Tôi đã thức bao lâu để ngủ và ngủ bao lâu để rồi thức dậy.
Tôi đã đi bao nhiêu quãng đường để thấy chân mỏi mệt, hay đã lười biếng bao ngày để bàn chân khao khát tự do.
Tôi đã nhìn quá ít để quên hay đã nhìn quá nhiều đến mức không thể nhớ nổi hình dung mà tôi đã nghĩ rằng mình cần ghi nhớ.
Trên con đường tôi đã đi qua, tôi đã để lại bao nhiêu niềm vui và đau khổ rồi?
...
Có những khoảnh khắc đặc biệt trong mỗi ngày của tôi. Rất nhiều điều tôi tự nhủ sẽ ghi lại, để rồi khi tôi ngồi, những ngón tay đặt trên bàn phím thì không thể nhớ.
Có nhiều suy nghĩ đẹp chợt qua trong đầu tôi, thường chỉ xuất hiện trong những khoảnh khắc nhìn thấy đớn đau của cuộc sống.
Bạn sẽ thắc mắc về cái mà tôi gọi là "đẹp" của sự "đớn đau".
Chỉ là. Tôi nhận ra từ những đớn đau đó, hạnh phúc vẫn tồn tại quanh mình.
...
Tôi đã chia tay người bạn yêu quý của tôi, ở một nơi không đẹp, cũng chẳng có gì đặc biệt. Tôi chỉ nhìn. Và tôi đi.
Tôi đã từng viết, gì nhỉ... về những điều không bao giờ chết.
Và tôi lại có thêm một lời chúc ngủ ngon cho hôm nay, ngày mai..., cho tới cuối cuộc đời.
Đôi khi, bạn phải chấp nhận rằng mình phải để một đôi mắt ra đi và có thể sẽ không bao giờ thấy lại.
Hành trình qua những đám mây sẽ đem đến và đem đi nhiều giấc mơ. Mỗi giấc mơ lại chứa đựng một phần mất mát.
Mất mát là đớn đau.
Mất mát cũng là hạnh phúc.
Tôi có cả 2 thứ đó, trong cùng 1 sự mất mát của mình.
...
Jenny ốm. Tôi đã và sẽ tốn không ít tiền để đưa nàng đi bệnh viện.
Nàng ốm, tôi cũng buồn. Tôi có nhiều việc cần đến nàng.
Đề cương khóa luận.
Những cảm xúc chợt đến kia.
Hay là nỗi day dứt của mình.
Tôi ngoài đời và tôi trên mạng.
Tôi của cuộc sống và tôi của cảm xúc.
Internet mang đến cho con người sự kết nối thần kỳ nhưng cũng giúp người ta tìm thấy quá nhiều thông tin mà họ không muốn và cũng không nên biết.
Những con chữ mã hóa và tiếng nói của tôi.
Tôi.
Giờ không phải sợ sệt để che giấu mình rồi.
...
Vẫn còn nhớ entry ngày xưa nói về những chiếc ví.
Sui mang giấc mơ của tôi từ xa xôi trở về.
Người mang Sui đến cho tôi vì tôi. Vì quá khứ. Tôi chỉ là quá khứ.
Đêm dài lã chã nước mắt rơi với tôi giờ sao lạ lẫm.
Cuộc sống giờ rộn rã và lấp lánh chứ không còn chuyển động vô hồn.
Người yêu tôi có đôi mắt buồn cười và nụ cười trẻ thơ.
Người yêu tôi khiến tôi thấy mình biết yêu thương, tha thứ và chấp nhận.
Người yêu tôi khiến tôi thấy dễ chịu mỗi khi anh nâng tay tôi và đặt lên một nụ hôn nhẹ.
Không ai hoàn hảo.
Không phải điều gì cũng như tôi chờ đợi.
Nhưng tôi hiểu giá trị của những gì mình có. Tôi là vậy.
...
Hà.
Tôi nghe nhạc của Hà.
Hà đẹp. Hà tài năng. Hà khá thông minh. Điều tôi thích nhất ở Hà là tôi thấy Hà hiểu giá trị của mình. Tôi trân trọng những cô gái như vậy.
Tôi nghe Hà hát. Ca từ hay giai điệu không quá đặc biệt. Tôi nghe Hà hát và không phải nghĩ nhiều. Cũng không có nhiều điều để nghĩ.
...
Ghen.
Bạn có biết ghen không?
L bảo tôi rằng ai chẳng biết ghen.
Ừ. Tôi cũng thế.
Thậm chí tôi nghĩ là tôi ghen nhiều.
Chỉ là tôi (vẫn) đủ bình tĩnh để ghen một cách thông minh nhất có thể.
Có những điều tôi biết nhưng tôi không nói. Và cũng không cần nói.
Chỉ là một chút gia vị thôi mà!
Tôi đã đi bao nhiêu quãng đường để thấy chân mỏi mệt, hay đã lười biếng bao ngày để bàn chân khao khát tự do.
Tôi đã nhìn quá ít để quên hay đã nhìn quá nhiều đến mức không thể nhớ nổi hình dung mà tôi đã nghĩ rằng mình cần ghi nhớ.
Trên con đường tôi đã đi qua, tôi đã để lại bao nhiêu niềm vui và đau khổ rồi?
...
Có những khoảnh khắc đặc biệt trong mỗi ngày của tôi. Rất nhiều điều tôi tự nhủ sẽ ghi lại, để rồi khi tôi ngồi, những ngón tay đặt trên bàn phím thì không thể nhớ.
Có nhiều suy nghĩ đẹp chợt qua trong đầu tôi, thường chỉ xuất hiện trong những khoảnh khắc nhìn thấy đớn đau của cuộc sống.
Bạn sẽ thắc mắc về cái mà tôi gọi là "đẹp" của sự "đớn đau".
Chỉ là. Tôi nhận ra từ những đớn đau đó, hạnh phúc vẫn tồn tại quanh mình.
...
Tôi đã chia tay người bạn yêu quý của tôi, ở một nơi không đẹp, cũng chẳng có gì đặc biệt. Tôi chỉ nhìn. Và tôi đi.
Tôi đã từng viết, gì nhỉ... về những điều không bao giờ chết.
Và tôi lại có thêm một lời chúc ngủ ngon cho hôm nay, ngày mai..., cho tới cuối cuộc đời.
Đôi khi, bạn phải chấp nhận rằng mình phải để một đôi mắt ra đi và có thể sẽ không bao giờ thấy lại.
Hành trình qua những đám mây sẽ đem đến và đem đi nhiều giấc mơ. Mỗi giấc mơ lại chứa đựng một phần mất mát.
Mất mát là đớn đau.
Mất mát cũng là hạnh phúc.
Tôi có cả 2 thứ đó, trong cùng 1 sự mất mát của mình.
...
Jenny ốm. Tôi đã và sẽ tốn không ít tiền để đưa nàng đi bệnh viện.
Nàng ốm, tôi cũng buồn. Tôi có nhiều việc cần đến nàng.
Đề cương khóa luận.
Những cảm xúc chợt đến kia.
Hay là nỗi day dứt của mình.
Tôi ngoài đời và tôi trên mạng.
Tôi của cuộc sống và tôi của cảm xúc.
Internet mang đến cho con người sự kết nối thần kỳ nhưng cũng giúp người ta tìm thấy quá nhiều thông tin mà họ không muốn và cũng không nên biết.
Những con chữ mã hóa và tiếng nói của tôi.
Tôi.
Giờ không phải sợ sệt để che giấu mình rồi.
...
Vẫn còn nhớ entry ngày xưa nói về những chiếc ví.
Sui mang giấc mơ của tôi từ xa xôi trở về.
Người mang Sui đến cho tôi vì tôi. Vì quá khứ. Tôi chỉ là quá khứ.
Đêm dài lã chã nước mắt rơi với tôi giờ sao lạ lẫm.
Cuộc sống giờ rộn rã và lấp lánh chứ không còn chuyển động vô hồn.
Người yêu tôi có đôi mắt buồn cười và nụ cười trẻ thơ.
Người yêu tôi khiến tôi thấy mình biết yêu thương, tha thứ và chấp nhận.
Người yêu tôi khiến tôi thấy dễ chịu mỗi khi anh nâng tay tôi và đặt lên một nụ hôn nhẹ.
Không ai hoàn hảo.
Không phải điều gì cũng như tôi chờ đợi.
Nhưng tôi hiểu giá trị của những gì mình có. Tôi là vậy.
...
Hà.
Tôi nghe nhạc của Hà.
Hà đẹp. Hà tài năng. Hà khá thông minh. Điều tôi thích nhất ở Hà là tôi thấy Hà hiểu giá trị của mình. Tôi trân trọng những cô gái như vậy.
Tôi nghe Hà hát. Ca từ hay giai điệu không quá đặc biệt. Tôi nghe Hà hát và không phải nghĩ nhiều. Cũng không có nhiều điều để nghĩ.
...
Ghen.
Bạn có biết ghen không?
L bảo tôi rằng ai chẳng biết ghen.
Ừ. Tôi cũng thế.
Thậm chí tôi nghĩ là tôi ghen nhiều.
Chỉ là tôi (vẫn) đủ bình tĩnh để ghen một cách thông minh nhất có thể.
Có những điều tôi biết nhưng tôi không nói. Và cũng không cần nói.
Chỉ là một chút gia vị thôi mà!
0 comments:
Post a Comment