Em đã có một ngày mệt mỏi. Em tìm cách để xoay sở vấn đề tài chính. Em đi những con đường bụi bặm. Em ăn một bữa ăn hơi khô khan vì cổ họng đắng nghét và cơn đói lả. Nhưng em hạnh phúc vì em không cô đơn.
---
Em đã yên ả với lời chúc ngủ ngon. Em nằm xuống và để thân thể xuôi theo cảm giác lỏng lẻo.
Vậy mà em không ngủ được. Em trằn trọc. Rồi em bật máy tính. Em đọc lại một câu chuyện cũ.
Em đã mất đi phần nào cảm hứng khi đọc truyện của Nhiên khi chị đã trở nên nổi tiếng hơn nhiều so với trước.
Giống như là, trước đây, Nhiên vẫn còn là một điều gì đó bí mật của riêng em.
Em nghe người ta đánh giá rất cao những tác phẩm Nhiên viết. Nhưng em vẫn không đọc. Em sợ sẽ nhìn thấy một Nhiên khác, không còn là cô gái gầy guộc và bụi bặm của em, ngày xưa.
Hôm nay, run rủi, em đọc lại Núi xanh can đảm.
---
Mỗi lần đọc những gì Nhiên viết, em nhìn thấy, ừ, rõ ràng, có một 'em' ở trong từng câu chữ đang đau đáu nhìn 'em' ở bên ngoài. Lần đầu, đó là cảm giác xấu hổ, tức giận và thất vọng vì bị "vạch mặt". Rồi sau đó là đồng cảm mãnh liệt. Rồi sau đó, là bị cuốn đi. Em đọc, em cảm, em thấy... Ồ, kia là suy nghĩ của em! Kia là ước mơ của em! Kia là khao khát của em! Kia là tự do của em!...
Những gì Nhiên viết cứ như từ tâm can em trào ra. Nên ngày ấy em yêu Nhiên. Nhiên như là dành cho em. Bây giờ, em không biết nữa...
Nên, em chẳng bao giờ tìm cách để quen biết với Nhiên dù em có thể.
Em không muốn biết và cũng không cần biết, cô gái tên Hồn Nhiên đó, trong cuộc sống này có thật như những gì cô viết không.
Suy cho cùng, tất cả những gì em cần ở Nhiên là những con chữ.
---
Không biết Nhiên làm em bị ảnh hưởng, hay em vốn dĩ đã thế rồi. Có quá nhiều điểm tương đồng trong đôi mắt nhìn.
Cái câm lặng của em và của Nhiên, đôi khi em thấy quá đau lòng vì chúng giống nhau đến kỳ lạ.
Có thể một ngày em chết.
Có thể một ngày ước mơ của em sẽ vỡ ra thành nghìn mảnh nhỏ đến mức không bao giờ hàn gắn được.
Có thể em không bao giờ nghị lực và tự do được như Nguyên của em. Như San của Nhiên.
Hạnh phúc có thể sẽ mãi chỉ là giấc mơ.
Ấy vậy mà, ước mơ lớn nhất của em là sống một cuộc đời hạnh phúc.
Ấy vậy mà, đến cuối đời, khi hơi thở cuối cùng tắt lịm, em mới nhìn lại và biết đc rằng ước mơ của mình có thành sự thật.
Hạnh phúc, có thể không chỉ là niềm vui và nụ cười.
Ai cho em một cái thước để đo thế nào là đủ để nói rằng mình hạnh phúc. Ai cho em một cái cân để em cân xem hạnh phúc nặng đến chừng nào!
---
Mỗi con người em gặp trong cuộc đời này, em đều coi đó là một mối nhân duyên.
Có những mối nhân duyên ngắn ngủi, một khắc, một giây, một giờ. Có những mối nhân duyên dai dẳng từ tháng này qua năm khác. Có mối nhân duyên lại gắn con người ta lại một đời.
Có những mối nhân duyên dù dai dẳng mà đi qua em chẳng bao giờ mảy may nhìn lại. Có những mối nhân duyên dù một khắc thôi cũng đủ làm em nhớ đến chết.
Em gặp một người đang mỉm cười ngoài phố. Em đưa mèo Bông về từ giữa hàng chục con mèo trong cái lồng cáu bẩn. Em nhìn vào đôi mắt của người bạn. Em chạm tay vào đời sống của người em yêu.
Một cái mỉm cười có thể làm em hạnh phúc mỗi lần nhớ lại.
Em yêu Bông là thế mà Bông bỏ ra đi, ấy là khi nhân duyên đã hết.
Ánh nhìn có thể là khởi đầu, cũng có thể là kết thúc.
Một cái chạm tay có thể làm cho em mãi mãi không cô đơn...
Mối nhân duyên đã đưa San gặp Nhiên. Mối nhân duyên đã đưa Nguyên đến trong đời em.
Mối nhân duyên đã khiến xui em đọc truyện của Nhiên mà bật khóc như gặp người tri kỷ.
Là la lá la...
Em luôn nghĩ rằng, sống hết mình, cố gắng hết mình sẽ khiến em dù thành công hay thất bại cũng sẽ không bao giờ hối hận khi nhìn lại. Thất bại trong thực tế mà biết đối mặt thì đó là thành công về nhân cách và ý chí. Hối hận vì việc đã làm đồng nghĩa với thất bại với chính bản thân mình.
Em. Nhìn lại chỉ để góp nhặt và mỉm cười. Nhìn lại với em, không bao giờ có hai chữ "Hối Hận".
---
Lan man thế là đủ...
Em cầu mối nhân duyên với giấc ngủ bé xíu ngay bây giờ.
Nightmare!:X