Mưa.

Cô có gương mặt thanh thản và gầy guộc.
Cô hay cười nhưng luôn xanh xao.
Cô đã cho con một quãng đời đẹp đẽ. Những ngày bước chân vào thế giới cảm xúc mới.
Những thành công mà con có được ngày ấy là nhờ bàn tay cô dẫn dắt.
Với con, cô luôn là người phụ nữ dịu dàng nhất. Dịu dàng như một hơi thở, một làn khói.
Bàn tay cô con chạm vào dường như chưa bao giờ mang hơi ấm. Nhưng cô đã luôn mỉm cười.
Bất chấp những đau đớn và mệt mỏi cô đã luôn chịu đựng để có thể đứng trên giảng đường.
10 năm trời.
Cô là ký ức tuổi thơ đẹp đẽ mà con còn lưu giữ.
"Cô giáo em trẻ lắm".
Trong con, cô vẫn còn đẹp và trẻ trung như 8 năm về trước.
Và sẽ mãi mãi như thế.
Cô ơi!
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment