và tình yêu bất tử mà ông dành cho United. Không có nơi nào tuyệt vời hơn cho những cầu thủ của tôi, nếu đó không phải là Old Trafford.
---
Chỉ có 1 điều làm tôi thất vọng nhất.
Đó chính là danh hiệu Vua phá lưới mà lẽ ra Rooney của tôi nên có được. Bởi vì tôi nhìn được sự cố gắng, quyết tâm và lòng nhiệt huyết của anh. Những ngày làm cái bóng của Ronaldo đã không còn. Giờ là lúc United phải bù đắp lại cho anh. Tôi quan tâm đến việc anh giành được danh hiệu cá nhân còn hơn cả việc United may mắn vô địch. Nhưng Chels đã lấy đi tất cả. Cũng là một cái thở dài và mỉm cười.
Tôi tin rằng Rooney của chúng tôi, với lòng trung thành tuyệt đối và ngọn lửa nhiệt tình không bao giờ tắt, sẽ lấy đó làm động lực để tỏa sáng rực rỡ và dành những danh hiệu một cách xứng đáng hơn ở mùa giải sau.
---
Tất cả đã cố gắng hết mình.
Chúng ta sẽ hẹn ngày vinh quang thêm mùa giải nữa.
Chúc các anh may mắn với ĐTQG để cống hiến cho Tổ quốc mình, đừng quên giữ chân, giữ thân để trở về lành lặn với United.
-----

Những giấc ngủ bé xíu

Em đã có một ngày mệt mỏi. Em tìm cách để xoay sở vấn đề tài chính. Em đi những con đường bụi bặm. Em ăn một bữa ăn hơi khô khan vì cổ họng đắng nghét và cơn đói lả. Nhưng em hạnh phúc vì em không cô đơn.
---
Em đã yên ả với lời chúc ngủ ngon. Em nằm xuống và để thân thể xuôi theo cảm giác lỏng lẻo.
Vậy mà em không ngủ được. Em trằn trọc. Rồi em bật máy tính. Em đọc lại một câu chuyện cũ.
Em đã mất đi phần nào cảm hứng khi đọc truyện của Nhiên khi chị đã trở nên nổi tiếng hơn nhiều so với trước.
Giống như là, trước đây, Nhiên vẫn còn là một điều gì đó bí mật của riêng em.
Em nghe người ta đánh giá rất cao những tác phẩm Nhiên viết. Nhưng em vẫn không đọc. Em sợ sẽ nhìn thấy một Nhiên khác, không còn là cô gái gầy guộc và bụi bặm của em, ngày xưa.
Hôm nay, run rủi, em đọc lại Núi xanh can đảm.
---
Mỗi lần đọc những gì Nhiên viết, em nhìn thấy, ừ, rõ ràng, có một 'em' ở trong từng câu chữ đang đau đáu nhìn 'em' ở bên ngoài. Lần đầu, đó là cảm giác xấu hổ, tức giận và thất vọng vì bị "vạch mặt". Rồi sau đó là đồng cảm mãnh liệt. Rồi sau đó, là bị cuốn đi. Em đọc, em cảm, em thấy... Ồ, kia là suy nghĩ của em! Kia là ước mơ của em! Kia là khao khát của em! Kia là tự do của em!...
Những gì Nhiên viết cứ như từ tâm can em trào ra. Nên ngày ấy em yêu Nhiên. Nhiên như là dành cho em. Bây giờ, em không biết nữa...
Nên, em chẳng bao giờ tìm cách để quen biết với Nhiên dù em có thể.
Em không muốn biết và cũng không cần biết, cô gái tên Hồn Nhiên đó, trong cuộc sống này có thật như những gì cô viết không.
Suy cho cùng, tất cả những gì em cần ở Nhiên là những con chữ.
---
Không biết Nhiên làm em bị ảnh hưởng, hay em vốn dĩ đã thế rồi. Có quá nhiều điểm tương đồng trong đôi mắt nhìn.
Cái câm lặng của em và của Nhiên, đôi khi em thấy quá đau lòng vì chúng giống nhau đến kỳ lạ.
Có thể một ngày em chết.
Có thể một ngày ước mơ của em sẽ vỡ ra thành nghìn mảnh nhỏ đến mức không bao giờ hàn gắn được.
Có thể em không bao giờ nghị lực và tự do được như Nguyên của em. Như San của Nhiên.
Hạnh phúc có thể sẽ mãi chỉ là giấc mơ.
Ấy vậy mà, ước mơ lớn nhất của em là sống một cuộc đời hạnh phúc.
Ấy vậy mà, đến cuối đời, khi hơi thở cuối cùng tắt lịm, em mới nhìn lại và biết đc rằng ước mơ của mình có thành sự thật.
Hạnh phúc, có thể không chỉ là niềm vui và nụ cười.
Ai cho em một cái thước để đo thế nào là đủ để nói rằng mình hạnh phúc. Ai cho em một cái cân để em cân xem hạnh phúc nặng đến chừng nào!
---
Mỗi con người em gặp trong cuộc đời này, em đều coi đó là một mối nhân duyên.
Có những mối nhân duyên ngắn ngủi, một khắc, một giây, một giờ. Có những mối nhân duyên dai dẳng từ tháng này qua năm khác. Có mối nhân duyên lại gắn con người ta lại một đời.
Có những mối nhân duyên dù dai dẳng mà đi qua em chẳng bao giờ mảy may nhìn lại. Có những mối nhân duyên dù một khắc thôi cũng đủ làm em nhớ đến chết.
Em gặp một người đang mỉm cười ngoài phố. Em đưa mèo Bông về từ giữa hàng chục con mèo trong cái lồng cáu bẩn. Em nhìn vào đôi mắt của người bạn. Em chạm tay vào đời sống của người em yêu.
Một cái mỉm cười có thể làm em hạnh phúc mỗi lần nhớ lại.
Em yêu Bông là thế mà Bông bỏ ra đi, ấy là khi nhân duyên đã hết.
Ánh nhìn có thể là khởi đầu, cũng có thể là kết thúc.
Một cái chạm tay có thể làm cho em mãi mãi không cô đơn...
Mối nhân duyên đã đưa San gặp Nhiên. Mối nhân duyên đã đưa Nguyên đến trong đời em.
Mối nhân duyên đã khiến xui em đọc truyện của Nhiên mà bật khóc như gặp người tri kỷ.
Là la lá la...
Em luôn nghĩ rằng, sống hết mình, cố gắng hết mình sẽ khiến em dù thành công hay thất bại cũng sẽ không bao giờ hối hận khi nhìn lại. Thất bại trong thực tế mà biết đối mặt thì đó là thành công về nhân cách và ý chí. Hối hận vì việc đã làm đồng nghĩa với thất bại với chính bản thân mình.
Em. Nhìn lại chỉ để góp nhặt và mỉm cười. Nhìn lại với em, không bao giờ có hai chữ "Hối Hận".
---
Lan man thế là đủ...
Em cầu mối nhân duyên với giấc ngủ bé xíu ngay bây giờ.
Nightmare!:X
---

Bên kia sông Đuống

Bên kia sông Đuống
---
...Em ơi!
Buồn làm chi
Anh đưa em về sông Đuống
Ngày xưa cát trắng phẳng lỳ
Sông Đuống trôi đi
Một dòng lấp lánh
Nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳ

Xanh xanh bãi mía bờ dâu
Ngô khoai biêng biếc
Đứng bên này sông luyến tiếc
Sao xót xa như rụng bàn tay(...)

Bài thơ này mình học hồi phổ thông. Mình đã khóc nhiều khi lần đầu đọc. Mình thích. Nó giống như là niềm đau đáu về một niềm đất mà con người coi là máu thịt. Thân thuộc, gần gũi, dịu dàng, bao dung, và tan nát.
Nhà thơ Hoàng Cầm đã qua đời sáng mùng 6 tháng 5 năm 2010.
----