Ngày xưa, ở những làng hoa, người ta dành riêng cho tầm xuân một khoảng của ruộng hoa và sau đó cắt những mắt khỏe để ghép với hoa hồng. Tầm xuân vốn là loài dễ sống nên loài hoa hồng cứ thanh thản vươn mình trên những mắt tầm xuân để ấp ủ những đóa hoa kiều diễm.
Bây giờ, đất chật, người đông. Người ta không trồng tầm xuân trong ruộng hoa nữa. Họ vứt chúng ở ven đường, bên cạnh con kênh đỏ nước, ngăn cách với ruộng hoa hồng được chăm chút cẩn thận. Người ta vẫn lấy mắt tầm xuân để ghép cho hoa hồng. Tầm xuân vẫn sống khỏe mạnh và vui vẻ nở những chùm hoa nhỏ ngát hương. Dù bây giờ, loài người đối xử với chúng hững hờ như loài cỏ dại.
Tôi.
Tôi yêu tầm xuân. Đóa hoa tôi chạm tay vào trên đường đi học để rồi khi đi, ngón tay tôi vẫn còn hương hoa thơm ngát.
Tôi yêu tầm xuân khi tôi đứng ngắm bụi hoa gai góc nhưng dũng cảm, mãnh liệt vươn lên, hạnh phúc tỏa hương bên những con kênh đỏ kia.
Có một cô gái tóc ngắn tên H đã ví tôi như loài cỏ dại. Lần ấy, khi nhìn thấy bụi tầm xuân gai góc đang vui vẻ nở hoa bên đường. Tôi muốn loài cỏ dại tôi là bụi tầm xuân kia.
Tôi không phải là một cô gái đẹp. Tôi vụng về, hay va đập, lúc là xước tay, bỏng mắt, lúc chảy máu, tím chân. Chẳng mấy khi trên người tôi không có những vết tím bầm nhỏ ở chân hoặc tay. Nhưng tôi không yếu ớt. Tôi có một đời sống sung sướng hơn hàng tỉ người này và không sung sướng bằng hàng tỉ người khác, nhưng tôi luôn hạnh phúc và yêu quý những gì mình có. Chân tôi không dài, da tôi chẳng trắng, tóc tôi không mấy óng mượt, dáng dấp bình thường, đôi khi ăn mặc luộm thuộm còn hơi nhúc nhích quê mùa. Nhưng tôi thích bản thân mình.
Tôi thích cái mũi tẹt ngố của tôi, mặc dù mỗi lần mẹ nhắc đến mũi của tôi là tôi lại kêu trời kêu đất.
Mắt tôi cũng không đen và to. Mắt tôi màu nâu hạt dẻ rất dễ nhận ra, độ lớn thì bình thường, cũng không có gì đặc sắc lắm. Nhưng nó là đôi mắt của tôi, đôi mắt nhìn thấy rất nhiều thứ mà nhiều người khác không nhìn ra được.
Tay của tôi. Những ngón tay không thon dài trắng trẻo. Nhưng là đôi tay của tôi. Đôi tay mang đến đau thương và cũng mang đến vô vàn hạnh phúc.
Chân của tôi thì, chẳng dài, chẳng đẹp gì đâu. Thậm chí sáng nay khi nhìn các cô chân dài thon thả ngang qua, tôi tự nhủ "Chả bù cho đôi chân cục mịch của mình."
Ừ. Tôi thế đấy. Tôi cái gì cũng vừa vừa. Tôi không có gì đặc sắc lắm. Đôi lúc tôi thất bại, mệt mỏi và chán nản chính bản thân mình. Nhưng phần lớn thời gian, tôi yêu thương và trân trọng bản thân tôi, trân trọng những gì tôi có.
Có thể tôi chỉ là một loài cỏ dại vô danh mọc bên đường. Nhưng tôi sẽ gắng sao để có được sức mạnh của tầm xuân kia, dù mỏng manh nhưng không hề yếu ớt, dù không đẹp xinh vẫn tỏa ngát hương, dù chỉ mọc dại bên đường nhưng vẫn hát ca ngày tháng.
---
Tôi sẽ sống hạnh phúc.
Dù có khó khăn đến mấy.
Tôi cũng sẽ hạnh phúc.
---
Tôi biết entry này không phải cho mình, mà là cho bạn, người bạn của tôi.
Nếu hạnh phúc của tôi có thể khiến bạn yên lòng, thì tôi sẽ sống hạnh phúc không phải chỉ cho riêng bản thân mình.
Tôi sẽ vẫn là bờ cỏ dại nghêu ngao hát bên đời.
Tôi sẽ vẫn là cô gái của những bốc đồng kỳ lạ, những ước mơ khác người, những hoan ca lạc lõng.
Tôi vẫn sẽ là ánh mắt mà bạn đã nhìn, con người mà bạn đã thấy, những suy nghĩ câm lặng mà bạn đã đọc.
Cuộc sống không cho tôi nhiều lựa chọn.
Nên tôi lựa chọn cuộc sống hạnh phúc, một phần trong đó, tôi dành cho bạn.
Mong bạn yên bình!
---
Bây giờ, đất chật, người đông. Người ta không trồng tầm xuân trong ruộng hoa nữa. Họ vứt chúng ở ven đường, bên cạnh con kênh đỏ nước, ngăn cách với ruộng hoa hồng được chăm chút cẩn thận. Người ta vẫn lấy mắt tầm xuân để ghép cho hoa hồng. Tầm xuân vẫn sống khỏe mạnh và vui vẻ nở những chùm hoa nhỏ ngát hương. Dù bây giờ, loài người đối xử với chúng hững hờ như loài cỏ dại.
Tôi.
Tôi yêu tầm xuân. Đóa hoa tôi chạm tay vào trên đường đi học để rồi khi đi, ngón tay tôi vẫn còn hương hoa thơm ngát.
Tôi yêu tầm xuân khi tôi đứng ngắm bụi hoa gai góc nhưng dũng cảm, mãnh liệt vươn lên, hạnh phúc tỏa hương bên những con kênh đỏ kia.
Có một cô gái tóc ngắn tên H đã ví tôi như loài cỏ dại. Lần ấy, khi nhìn thấy bụi tầm xuân gai góc đang vui vẻ nở hoa bên đường. Tôi muốn loài cỏ dại tôi là bụi tầm xuân kia.
Tôi không phải là một cô gái đẹp. Tôi vụng về, hay va đập, lúc là xước tay, bỏng mắt, lúc chảy máu, tím chân. Chẳng mấy khi trên người tôi không có những vết tím bầm nhỏ ở chân hoặc tay. Nhưng tôi không yếu ớt. Tôi có một đời sống sung sướng hơn hàng tỉ người này và không sung sướng bằng hàng tỉ người khác, nhưng tôi luôn hạnh phúc và yêu quý những gì mình có. Chân tôi không dài, da tôi chẳng trắng, tóc tôi không mấy óng mượt, dáng dấp bình thường, đôi khi ăn mặc luộm thuộm còn hơi nhúc nhích quê mùa. Nhưng tôi thích bản thân mình.
Tôi thích cái mũi tẹt ngố của tôi, mặc dù mỗi lần mẹ nhắc đến mũi của tôi là tôi lại kêu trời kêu đất.
Mắt tôi cũng không đen và to. Mắt tôi màu nâu hạt dẻ rất dễ nhận ra, độ lớn thì bình thường, cũng không có gì đặc sắc lắm. Nhưng nó là đôi mắt của tôi, đôi mắt nhìn thấy rất nhiều thứ mà nhiều người khác không nhìn ra được.
Tay của tôi. Những ngón tay không thon dài trắng trẻo. Nhưng là đôi tay của tôi. Đôi tay mang đến đau thương và cũng mang đến vô vàn hạnh phúc.
Chân của tôi thì, chẳng dài, chẳng đẹp gì đâu. Thậm chí sáng nay khi nhìn các cô chân dài thon thả ngang qua, tôi tự nhủ "Chả bù cho đôi chân cục mịch của mình."
Ừ. Tôi thế đấy. Tôi cái gì cũng vừa vừa. Tôi không có gì đặc sắc lắm. Đôi lúc tôi thất bại, mệt mỏi và chán nản chính bản thân mình. Nhưng phần lớn thời gian, tôi yêu thương và trân trọng bản thân tôi, trân trọng những gì tôi có.
Có thể tôi chỉ là một loài cỏ dại vô danh mọc bên đường. Nhưng tôi sẽ gắng sao để có được sức mạnh của tầm xuân kia, dù mỏng manh nhưng không hề yếu ớt, dù không đẹp xinh vẫn tỏa ngát hương, dù chỉ mọc dại bên đường nhưng vẫn hát ca ngày tháng.
---
Tôi sẽ sống hạnh phúc.
Dù có khó khăn đến mấy.
Tôi cũng sẽ hạnh phúc.
---
Tôi biết entry này không phải cho mình, mà là cho bạn, người bạn của tôi.
Nếu hạnh phúc của tôi có thể khiến bạn yên lòng, thì tôi sẽ sống hạnh phúc không phải chỉ cho riêng bản thân mình.
Tôi sẽ vẫn là bờ cỏ dại nghêu ngao hát bên đời.
Tôi sẽ vẫn là cô gái của những bốc đồng kỳ lạ, những ước mơ khác người, những hoan ca lạc lõng.
Tôi vẫn sẽ là ánh mắt mà bạn đã nhìn, con người mà bạn đã thấy, những suy nghĩ câm lặng mà bạn đã đọc.
Cuộc sống không cho tôi nhiều lựa chọn.
Nên tôi lựa chọn cuộc sống hạnh phúc, một phần trong đó, tôi dành cho bạn.
Mong bạn yên bình!
---
0 comments:
Post a Comment