Cách 1 phút đi bộ

Tôi nhìn lên màn hình laptop của mình và đọc dòng chữ trên stick: "Ngày cuối anh yêu cho em tự do". R ngố của tôi đã lén ghi lên đó từ bao giờ tôi chẳng biết.
Vậy mà như thế, ngày mai chúng tôi đã đi về gần như cùng 1 con đường. Ngày mai anh sẽ ngủ ở 1 căn phòng trong ngôi nhà cách nhà tôi chưa 1 phút đi bộ. Ngày nào chúng tôi cũng sẽ nhìn thấy nhau nếu như 1 trong 2 không đi đâu xa, như về thăm bố mẹ chẳng hạn.
Bắt đầu từ xa rất xa, mỗi lần tới nhà tôi R ngố đi tầm 30 phút nếu đường khá đông hoặc 20 phút nếu đường nhạt người.
Sau đó, khi tôi đến ở đây với 2 cô bạn thân, R ngố đi tầm gần 20 phút nếu đường khá đông hoặc hơn 10 phút nếu đường vắng.
Ngày mai, khi R ngố chuyển đến ở gần tôi, chúng tôi sẽ mất 1 phút để gặp nhau bất kể đông hay thưa người.
R ngố nói với tôi là: "Thấy vui vui". Tôi thì chưa hoàn toàn định hình được cảm giác của mình. Thích hay không thích. Nhỉ? Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ ở gần người yêu mình đến thế. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cho tự do của mình phần nào cất cánh bay đi, dù là bay về phía người tôi yêu. Rồi chúng tôi liệu có chán ngấy cái mặt của nhau khi ngày nào cũng ngó thấy. Có thể R ngố sẽ phát hiện ra một cơ số những điểm xấu xí trong tính cách và lối sống của tôi nữa...:( Có thể một ngày chúng tôi chán nhau và lúc ấy chẳng biết giải quyết thế nào khi ở gần mà không muốn nhìn mặt nhau nữa...
Hì.
Tôi luôn nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi dài thử thách không ngừng nghỉ.
Lần này cũng vậy.
Xa nhau cũng là một thử thách.
Gần nhau cũng là một thử thách.
Không có con đường trải hoa hồng nào mà lại không có chông gai.
Tôi sẽ học dần, sẽ chấp nhận thử thách dần... Bắt đầu từ ngày mai.
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment