Ôi tự dưng nhớ cái kiểu tóc này quá. Đâu nhỉ, cũng mới được nửa năm thôi. Thế mà tóc mình giờ đã khác lắm rồi.
Hồi ấy cười tươi nhỉ.
Ờ mà lúc nào mình chẳng cười tươi.
Từ hồi cấp III đến h, có cái ảnh nào không phải chụp trộm mà mình cười không tươi đâu? Có khi tươi quá đâm ra méo mó...
Khi chụp ảnh mình hay cười. Mình thích khi nhìn lại, kỷ niệm là những điều tươi sáng, mình là những lúc rạng rỡ đang cười. Cười cười cười.
Ngày ấy khi mình vui thì mình cười. Khi mình buồn thì mình khóc.
Bây giờ, khi mình vui thì có người cười cùng mình.
Khi mình buồn thì có người để nức nở trên vai, có cánh tay ôm chặt lấy mình an ủi.
Có người làm những điệu bộ ngốc nghếch để chọc mình cười.
Nghĩ thế thôi là vui, là cười rồi.
Như ngay bây giờ, người ta vừa nhắn tin và nói những câu làm mình bật cười nữa...
Bài hát.
Tự dưng nghe bài hát này, chẳng biết tại sao nó có trong máy mình. "She's no you" của Jesse McCartney. Mình không thích giai điệu này. Cũng chẳng thích anh chàng này. Bài hát này cũng rất bình thường. Chỉ là liệt kê các dạng cô xinh đẹp, và nói rằng họ không mean a thing to anh ta. Rồi hết luận với cô gái rằng "I don't need, nothing but you!". Hờ hờ. Thế thôi! Bây giờ thì sang bài khác rồi.^^
Hôm nay bạn thân Hùng hắc ám đến chơi nhà. Ôi buồn cười. Nó ngồi lên quả khế. Rồi lúc sau đứng dậy và bảo: "Mày ơi tao ngồi lên quả khế!". Rồi nó chỉ: "Ướt quần rồi!". Sau đó thì mắng mình bừa bộn. "Cái giường là để nằm và ngồi chứ..."... Mình thì cứ bò ra cười. H nghĩ lại vẫn buồn cười. Ôi bạn ơi là bạn!!!
Ngày hôm nay nhiều nắng. Về chiều sấm sét ầm ĩ nhưng mưa được 1 tẹo. Có 2 việc quan trọng cần làm thì mình đã làm xong một việc. Còn việc quan trọng kia thì chiều nhân lúc đọc Đoremon mình ngủ béng đi mất, tỉnh dậy thì đã hết giờ hành chính mất rồi... Thôi thì sáng mai làm. Nhớ nhớ nhớ. Sáng mai làm!
Ôi bài hát này... Mấy nốt nhạc đầu nghe hay thế. "Because of U" của Kelly Clarkson. Bài này lâu lắm lắm rồi ấy.
Ngày trước mình k thích Kelly lắm vì hồi ấy vừa mới bắt đầu nghe Evanessence, thích Amy Lee quá. Ngó Kelly quằn quại hát Rock thành ra thấy buồn cười. Amy Lee, thiên thần trong bóng tối. Giọng hát đó đến từ thiên đường. Một thiên đường nằm trong địa ngục. Mình nghĩ thế. Một thiên đường cao vút ở nơi tối tăm nhất. Là Amy Lee. Người phụ nữ quyền lực. Không hẳn là đẹp, nhưng thật thu hút. Và giọng hát như pha lê vỡ vậy. Híc. Thích thế không biết!
Hôm nay thì toàn viết linh tinh. Hôm nay lôi tờ 2! số Tết âm lịch ra, việc đầu tiên là đọc lại bài của mình. Sau đó là đọc một bài khác... Mình nghe đồn 2! đang manh nha làm sách kỷ vật... Khà khà...
Trước giờ làm cộng tác viên chỉ có 2! là mình thích nhất. Không phải vì nhuận bút trả cao nhất mà vì biên tập rất hay. Có lần gửi cho Thế giới học đường, nó sửa cho 1 bài, mình đọc thấy bần thần cả người. Chao ôi, thật là tan nát. Vừa tức vừa ngượng. Đang yên nó đi nó diễn đạt lại, thà cắt đi cho rồi, đằng này đâm ra phô không chịu nổi. Người ta đọc người ta lại đánh giá!:((... Từ ấy là cạch. Bài của TGHD thì 1 bài mua được nửa chai nước hoa 75ml - không - phải - Chanel. (Mà mình bây h cũng chưa dùng Chanel đâu. dùng Chanel bây h sang quá. Giờ ta mê Givenchy, Nina Ricci và Boss, hehe..). Như thế tức là bằng già nửa của 2!. Còn 1 cái báo nữa, thôi thì k nhắc đến. Túi cơm ngày xưa của mình. Cũng vì thế mà ngại.
Bài này là bài "Để tôi lắng nghe". Ôi lâu lắm mới nghe. Hôm nay toàn bài lâu lắm mới nghe!:))
Thấy lạ lạ, hay hay, vui vui...
Quái lạ hôm nay.
Chả có cái quái gì cũng thấy vui!:|