A Beautiful Me!

Me in Red
You are my sunshine
Một ngày để yêu thương bản thân.

Hôm nay em đã làm việc thật chăm chỉ. Em nhận thêm một đầu việc mới. Em hơi lo lắng vì chưa biết bắt đầu từ đâu. Nhưng rồi sẽ ổn thôi, vì em tin vào bản thân mình, và cũng tin rằng sẽ luôn có những bạn bè, đồng nghiệp và gia đình nhỏ bé của em  ở bên cạnh em trong khó khăn, vui buồn, thành công và thất bại. Và dù sao đi nữa, đối với em đây cũng là một cơ hội để "biết" và để "hiểu" được nhiều thứ hơn.

Chiều nay Hà Nội mưa. Em nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa. Tự dưng như thấy hơi lạnh. Em nhớ mùi mưa lắm. Mùi mưa trộn lẫn với mùi đất ẩm, mùi cỏ ướt và mùi của những cơn gió đẫm nước.Mưa hay khiến người ta buồn. Nhưng em đã có rất rất nhiều khoảnh khắc hạnh phúc trong mưa. Như một chiều cuối thu ngày xửa ngày xưa, có một cơn mưa đứng chờ em trên lối về. Ngày hôm đó em ướt sạch tới từng ngón tay và cảm thấy tâm hồn mình nhẹ bẫng như vừa được trút bỏ. Em nhớ cả những ngày ngắm mưa rơi trên lá. Cuộc sống trong những ngày mưa ấy thật vui vẻ, rộn ràng, tươi đẹp và tràn trề hi vọng. 

Mưa chưa bao giờ làm em buồn.

Mưa chỉ khiến em nhớ.

Mưa giúp em giữ lại những cảm xúc đã bị lãng quên.

Điều đó. Tốt!

Chiều nay em ngắm một bức ảnh và cảm thấy như có điều gì đó trở về gần gũi lắm.

Trong ký ức của em vẫn còn hình dung được hình ảnh về Nguyên khi cô gấp cuốn sách đang đọc dở lại và ngước mắt nhìn lên cửa sổ trắng chiều mùa Đông. Đó là một hình ảnh đẹp. 

Hẳn Nguyên biết, rằng em vẫn đang chờ!

Xao xác...

Bức ảnh này, em ghi lại với cái tên "Tuổi thơ đánh mất".


Ngày hôm nay, em thấy mình xác xơ biết mấy.


Em đau. Em mệt. Em lo lắng. Và em thấy buồn. 

Những câu chuyện cứ ùa về không hề đúng lúc. Lúc này là thời điểm em cần phải khỏe mạnh, vui vẻ để tận hưởng hết niềm vui của thời kỳ đầu hôn nhân này mới đúng chứ nhỉ! Thế mà em cứ như con cò queo...

Em vẫn như thế, vẫn cần nhìn ngắm một không gian mới. Thực sự là như vậy!

Em muốn có 1 chậu cây nhỏ trong ngăn làm việc. Có lẽ màu xanh sẽ giúp ích cho em.

Ở một nơi nào ta là những người xa lạ. Sẽ không ai phán xét những gì ta làm, dẫu cho những điều đó có ngu ngốc và ngớ ngẩn đến mấy. 

Bài hát buồn biết mấy...

Và những bức ảnh có màu mật ong ấm áp và dịu dàng.

Cuộc sống là một dòng chảy với biết bao thay đổi. 

Thay đổi. 

Thật nhiều rồi!

Tiện ích download IDM cho Firefox 6


FireFox bản 6. không có quá nhiều đổi mới và cũng tương tự như bản FF trước, FF6 không tương thích với tiện ích Download IDM, vì vậy khi sử dụng  FF6, bản IDM trên máy tính của bạn sẽ không bắt được link down load trên các web âm nhạc, Youtube.v.v...

Fix lỗi đơn giản:

- Cập nhập bản IDM mới nhất.
- Download IDM CC 7.3.5 Free tại: http://afublog.com/download/idmmzcc.xpi và cài đặt nhanh chóng bản  IDM mới tương thích với UFF6.

Enjoy!:)

Chờ mùa.

Chiếc lá cuối cùng - Mỹ Linh
Composer: Tuấn Khanh

... Mộng về một đêm trăng thanh
Em thì thầm ngày đó thương anh...

Thèm một tí rét mướt. Thèm một tí run rẩy. Thèm cái mùi gió lành lạnh cuối thu. Chút hoa sữa tàn tạ. Chút lá rơi xao xác.Chút vàng cô đơn của những bóng đèn.

La la la... Rồi ngày đó sẽ đến, mùa Thu nhỉ!

Sẽ chẳng xa đâu, thời gian chỉ như một cái chớp mắt thôi!

Người ta bảo "Hạnh phúc sẽ đến với những người biết chờ đợi". 

Em sẽ chờ!

Những con đường vắng bước chân về

Nghiêng mái phố
Xiêu lòng người
----
 Hà Nội ngày trở về - Ngọc Anh
Composer: Phú Quang

Những ngày thật lạ. 

Tâm hồn tôi giờ là bóng những xao xác, hoan ca và hoài nghi.

Hiện tại cho tôi những khoảng khắc đẹp và những tiếng cười hạnh phúc.

Hiện tại cũng cho tôi cái cảm giác lo lắng, sợ sệt và hồi hộp trước những dự định.

Hiện tại cũng đẩy tôi vào sự hoài nghi, hoài nghi về trái tim con người.

Tôi không hiểu. Hoặc có thể đó cũng là tôi, đứng trước những mâu thuẫn trong chính bản thân mình, muốn chối bỏ những thứ mà tôi thực ra đã hiểu. 

Tôi sợ tôi sai. Tôi sợ một lời nói có thể làm tổn thương rất nhiều người và cũng làm trái tim tôi không bao giờ bình yên được. 

Thời gian qua chẳng bao lâu mà cuộc sống thay đổi quá nhiều.

Cuộc sống làm xói mòn của người ta những cảm xúc và những rung động đẹp. Cuộc sống trả người ta về với những niềm vui đầy tính thực tế. Hẳn nhiên đó là điều mà cuối cùng ai cũng được và phải nhận lấy.

Rồi sẽ đến lúc tôi nhìn lại và tự thấy rằng tuổi trẻ của mình đã qua, đẹp và thơ mộng như một giấc mơ.

Những ngày trẻ thơ, những bóng cây, sân trường, tiếng cười và tình bạn giờ đây đã nhạt nhòa như mây khói. Ta cứ tranh nhau làm tổn thương nhau, làm cho nhau buồn bã, thất vọng và rồi tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ, những cái nắm tay thật chặt, những giọt  nước mắt yêu thương, che chở, thứ tha và đùm bọc ngày xưa, giờ đã chẳng còn, và cũng chẳng bao giờ quay về nữa. 

Những hồi ức bé xíu, những mơ ước và khao khát đầu tiên, những con đường xưa giờ chẳng một lần quay lại. Có lẽ những bông tầm xuân vẫn nở để ngát thơm một bàn tay khác. Hàng cây trứng cá vẫn rụng hoa trắng xóa đường một bước chân xa lạ bước qua. 

Sao có lúc mình thèm thuồng cái cảm giác đó quá, buổi sáng mùa Đông mình tỉnh dậy, cùng chị gái ngập mũi trong khăn len và đi chợ. Cái thời hai chị em ngồi cả buổi để xem một chương trình ca nhạc sến chảy nước và thi nhau phê phán... Cái thời chị ôm mình, nghe mình khóc đến lặng người khi mối tình đầu hốt hoảng vỡ tan. 

Rồi biết bao thứ, biết bao điều đã qua, biết bao người đã xa, vấp ngã, thành công, buồn, vui, sướng, khổ. Tạo nên hình hài của tôi - ngày hôm nay.

Ký ức là thứ đôi khi khiến người ta tiếc nuối, bởi nó chứa đựng nhiều cảm giác mà giờ đây họ cảm thấy thật xa lạ và khó khăn. 

Nhưng rồi nó cũng đã qua, cũng đã là những kỷ niệm...

Bỗng một chiều thứ 7, tôi ngồi và nhận ra có phải người ta đang đùa giỡn. 

Bạn, bạn đang treo ngược những ký ức của tôi và về tôi lên mà đùa nghịch đấy sao???
---

Một chiều!


Một chiều - Phạm Anh Khoa
Composer: Đức Trí

Một ngày tôi đi trên những con phố phiến đá nâu
Hàng gạch đều trôi dần qua ngay dưới chân mình. 
Từng ngày đã trải trong thế giới sống tôi. 
Rồi lặng thầm trôi qua như phiến đá, lối đi một chiều. 
Có, có ai nói với tôi một lần
Về một chiều khác trong những lối đi 
Có, có ai nói với tôi đôi bàn tay hôm nào 
chạm vào nhau dù chỉ thoáng qua một lần. 
Người cứ bước, tôi vẫn cứ bước đi. 
Đường thật dài, những phiến đá quen lối vô hồn 
Rồi tự cười sẽ có lúc tôi nói, tôi hát vu vơ. 
Đường thật gần nhưng dường như không thấy mặt người. 
Sẽ có lúc tôi mơ về, một lần nào đựơc ngã trên lối đi. 
Để thấy ánh mắt ai dù chỉ một lần. 
Đường một chiều mà sao quá xa nhau. 
Con tim dau nhói khi trông thấy đôi môi em. 
Ký ức mang theo bây giờ chỉ còn là giấc chiêm bao. 
Ta xa nhau quá dẫu ta vẫn đi chung một chiều. 
Bước - cứ bước đi em… 
Tôi - chỉ nói thầm...

~ ~ ~

Những cánh hoa li ti màu xanh. 

Những bước chân nồng nàn mùi hoa sữa.

Những con đường ngập lá.

Mỗi cơn gió mang theo một khúc nhạc màu vàng.

Em muốn đi tìm mùa Thu. 

Tìm hoa Sữa.

Hà Nội ơi!

Em vẫn hình dung được bước chân lẻ loi bước qua con đường ngập lá. 

Hà Nội mùa Thu trong em là rất nhiều hình dung đầy ám ảnh. Một bậc thềm vắng. Một góc phố quên. Một gánh hàng hoa. Một nụ cười già nua khắc khổ. Áo trắng. Tiếng xào xạc. Gió. Mùi hoa sữa. Hương cốm. Những màu xanh ngọt ngào và thơm nức mùi tuổi thơ. 

Cuộc sống cần những khoảng lặng, cần những khoảnh khắc dừng lại để tận tưởng, để ngắm nhìn, để ghi nhớ.

...

Hôm nay em tìm được những giai điệu. Những giai điệu thật buồn, thật trống văng, thật cô đơn và cũng thật tự do, giống như một cái vung tay, nhỉ. 

Hôm nay em nghe "Một chiều" của Phạm Anh Khoa. Bài hát như sự ám ảnh khuất sau một tiếng cười.

Người ta không khóc, không ủ rũ, không quằn quại. Nỗi nhớ, sự cách xa, những gì đã đánh mất, đã qua đi, những thứ không thể tìm về... Nó không như thế. Nó chỉ. 

Là một khoảnh khắc khi ta nhìn lại, đôi môi không mỉm cười. Và trái tim ta nhói lên đầy tiếc nuối. 

Trong cuộc đời của một con người, có biết bao nhiêu điều để tiếc nuối. Nhưng có điều gì trở lại được đâu!

Thư gửi mùa Thu

Hà Nội ơi - Đã qua bao nhiêu ngày trở gió
Qua bao nhiêu đêm liêu xiêu lối cũ
Qua bao nhiêu nghiêng nghiêng bóng bên thềm...?
---
Thư Hà Nội
ST: Nguyễn Vĩnh Tiến
TH: Thùy Chi

Có phải mùa về đêm qua trên những con đường vàng như nỗi nhớ mong.
Có phải mùa về sáng nay trong một cơn gió sớm ướp sương đêm.
Có phải mùa về trong cơn mưa xối xả chiều nay...

Để cho người ta thấy lòng mình như từng ngõ vắng, hun hút gió, đầy tự do, đầy hoang hoải và bối rối... 

Mỗi sớm, em thức giấc...
...thấy Hà nội bên sông...
...bao nhiêu ngày của anh ...như sương giăng...

Những con đường chưa bao giờ vắng gió, như lòng em chưa một giây ngừng yêu thương Hà Nội, yêu thương mùa Thu, yêu thương từng hơi thở của đời sống này.
Thư Hà Nội, gửi mùa Thu và những người ta đi.

Gửi chính em để nhắc em còn nhớ, những say mê và đợi chờ. 

Em còn đợi lá vàng bay, đợi những con đường hun hút gió, đợi những cơn gió lạnh chớm hương hoa sữa, đợi những ngày run run mà thả rơi vào phố một giọt nước mắt lạnh lùng. 

Em đợi niềm hạnh phúc trẻ thơ khi cầm trên tay mảnh lá sen gói vài bông cốm mới, đợi một cơn mưa mùa Thu, đợi một ký ức xưa cũ mỉm cười, đợi một bức tường xanh rêu, đợi như biết bao năm của tuổi trẻ em từng đợi, hình ảnh một cụ già đọc báo bên cửa sổ mưa.

Em đợi Nguyên về!

Nguyên kiên cường của em. Nguyên mỏng mảnh của em. Cứ mãi đỏng đảnh và dỗi hờn. Cứ mãi u buồn và ám ảnh. Cứ mãi mê mải với niềm hạnh phúc được ra đi, được kiếm tìm. Có mùa Thu nào em không đợi Nguyên về... Và cũng có mùa Thu nào Nguyên quên đường về với em đâu...

Mỗi sớm bậc thang Hà Nội
Em lại thấy em như
....từng ngõ vắng ...đợi anh...

Có những sự chờ đợi cuối cùng vẫn chỉ là chờ đợi.

Có những lời hứa cuối cùng vẫn chỉ là lãng quên.

Nhưng như một lẽ tự nhiên, mùa Thu cứ đến, Nguyên cứ về. Ký ức giống như một con đường, mỗi bước chân qua tạo thành một lối mòn, mỗi con người đi qua để lại một ánh mắt, mỗi tiếng nói bỏ lại một âm thanh, sự im lặng bỏ lại một khoảng trống và những hẹn ước tàn phai bỏ lại một chút buồn. 

Và lại là một lẽ tự nhiên, những ký ức ấy tự phong mình trong những bước tường rêu úa, đắp chiếc lá vàng mùa Thu mà quay lưng nhắm mắt.

Chỉ đôi khi, tại một cơn gió nhắc nhở, nên xao xác... trở mình!

...