Có những cảm giác mà một khi đã đi qua, bạn sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Ngày xửa ngày xưa, tôi có ngồi cạnh 1 người con trai mặc chiếc áo sơ mi kẻ đỏ. Mà tôi vốn thích áo sơ mi kẻ đỏ. Đang ngồi thì anh ta rướn người lên phía trước để nhìn một cái gì đó và va đầu vào đầu tôi. Anh quay lại, nhìn tôi, nói "Xin lỗi em!" và nở một nụ cười không tưởng... Tôi không nói gì. Tôi chẳng có gì cần nói. Khi ấy, tôi đã biết và ghi nhớ khoảnh khắc đó như một dấu ấn đẹp.
Với tôi, không có màu đỏ nào tôi có thể nhìn thấy về sau này lại đẹp một cách vĩ đại như màu đỏ của chiếc áo đó. Cũng chưa có nụ cười nào làm tôi choáng váng như nụ cười đó. Những điều đó đẹp bởi vì tôi chẳng bao giờ gặp lại người con trai kia, mà dù có gặp lại chăng nữa tôi cũng chẳng còn nhận ra nữa.
Bây giờ thì tôi đã quên màu đỏ đó nhìn như thế nào, quên nụ cười đó đẹp như thế nào. Tất cả những gì còn lại trong tôi chỉ là ngôn từ để xác định cảm giác.
---
Khi bạn yêu say đắm và mê muội một người. Rồi bạn chia tay khi vẫn còn yêu. Khi bạn đã lấy lại thăng bằng và trái tim của bạn tự dưng nguội ngắt. Bạn sẽ có cảm giác rằng bạn sẽ không bao giờ có lại cảm giác yêu say mê kia, dù bạn có đi bên cạnh người yêu mới, có nắm tay, cười đùa và hôn những nụ hôn nồng nàn.
Ấy là cảm giác của tôi, từ rất lâu rồi. Kể từ khi tôi bỏ lại quá khứ, tự đứng dậy bằng đôi chân mình và bọc thép trái tim để trơ cứng và không thể thương tổn, tôi luôn nghĩ rằng dù tôi có yêu lại một tình yêu mới, sẽ không bao giờ tôi có cảm giác ấm áp và bay bổng như những ngày xưa cũ. Thậm chí tôi đã không nghĩ, không cần, không đoái hoài tới việc bắt đầu nhóm lại bất cứ một ngọn lửa nào. Tôi đã sống như thế. Trái tim tôi không tái phát cơn đau. Đôi khi nó lại cười cợt và phũ phàng. Tôi là ai khi thẳng tay bẻ làm đôi cành hoa vô tội. Tôi là ai khi im lặng để mọi ngọn gió cứ lần lượt đến rồi đi. Tôi. Tôi đã từng là người không níu giữ ai và cũng không để ai níu giữ. Bởi vì, bạn biết đấy, tôi có một trái tim bọc thép, một kẻ ham vui và trơ lỳ trước bất kỳ sự mong muốn gắn bó ràng buộc nào.
Tôi không tin tôi còn tìm lại được cảm giác của sự say đắm và mê muội. Tôi không còn tin là tôi có thể tin nữa.
---
Nhưng có một thực tế là cuộc sống là những trải nghiệm bất ngờ và đôi lúc không hoàn toàn giống với những gì bạn nghĩ.
Tôi vẫn tin rằng mình sẽ không bao giờ trải nghiệm lại cảm giác của một cô bé yêu ngây ngô và hồn nhiên, chỉ có hiện tại, không cần tương lai, không cần hi vọng, không cần tin tưởng, cũng không cần một chốn tựa vào.
Những cảm giác ấy giờ trong tôi không còn màu sắc, không còn hình dáng. Chúng được định dạng bằng ngôn ngữ trong tâm trí.
---
Bây giờ.
Tôi đang yêu.
Tình yêu của tôi bây giờ, cũng bình thường như bao tình yêu khác, nhưng là tình yêu của riêng tôi. Nó thực tế. Không có nhiều lời ngọt ngào. Chưa bao giờ hứa hẹn. Nhưng nó tốt đẹp hơn nhiều so với những lời hứa hẹn. Tôi yêu người yêu của tôi bằng cảm xúc thực tại, bằng đôi tay, đôi mắt, bằng cảm giác, mùi vị... Tình yêu hiện hữu mà vô hình. Chúng tôi bên nhau, đôi khi rất bình thường thôi. Tôi chỉ mỉm cười và ấm áp. Đôi khi lại nhiều cảm xúc đến nỗi tôi sợ mình sẽ chết vì nếu phải sống với từng ấy cảm xúc, lâu ngày, tim tôi sẽ vỡ ra. Cũng có lúc tôi ngồi nhìn người yêu tôi và tự dưng nghĩ đến hai chữ "say mê". Ừ, tình yêu của tôi bình thường lắm. Anh sẽ lạc giữa biển người đông đúc và náo nhiệt. Anh sẽ chìm vào giữa những mái đầu, những bóng áo. Người ta sẽ không nhìn đến anh bởi anh không quá đặc biệt, không nổi bật, không khác người... Nhưng tôi yêu anh vì khi giữa hàng tỷ con người ồn ã đó, tôi nhận ra anh, và chúng tôi nhận ra nhau.
Và tôi cũng biết rằng, sau này, nếu tôi phải yêu một người khác, tôi sẽ không bao giờ yêu lại một tình yêu giống như tình yêu tôi và anh dành cho nhau.
Chúng tôi yêu nhau bình thường vậy thôi. Không lý tưởng, không mơ mộng. Chúng tôi yêu nhau từ những điều nhỏ nhặt. Từ cái lót nồi Chivu anh mua cho tôi, đến gói hạt nêm, chai mắm Nam Ngư Chinsu, vài viên thuốc Panadol... Từ một bát canh tôi nấu, một món xào tôi làm. Từ niềm vui trên khuôn mặt anh khi anh ăn một món ngon. Chúng tôi đứng bên cạnh nhau, khi hạnh phúc cũng như buồn đau, trong khi khó khăn, thiếu thốn hay đầy đủ. Chúng tôi tin tưởng, chia sẻ, lắng nghe và cố để hiểu. Đôi khi nhẫn nhịn cho qua, đôi khi tức giận cáu gắt,...
Vì vậy, nên tôi hạnh phúc với tình yêu rất đỗi bình thường của mình. Tôi sẽ không nói rằng tôi sẽ yêu anh trọn kiếp, tôi chỉ muốn ở bên anh càng lâu càng tốt. Tôi sẽ không nói rằng tôi sẽ chỉ mãi yêu một mình anh, nhưng tôi biết rằng tôi không muốn hết yêu anh.
---
Sẽ có những trải nghiệm tôi không bao giờ gặp lại.
Có những mối nhân duyên ngắn ngủi nhưng để lại nhiều ký ức đẹp.
Nhưng tôi không ngừng lại để tiếc nuối.
Tôi biết rằng cuộc sống này còn nhiều con đường, nhiều cảnh vật mà tôi chưa đi qua, nhiều con người tôi chưa gặp, nhiều cảm xúc tôi chưa nếm trải bao giờ.
Nên tôi để lại tất cả phía sau tôi, những ký ức đẹp đẽ được góp nhặt của tôi.
Tôi đã và đang cố gắng để "bền vững trong hiện tại, phát triển ở tương lai".
Thế thôi.
Hì!
---
Ngày xửa ngày xưa, tôi có ngồi cạnh 1 người con trai mặc chiếc áo sơ mi kẻ đỏ. Mà tôi vốn thích áo sơ mi kẻ đỏ. Đang ngồi thì anh ta rướn người lên phía trước để nhìn một cái gì đó và va đầu vào đầu tôi. Anh quay lại, nhìn tôi, nói "Xin lỗi em!" và nở một nụ cười không tưởng... Tôi không nói gì. Tôi chẳng có gì cần nói. Khi ấy, tôi đã biết và ghi nhớ khoảnh khắc đó như một dấu ấn đẹp.
Với tôi, không có màu đỏ nào tôi có thể nhìn thấy về sau này lại đẹp một cách vĩ đại như màu đỏ của chiếc áo đó. Cũng chưa có nụ cười nào làm tôi choáng váng như nụ cười đó. Những điều đó đẹp bởi vì tôi chẳng bao giờ gặp lại người con trai kia, mà dù có gặp lại chăng nữa tôi cũng chẳng còn nhận ra nữa.
Bây giờ thì tôi đã quên màu đỏ đó nhìn như thế nào, quên nụ cười đó đẹp như thế nào. Tất cả những gì còn lại trong tôi chỉ là ngôn từ để xác định cảm giác.
---
Khi bạn yêu say đắm và mê muội một người. Rồi bạn chia tay khi vẫn còn yêu. Khi bạn đã lấy lại thăng bằng và trái tim của bạn tự dưng nguội ngắt. Bạn sẽ có cảm giác rằng bạn sẽ không bao giờ có lại cảm giác yêu say mê kia, dù bạn có đi bên cạnh người yêu mới, có nắm tay, cười đùa và hôn những nụ hôn nồng nàn.
Ấy là cảm giác của tôi, từ rất lâu rồi. Kể từ khi tôi bỏ lại quá khứ, tự đứng dậy bằng đôi chân mình và bọc thép trái tim để trơ cứng và không thể thương tổn, tôi luôn nghĩ rằng dù tôi có yêu lại một tình yêu mới, sẽ không bao giờ tôi có cảm giác ấm áp và bay bổng như những ngày xưa cũ. Thậm chí tôi đã không nghĩ, không cần, không đoái hoài tới việc bắt đầu nhóm lại bất cứ một ngọn lửa nào. Tôi đã sống như thế. Trái tim tôi không tái phát cơn đau. Đôi khi nó lại cười cợt và phũ phàng. Tôi là ai khi thẳng tay bẻ làm đôi cành hoa vô tội. Tôi là ai khi im lặng để mọi ngọn gió cứ lần lượt đến rồi đi. Tôi. Tôi đã từng là người không níu giữ ai và cũng không để ai níu giữ. Bởi vì, bạn biết đấy, tôi có một trái tim bọc thép, một kẻ ham vui và trơ lỳ trước bất kỳ sự mong muốn gắn bó ràng buộc nào.
Tôi không tin tôi còn tìm lại được cảm giác của sự say đắm và mê muội. Tôi không còn tin là tôi có thể tin nữa.
---
Nhưng có một thực tế là cuộc sống là những trải nghiệm bất ngờ và đôi lúc không hoàn toàn giống với những gì bạn nghĩ.
Tôi vẫn tin rằng mình sẽ không bao giờ trải nghiệm lại cảm giác của một cô bé yêu ngây ngô và hồn nhiên, chỉ có hiện tại, không cần tương lai, không cần hi vọng, không cần tin tưởng, cũng không cần một chốn tựa vào.
Những cảm giác ấy giờ trong tôi không còn màu sắc, không còn hình dáng. Chúng được định dạng bằng ngôn ngữ trong tâm trí.
---
Bây giờ.
Tôi đang yêu.
Tình yêu của tôi bây giờ, cũng bình thường như bao tình yêu khác, nhưng là tình yêu của riêng tôi. Nó thực tế. Không có nhiều lời ngọt ngào. Chưa bao giờ hứa hẹn. Nhưng nó tốt đẹp hơn nhiều so với những lời hứa hẹn. Tôi yêu người yêu của tôi bằng cảm xúc thực tại, bằng đôi tay, đôi mắt, bằng cảm giác, mùi vị... Tình yêu hiện hữu mà vô hình. Chúng tôi bên nhau, đôi khi rất bình thường thôi. Tôi chỉ mỉm cười và ấm áp. Đôi khi lại nhiều cảm xúc đến nỗi tôi sợ mình sẽ chết vì nếu phải sống với từng ấy cảm xúc, lâu ngày, tim tôi sẽ vỡ ra. Cũng có lúc tôi ngồi nhìn người yêu tôi và tự dưng nghĩ đến hai chữ "say mê". Ừ, tình yêu của tôi bình thường lắm. Anh sẽ lạc giữa biển người đông đúc và náo nhiệt. Anh sẽ chìm vào giữa những mái đầu, những bóng áo. Người ta sẽ không nhìn đến anh bởi anh không quá đặc biệt, không nổi bật, không khác người... Nhưng tôi yêu anh vì khi giữa hàng tỷ con người ồn ã đó, tôi nhận ra anh, và chúng tôi nhận ra nhau.
Và tôi cũng biết rằng, sau này, nếu tôi phải yêu một người khác, tôi sẽ không bao giờ yêu lại một tình yêu giống như tình yêu tôi và anh dành cho nhau.
Chúng tôi yêu nhau bình thường vậy thôi. Không lý tưởng, không mơ mộng. Chúng tôi yêu nhau từ những điều nhỏ nhặt. Từ cái lót nồi Chivu anh mua cho tôi, đến gói hạt nêm, chai mắm Nam Ngư Chinsu, vài viên thuốc Panadol... Từ một bát canh tôi nấu, một món xào tôi làm. Từ niềm vui trên khuôn mặt anh khi anh ăn một món ngon. Chúng tôi đứng bên cạnh nhau, khi hạnh phúc cũng như buồn đau, trong khi khó khăn, thiếu thốn hay đầy đủ. Chúng tôi tin tưởng, chia sẻ, lắng nghe và cố để hiểu. Đôi khi nhẫn nhịn cho qua, đôi khi tức giận cáu gắt,...
Vì vậy, nên tôi hạnh phúc với tình yêu rất đỗi bình thường của mình. Tôi sẽ không nói rằng tôi sẽ yêu anh trọn kiếp, tôi chỉ muốn ở bên anh càng lâu càng tốt. Tôi sẽ không nói rằng tôi sẽ chỉ mãi yêu một mình anh, nhưng tôi biết rằng tôi không muốn hết yêu anh.
---
Sẽ có những trải nghiệm tôi không bao giờ gặp lại.
Có những mối nhân duyên ngắn ngủi nhưng để lại nhiều ký ức đẹp.
Nhưng tôi không ngừng lại để tiếc nuối.
Tôi biết rằng cuộc sống này còn nhiều con đường, nhiều cảnh vật mà tôi chưa đi qua, nhiều con người tôi chưa gặp, nhiều cảm xúc tôi chưa nếm trải bao giờ.
Nên tôi để lại tất cả phía sau tôi, những ký ức đẹp đẽ được góp nhặt của tôi.
Tôi đã và đang cố gắng để "bền vững trong hiện tại, phát triển ở tương lai".
Thế thôi.
Hì!
0 comments:
Post a Comment