Hư không.

Ôi bạc lòng!
Cứ như một vét cắt nhỏ và rỉ máu đâu đó từ bên trong.
Như đang đi thì bước hụt.
Mình cũng không rõ.
Mình đã cố gắng hết sức, để làm những gì tốt đẹp nhất, mong đợi và dành cho người mình yêu thương những điều mà mình nghĩ sẽ tốt cho người ấy.
Mọi thứ bình lặng đến mức đôi khi cảm thấy thật là thê thảm.
Đến mức bất an.
Đến mức muốn bỏ chạy, chui đầu vào một góc xanh thẫm và im lặng mà khóc.
....
Ngày đi, đêm tới, nghe tiếng hư không...
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment