The Open Hands!

Bạn có biết!?
Việc đặt mình trong sự kết nối thân thiện với cộng đồng sẽ mang lại cho bạn niềm vui và niềm hạnh phúc khi cảm thấy mình thực sự đang tồn tại!
Đó là khi bạn nhận và cho đi.
Tôi luôn nghĩ rằng khi bạn cho đi điều gì cũng là lúc bạn đang nhận lại một thứ có giá trị đôi khi còn lớn hơn nhiều lần thứ bạn đã mất.
Nhường ghế cho một người già, bạn bày tỏ lòng biết ơn đến cả một thế hệ; cho một người mẹ đang mang bầu, bạn chung tay ươm mầm cả một tương lai, nhường ghế cho một cô bạn gái mệt mỏi, bạn bảo vệ và yêu thương cả một nửa đẹp đẽ của thế giới. Ấy là chỉ từ một hành động nhỏ!
Bạn có nhìn thấy nụ cười và ánh mắt ngời sáng của những người mà bạn từng đưa đôi tay mình ra để dù chỉ một lần, dù chỉ một hành động nhỏ nhoi, để giúp đỡ họ?
Những khi ấy, liệu có lúc nào bạn không cảm thấy trái tim mình cũng ngời sáng hạnh phúc và sự tự hào về bản thân?
Tôi đã từng mỉm cười khi nhìn thấy một đứa trẻ dắt tay đưa cụ già sang đường. Tôi đã từng mỉm cười khi nhìn thấy đoàn người đứng chờ cho tới khi tín hiệu đèn xanh bật sáng mới đi bộ qua đường ở nơi quy định. Tôi đã từng mỉm cười khi nhìn thấy một bạn trẻ đi trên đường, nhặt túi nilon dù không phải do mình đánh rơi, và bỏ vào thùng rác gần đó... Hay rất nhiều, rất nhiều hành động nhỏ nhưng đẹp đẽ ở khắp nơi trong cuộc sống quanh tôi.
Khi ấy, tôi tự hào vì mình đang sống trong một xã hội tốt đẹp, một cộng đồng có ý thức và luôn luôn biết phấn đấu từ những điều nhỏ nhất.
Dường như ai cũng vậy, sống trên thế giới này, luôn cảm nhận rõ niềm vui khi người khác hạnh phúc vì đón nhận tình yêu của mình còn hơn cả khi mình đón nhận tình yêu của người khác.
Chúng ta kết nối, chúng ta tồn tại, chúng ta phát triển. Và ngược lại.
Làm một Người Có Ích, không cứ phải triển khai thành công một dự án bảo vệ môi trường toàn cầu, cứu một con tàu khỏi cơn bão lớn hay tìm ra phương pháp hạn chế tác hại của bom nguyên tử. Làm một Người Có Ích, có thể chỉ là không hút thuốc và nhắc nhở người khác không hút thuốc ở nơi công cộng, là phân loại và đổ rác ở đúng nơi quy định, giúp một bà cụ đi qua đường, nhặt chiếc mũ rơi cho người mẹ đang ẵm con trên tay, chỉ đường cho người mới đến thành phố hay đơn giản lắm, chỉ là một nụ cười trên môi để làm thế giới quanh mình ngời sáng...
Bạn có biết!?
Sự tồn tại của bạn đã mang đến hạnh phúc cho rất nhiều người.
Sự tồn tại của chúng ta đặt trong sự kết nối với nhau sẽ trở thành vận mệnh của tương lai.
Những điều tốt đẹp nhỏ nhoi bạn làm không chỉ có tác dụng tức thời mà còn giáo dục ý thức cho rất rất nhiều người xung quanh bạn.
Và bạn cũng đã mang đến sự tự hào cho rất nhiều người giống như tôi, đã quan sát và tự hào về cộng đồng tốt đẹp của mình!
Mỗi chúng ta đều đang có đôi bàn tay luôn sẵn sàng rộng mở.
Vậy, bạn còn chần chờ gì mà không đưa tay ra, để ngay hôm nay, trở thành một Người Có Ích!?
---

Dịu dàng...

Ngày dịu dàng khi em ở bên anh.
Chăm sóc người chị anh yêu quý.
Và nhìn anh cười nói giữa gia đình của em, anh, chị, mẹ, các cháu...
Em gạt bỏ những suy nghĩ nặng trĩu và ngạt thở sang một bên, để rồi hạnh phúc vì thấy mình như một con người khác tươi mới và vui vẻ, yêu anh mà không day dứt, hạnh phúc mà không gợn ưu tư.
Nguyệt bảo em: "Hãy cố gắng sống hạnh phúc Minh nhé!", vì bạn đang thật bối rối với câu chuyện của mình và không muốn nhìn thấy em đau buồn.
Em cũng không ủ rũ hơn nữa.
Em sẽ để mở mọi cánh cửa để gió ùa vào.
Tha thứ cho mình, tha thứ cho cuộc sống.
Nhìn vào mình để bao dung hơn với mọi người.
Và mỗi ngày sẽ yêu anh hơn...
Mong mình bên nhau dài lâu anh nhé.
Vì cuộc sống bên anh dù khó khăn thế nào vẫn tươi sáng và sống động vậy!

With Love!


I Believe My Heart
by Duncan James & Keedie
---
Những ngày này tôi cảm thấy rõ ràng là chúng tôi đang hạnh phúc dù xung quanh có muôn ngàn thứ để lo lắng. Chỉ cần chúng tôi bên nhau, cả 2 sẽ cùng nhau giải quyết mọi thứ thật tốt.
Những ngày này tôi cảm thấy rõ ràng mọi khoảng cách đang hẹp dần lại. Ngày xưa mỗi lần tôi đến, luôn thật ngại ngùng với Mm, nhưng giờ gặp chị, cảm thấy thật tự nhiên khi cười nói và hai chị em cũng tâm sự với nhau mà chẳng hề thấy tẻ nhạt hay có lúc nào phải im lặng.
Tôi cũng nhận ra rằng quan tâm và yêu thương người khác thực sự khiến mình trân trọng và yêu quý bản thân hơn.
Tôi sẽ bỏ lại hết sau lưng.
Bởi vì chính bản thân tôi, cũng đã từng tự vượt qua những nỗi đau mà tất cả bạn bè xung quanh đều nghĩ rằng sẽ lấy hết đi của tôi niềm tin và hi vọng vào tình yêu, để đứng dậy. Quá khứ với tôi giờ đây là một câu chuyện đẹp đẽ và nhẹ nhàng dù nó để lại không ít những ám ảnh và lo sợ mà tôi không thể tránh. Khi tất cả đi qua, tôi thấy khâm phục và yêu quý mình. Tôi thật dũng cảm và mạnh mẽ! Không có gì làm mất đi của tôi lòng tin vào sự tốt đẹp của cuộc sống. Tôi đã đợi để 1 ngày có thể đưa tay ra, và đã đưa tay ra. Đã có những sóng gió, đã có những phân vân, và hoang mang. Nhưng tôi không bao giờ hối hận và nếu có cơ hội để làm lại từ đầu, tôi cũng sẽ không quay lại.
Người yêu của tôi. Người đã chạm tay vào linh hồn mỗi lúc một khô cằn của tôi. Người đã cuốn tôi đi theo. Làm những trò ngốc nghếch để khiến tôi cười khi tôi ủ rũ. Ôm chặt lấy tôi và để tôi mặc sức khóc trên vai anh. Người đã đi cùng tôi qua rất nhiều con đường đầy gió. Đã nắm tay tôi khi tôi run rẩy. Đã tựa vào tôi khi mệt mỏi. Đã cười mỗi khi nhìn thấy tôi. Đã thật sôi nổi khi ăn những món ăn tôi nấu. Đã ngượng ngùng vì tôi. Đã tự hào vì tôi. Đã ôm thật chặt tôi, để tôi nghe tiếng tim anh đập, và hôn lên tóc tôi. Khi ấy, tôi biết rằng anh yêu tôi. Chúng tôi ở cạnh nhau, để ngắm nhìn, tận hưởng và chia sẻ cuộc sống này.
Yêu em anh có hạnh phúc không?
Có chứ!
Tôi đã không phải đợi để nghe câu trả lời đó. Nên tôi hạnh phúc.
Bạn có biết cảm giác hạnh phúc khi bạn có thể làm cho người mình yêu thương hạnh phúc?
Nên tôi sẽ quên hết tất cả. Quên cuộc nói chuyện đã làm tôi căng thẳng và khổ sở trong suốt những ngày qua. Quên cả cảm giác sợ hãi nhưng yên lòng 1 cách đau khổ khi tính tới chuyện rời xa anh. Quên cả những run rẩy khi nghĩ đến những tháng ngày không còn anh bên cạnh. Quên cảm giác chán ngán và mệt mỏi khi nghĩ tới việc phải bắt đầu 1 câu chuyện mới. Quên rằng tôi đã từng rùng mình vì tưởng tượng ra anh sẽ quay đi và xóa sạch tất cả mọi thứ về tôi mà không chút tiếc nuối hay buồn bã.
Bạn từng nói với tôi, cần phải sống với một chút ích kỷ để giữ gìn trái tim mình được hạnh phúc và tươi mới.
Nên giờ tôi sẽ không đau khổ nữa.
Tôi sẽ không tự trách bản thân, không hành xác bằng những đêm không ngủ để lên kế hoạch ra đi, không bần thần ngồi với một hai giọt nước mắt lạnh ngắt vì nghĩ rằng mình chẳng mang đến điều gì tốt đẹp...
Chúng tôi yêu nhau. Anh nói rằng thế là đủ. Tôi cũng không cần gì hơn.
Nên thế là đủ rồi!
---
Khi anh nói: "Lại đây với anh nào!" và dang rộng đôi tay, em bỏ lại mọi vướng bận sau lưng và nép vào tay anh không bao giờ do dự.
Cảm ơn anh yêu!
---
Giờ thì tôi không nghĩ nữa.
Tôi sẽ nghỉ ngơi vì ngày mai, ngày mai, ngày mai nữa... những người thân yêu của tôi sẽ còn cần đến tôi bên cạnh!
---
Good luck!
---

Thiên thần bé!

Ở lại đi nhé!
Một chút lo toan êm dịu, một chút quan tâm thật lòng, một ngày sống vì người khác, chợt nhận ra những người lạ lùng từ đâu bỗng thật gần gũi với mình!
Hôm nay R ngố bảo rằng có mình ở bên R ngố cảm thấy yên ổn.
Một câu nói trở thành động lực để yêu thương, nguồn sức mạnh để cố gắng và thêm tí chút vào niềm tin vào chiếc ly.
Kể mà anh không chỉ nhận ra điều đó trong những lúc khó khăn...:)
----

How does she know?




That's how you know

(Enchanted OST)

How does she know you love her?

How does she know she's yours?

How does she know that you love her?

How do you show her you love her?

How does she know that you really, really, truely love her?

How does she know that you love her?

How do you show her you love her?

How does she know that you really, really, truely love her?

It's not enough to take the one you love for granted

You must remind her, or she'll be inclined to say...

"How do I know he loves me?"

(How does she know that you love her?

How do you show her you love her?)

"How do I know he's mine?"

(How does she know that you really, really, truely love her?)

Well does he leave a little note to tell you: you are on his mind?

Send you yellow flowers when the sky is grey? Heyy!

He'll find a new way to show you, a little bit everyday

That's how you know, that's how you know!

He's your love...

You've got to show her you need her

Don't treat her like a mind reader

Each day do something to need her

To believe you love her

Everybody wants to live happily ever after

Everybody wants to know their true love is true...

How do you know he loves you?

(How does she know that you love her?

How do you show her you need her?)

How do you know he's yours?

(How does she know that you really, really, truely-)

Well does he take you out dancin' just so he can hold you close?

Dedicate a song with words in

Just for you? Ohhh!

He'll find his own way to tell you

With the little things he'll do

That's how you know

That's how you know!

He's your love

He's your love...

That's how you know

(la la la la la la la la)

He loves you

(la la la la la la la la)

That's how you know

(la la la la la la la la)

It's true

(la la la la la)

Because he'll wear your favorite color

Just so he can match your eyes

Rent a private picnic

By the fires glow-oohh!

His heart will be yours forever

Something everyday will show

That's how you know...

He's your love...

That's how she knows that you love her

That's how you show her you love her

That's how you know...

That's how you know...

He's your love..
--------------------
Bộ phim này mình và R đã cùng nhau xem. Đoạn kết hơi dài dòng nhưng bộ phim nhìn chung là hay.
Cảnh Gisell và Robert nhảy trong vũ hội, ánh mắt họ nhìn nhau khiến tất cả xung quanh lu mờ.
R cười ầm ĩ lúc hoàng tử Edward rút kiếm ra để soi răng.
Mọi thứ lúc nào cũng tươi sáng, đẹp đẽ và tràn đầy ánh sáng.
Những câu chuyện cổ tích không phải thuần túy chỉ là cổ tích, không thuần túy chỉ là những điều không có thật.
Giống như bài hát này. Là một phần có thật mà dường như đã rất nhiều người đang yêu qua thời gian đã quên mất.
Quên nói rằng "Anh yêu em!", rằng "Em yêu anh!".
Tôi đã luôn nghĩ, ở một khía cạnh nào đó, người ta đều có thể cảm nhận tình yêu mà đối phương dành cho mình mà không cần đến lời nói.
Nhưng ngôn ngữ là sức mạnh mà nhờ nó, thế giới loài người đã đạt đến cực phát. Ngôn ngữ bắt nguồn từ lao động, từ nhu cầu kết nối để chống chọi lại thiên nhiên và kết hợp thành một khối thống nhất của con người. Ngôn ngữ đem lại tri thức, đem lại cảm nhận và kết nối tâm hồn.
Ngư ời ấy yên ổn với suy nghĩ rằng bạn yêu họ thật nhiều dù bạnkhông nói ra. Bởi vìbạn luôn thật dịu dàng, luôn quan tâm và chiều chuộng người ấy, luôn nhớ đến người ấy từng giây phút và luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho người ấy. Bạn luôn coi người ấy là "người lạ duy nhất" trong tim, luôn mong mỏi và phấn đấu vì tương lai không chỉ của riêng bản thân mình. Nhưng mãi rồi, từng chút từng chút một, rồi người ấy sẽ không tin vào bản thân nữa. Người ấy sẽ nghĩ liệu bạn yêu họ không hay mọi thứ chỉ là trách nhiệm, là những việc đã thường xuyên đến mức thành thói quen? Người ấy sẽ có cảm giác rằng họ chỉ đoán mò. Rằng bạn không nói yêu người ta vì nếu bạn thốt là lời ấy, bạn sẽ cảm thấy đang dối lòng mình.
Cáo từng nói: "Ngôn ngữ là nguồn gốc của sự ngộ nhận", ấy là khi bạn đem ngôn từ để che đậy lòng mình và lừa dối người khác. Tôi lại nói: "Ngôn ngữ mang lại sức mạnh của niềm tin vào sự chân thật của tình yêu." Sẽ không ai đang yêu mà không muốn nghe một lời nói giản đơn từ đối phương rằng người đó yêu mình thật nhiều.
Vậy thì tại sao, bạn đang yêu, bạn lại không dừng lại, nắm chặt tay, nhìn vào mắt người yêu mình và nói với người ấy rằng bạn yêu người ấy!?
Tại sao bạn im lặng để đến ngày con chim bên cửa sổ bay mất mới đứng lại một mình mà ngẩn ngơ tiếc nuối?
Tại sao bạn có câm nín một cách cố chấp để rồi ôm ấp nỗi đau rằng mình chưa làm tất cả để rồi mất đi người mình muốn có nhất?
Và tại sao, bạn không để cho người ấy biết rằng bạn yêu người ấy bằng cả tâm hồn và trái tim ngay ngày hôm nay, vì ngày mai, ai biết cuộc đời này sẽ đưa chúng ta đi tới bến bờ nào!
Sẽ không ai biết sức mạnh của một tin nhắn ba chữ giản đơn bất chợt xuất hiện trong điện thoại. Không ai biết niềm vui tươi sáng mà bông hồng vàng đem đến trong một ngày u ám. Không ai biết hết sức mạnh của một cái siết tay thật chặt, một ánh mắt, một lời nói. Không ai biết hết cái khuây khỏa của một cái ôm chặt bất ngờ. Và dường như, chẳng ai hiểu nối rằng việc bị người mình yêu thương "treat like a mind reader" thì khó chịu đến mức nào!
Hãy yêu thương như ngày mai thế giới sẽ tàn lụi và ta không còn bên nhau.
Điều gì ngày mai có thể sẽ đưa cô ấy ra đi mãi mãi, bạn sẽ không bao giờ biết được!
---
Cố gắng lên anh trai của em! Em tin là anh sẽ làm được.
Đừng bỏ cuộc khi anh còn chưa thực sự chiến đấu!
Just tell her!:)
---

Cũ.

Ngày ấy...
Xưa rất là xưa.
Trái tim tôi không ấm áp nhưng bình yên.
---
Bây giờ...
Trái tim tôi ấm áp nhưng đôi khi không bình yên được nữa.
Mỗi sáng tôi thức dậy, và tôi cảm thấy ngày hôm qua dường như đã trôi qua lâu lắm.
Giống như đã bao nhiêu ngày dài, bao nhiêu giờ và phút đã đi qua kể từ ngày hôm qua chúng tôi ở bên nhau.
Mỗi sáng tỉnh dậy, thấy lòng mình đang nhớ là một lần lo sợ.
Khi tôi không còn làm chủ được trái tim thì đó là lúc nguy hiểm nhất.
Tôi có thể rơi bất cứ lúc nào mà không tự cứu mình được.
---
Còn người yêu tôi thì quá ngố.
---

Hư không.

Ôi bạc lòng!
Cứ như một vét cắt nhỏ và rỉ máu đâu đó từ bên trong.
Như đang đi thì bước hụt.
Mình cũng không rõ.
Mình đã cố gắng hết sức, để làm những gì tốt đẹp nhất, mong đợi và dành cho người mình yêu thương những điều mà mình nghĩ sẽ tốt cho người ấy.
Mọi thứ bình lặng đến mức đôi khi cảm thấy thật là thê thảm.
Đến mức bất an.
Đến mức muốn bỏ chạy, chui đầu vào một góc xanh thẫm và im lặng mà khóc.
....
Ngày đi, đêm tới, nghe tiếng hư không...

Một cái gì cũ kỹ.

Dandelion.
Ngày xửa ngày xưa...
Giờ đã trở thành một điều cũ kỹ!
---
M.U gặp lại Bayern Munich ở vòng 8 đội.
Cũng là 1 điều cũ kỹ.
:)
---

Một chiều ngồi nhớ!

Nhớ em lắm!
Bây giờ đang là tháng Ba.
Mùa xuân đang vắt vẻo đâu đó trên những kẽ lá, những mầm chồi xanh non.
Đâu đó trong tiết u ám se lạnh và mưa bất chợt.
Vậy mà em đã đi rồi.
Em cũng giống như Nguyên vậy. Nguyên của mùa Thu và em của mùa Xuân, đều là những niềm hạnh phúc tuyệt vời đến với tôi chỉ một thoáng rồi tan biến.
Vậy mà năm nào cũng thế, năm nào cứ đến mùa là tôi lại hồi hộp đợi mong.
Ôm vội vàng hạnh phúc nhỏ nhoi và đau đớn vì biết rằng một khắc rồi tất cả sẽ tan biến.
Tháng ba.
Tháng ba lạnh sót, rồi bao nhiêu nắng ấm và ánh sáng dành hết cho tháng Tư, tháng của những niềm vui quay về.
Tôi còn có điều mà đợi mong.
Ấy vậy mà, đã bao giờ tôi đứng nhặt một cánh hoa Sưa đặt lên tay mình đâu...
Tôi chỉ biết đứng nhìn...
---

Anh!

Yêu anh nhất quả đất!
----

In silence together

Hasuke tìm thấy tôi ở khu ẩm thực trong công viên Ueno. Khi ấy, tôi đang ngồi một mình trong góc vắng vẻ và đơn độc nhất của quán ăn, hầu như che khuất hoàn toàn khỏi đám đông hàng trăm người làm thành từng nhóm nhỏ, vui vẻ nói cười với nhau bên rượu sake và nồi lẩu bốc khói nghi ngút. Tôi ngước lên nhìn cậu. Một vệt dài trầm tư, cao lớn khắc vào tim tôi như sự tiếc nuối và gây nên cảm giác sợ hãi mơ hồ.

Hasuke năm nay 22 tuổi. Cha cậu là người Nhật còn mẹ là người Việt Nam. Cậu sống ở Việt Nam từ nhỏ. Năm 17 tuổi, mẹ Hasuke mất do bệnh ung thư, cậu cùng cha trở lại nước Nhật. Còn tôi, tôi đến Nhật theo chương trình trao đổi sinh viên của khoa nhạc cụ cổ điển và quen Hasuke ở Đại học nghệ thuật Tokyo. Hasuke là người bạn đầu tiên của tôi ở Nhật. Vì cậu biết tiếng Việt, vì cậu từng sống ở Hà Nội 17 năm, và vì đôi mắt của cậu ngước lên nhìn tôi khi tôi lần đầu tiên bước vào lớp học. Ánh mắt như nước hồ mùa Xuân, bình thản và tuyệt đối trong lành. Hasuke là người ít nói. Bạn bè trong lớp bảo: “Hasy trầm lặng như một pho tượng cũ!”. Tôi nói: “Cậu ấy có đôi mắt rất biểu cảm!”, và họ phá lên cười, không biết vì câu nói ấy hay vì những âm sắc của sự bênh vực ương ngạnh trong giọng nói tôi.

Mọi người gọi tôi và Hasuke là bạn thân. Nhưng tôi nghĩ không hoàn toàn đúng thế, hoặc là, tôi không thể nào gọi tên được mối liên hệ giữa tôi và cậu. Tôi và Hasuke hay đi cùng nhau nhưng nói với nhau rất ít. Cậu thường im lặng và không hiểu sao điều đó làm tôi dễ chịu. Chúng tôi chỉ nói với nhau nhiều bằng âm nhạc. Tôi thích đàn khi có Hasuke bên cạnh. Dương cầm làm tôi đam mê còn âm thanh thiên đường từ chiếc Violin của cậu làm tôi cảm thấy được giải thoát. Mỗi khi kết thúc bản nhạc, tôi hay ngước lên nhìn những món tóc bết lại vì mồ hôi và ánh mắt lấp lánh của cậu. Những lúc như vậy, Hasuke thường nhìn tôi và mỉm cười rất dịu dàng. Nụ cười nhẹ thoảng qua như một làn khói màu lam trong buổi sớm. Nhưng cái động tác đơn giản là kéo hai mép khiến làn môi giãn ra thành một đường cong nhẹ ấy lại làm tôi vui sướng đến lạ kỳ.

Hầu như ngày nào tôi và Hasuke cũng gặp và đi cạnh nhau, nhưng không ai nghĩ chúng tôi yêu nhau cả. Mọi người đều gọi chúng tôi là bạn thân. Có thể là bởi bầu không khí trong lành giữa từng centimet mà tôi và Hasuke tạo ra, và cái cách chúng tôi chơi đàn cùng nhau, là một sự thấu hiểu, khớp nối và đồng cảm mãnh liệt. Từng ấy thứ thì đâu giống như là yêu? Hơn nữa, mọi người trong khoa ai cũng biết chuyện của tôi và Hải.

Hải hơn tôi hai tuổi. Anh đến Nhật trước tôi cũng hai năm. Hiện giờ, anh đang chơi cho dàn nhạc của khoa và người ta nói anh là người kéo vỹ cầm giỏi nhất khoá. Tôi và Hải yêu nhau. Vì sao tôi chẳng rõ. Một ngày tôi tỉnh dậy và thấy bằng sự cố nào không rõ, con bé bình thường cả về hình thức và tài năng là tôi đang đi cạnh Hải với tư cách người yêu. Nhưng một điều lạ là cho đến giờ nghĩ lại, tôi thấy mình chưa có khoảnh khắc nào cười vu vơ một mình kể từ khi yêu Hải, dù lúc ở cạnh nhau, chúng tôi cười nhiều và tình yêu cũng có buồn giận, nhớ thương… Khi không có Hải bên cạnh, mọi cảm giác ấy trôi tuột khỏi trí nhớ cứ như chưa từng xuất hiện. Còn tôi, lúc ấy lại vui vẻ sống tiếp cuộc sống của mình mà vô tâm không nhận ra điều đó.

Hải cũng gọi tôi và Hasuke là bạn thân. Có lần tôi hỏi anh: “Em và Hasuke đi với nhau nhiều thế, anh không ghen sao?” Anh cười: “Tại sao anh phải ghen với bạn thân của em chứ?”.

Tôi và Hải đã có hai năm dễ chịu bên nhau. Mỗi khi mùa Thu bắt đầu về, Hải đi biểu diễn cùng dàn nhạc thường xuyên hơn. Anh rất bận rộn và tôi cũng không phàn nàn gì chuyện càng lúc càng ít nhìn thấy mặt người yêu. Tôi vẫn hay đi với Hasuke và chúng tôi vẫn dành đến hai phần ba thời gian ở cạnh nhau để … im lặng. Chúng tôi vẫn nói với nhau rất nhiều bằng tiếng đàn.

Còn giờ thì tôi và Hải không còn là người yêu của nhau nữa. Lần đó, tôi và anh cùng đi Kyoto chơi vào kỳ nghỉ cuối tuần. Buổi chiều, anh nhìn vào mắt tôi và nói: “Linh này, em không yêu anh đúng không?” Rồi chúng tôi chia tay nhau bên bờ sông Kamogawa. Hải nói anh buồn và sẽ ở lại Kyoto ít ngày nên tôi đi về một mình. Đường dài và tôi đã nghĩ rất nhiều. Chia tay mối tình hơn hai năm bằng một tiếng thở dài, một khoảng trống nho nhỏ trong cuộc sống. Tôi buồn bã thừa nhận rằng Hải nói đúng. Hải có tất cả những gì mà mọi cô gái đều mong muốn ở người mình yêu, hình thức, tài năng, tiền bạc, tương lai, sự mạnh mẽ, tin cậy, sự tinh tế, dịu dàng, và cả cái lãng mạn của một nghệ sỹ Vĩ cầm… Nhưng chẳng biết vì lý do gì mà anh lại đúng khi nói tôi không yêu anh. Tôi đã không thực sự yêu anh như tôi nghĩ, như mọi người nghĩ. Có lẽ, nguyên do là ở “cảm giác”!

Khi về đến Tokyo, tôi tìm gặp Hasuke. Tôi ngồi xuống và tựa đầu vào vai cậu. Hasuke im lặng, còn tôi đánh rơi một giọt nước mắt, không hẳn vì buồn. Năm ấy là năm học cuối.

Cuối tháng Ba, hai người bạn cùng phòng của tôi đã về nước còn tôi nán lại để thưởng thức lễ hội Hanami cuối cùng trong đời sinh viên. Hasuke mang đến cho tôi một chiếc chuông gió bằng thuỷ tinh và treo lên nhánh đào lá xanh rì trước cửa sổ tầng hai. Nó lêu leng keng mỗi khi có gió. Tôi thích âm thanh ấy, như va vào tim!

Những ngày cuối cùng, tôi dành nhiều thời gian để chơi đàn mỗi khi Hasuke đến. Những bản nhạc tôi chơi thời gian này chợt mang nhiều tiếc nuối. Dường như có điều gì đó nơi này còn khiến tôi lưu luyến. Hasuke chỉ ngồi im trên chiếc sofa đơn trong góc phòng và nhìn tôi đàn. Khi tôi đề nghị: “Hasuke này, cậu cầm cái đuôi ngựa len và kéo bản Chanson D’Automne đi?”, Hasuke chỉ mỉm cười và lắc đầu. Đến khi tôi hờn dỗi: “Cậu không thích chơi đàn với tôi nữa sao?” thì cậu mới lại gần, đặt bàn tay trái lên tóc tôi và nói bằng chất giọng trầm mềm mại: “Không phải thế đâu!”. Những ngày này, Hasuke đề nghị tôi không chơi Đoản khúc lãng quên số 5 nữa, hoặc nếu tôi cố ý chơi bản nhạc đó, cậu đứng dậy, nói “Tạm biệt!” và bỏ về. Tôi rời phím đàn, đứng dậy nhìn theo cái lưng rộng và gầy của cậu khuất sau rặng cây, thấy đau lòng một cách kỳ lạ. Lúc ấy, tôi những muốn chạy theo giữ cậu lại, thế mà chân không thể bước.

Còn tối nay, Hasuke tìm thấy tôi ở góc quán rượu trong Ueno. Tôi ngước lên nhìn cậu. Hasuke thật là cao, phải đến hơn 1m8. Cậu mặc bộ vest màu xanh đen, chiếc ca-vat thanh mảnh và trẻ trung bị kéo ra để lộ một cái nút áo chưa cài, đoán chừng cậu phải đi hết nửa Ueno để mò ra tôi giữa bể người! Lúc ấy, nhìn cậu như một nét vẽ mảnh khảnh bằng mực tàu trên nền sáng của những chiếc bóng điện trông như nhiều quả cam rực rỡ treo dưới những tán hoa Sakura nở rộ. Tôi nhìn vào đôi mắt đen thẫm của Hasuke. Sâu thẳm. Lấp lánh.

“Cậu ngồi xuống đi!” - Đợi Hasuke ngồi xuống, tôi đặt một cái chén sứ nhỏ ở mép bàn đối diện và rót đầy thứ rượu trắng mềm. Cậu im lặng, cầm ly rượu lên, che tay và uống cạn. Tôi mỉm cười nhìn cậu thích thú. Lần đầu tiên tôi uống cùng Hasuke. Cậu nhấc chai rượu men trắng và rót vào ly của tôi. Một cánh hoa đào rớt xuống, xoay tròn giữa chén rượu. Với tôi, hoa Anh đào nở chẳng thấy niềm vui. Đẹp mà mỏng manh quá. Chỉ một khắc là tan vỡ, chỉ một chớp mắt đã không còn. Nhưng hoa Anh đào luôn làm nên một không gian tĩnh và thi vị. Đến nỗi tôi ngượng ngùng uống cạn ly rượu, trong lòng thấy buồn vô hạn. Cánh đào vướng vào môi. Cay. Nồng. Ấm. Hasuke đưa tay gỡ cánh hoa xuống. Khoảnh khắc đó, tôi chao đảo!

“Đan Linh. Ngày mai về Hà Nội?” - Hasuke chậm rãi từng tiếng. “Ừ. Mai tôi về.” - Tôi ngước lên những tán hoa, giọng nói còn run run. “Đã gặp Hải chưa?” “Gặp rồi.” Hasuke im lặng. Tôi biết cậu đang nhìn tôi, vì thế tôi không dám rời mắt khỏi tán hoa nở rực rỡ sau vai cậu. “Linh thích Sakura không?” “Sakura yểu mệnh lắm.” “Cánh hoa lúc nãy cũng yểu mệnh vậy.” Tôi quay sang nhìn Hasuke và giật mình khi chạm vào ánh mắt cậu. Sâu thẳm. Lấp lánh. Và tay tôi run lên, hay thân thể tôi run lên? Buổi tối giữa tháng Tư còn se lạnh hay bởi tôi vừa phát hiện đâu đó trong tôi vừa vỡ vụn? Hasuke nắm chặt tay tôi: “Linh đang lạnh!” Không. Không. Tôi không lạnh. Cũng không phải vì rượu sake mà má tôi nóng rực lên. Bầu trời ngã nhào xuống, những thảm màu trắng hồng đầy cánh hoa đào rụng và những quả cam sáng rực rỡ nhoè đi trong mắt tôi. Không khí mùa xuân trong như một nốt cao. Hasuke nhắm mắt lại và cẩn trọng đưa bàn tay tôi áp vào môi cậu. Đôi môi mềm và nóng ran. Tôi không khĩ mình còn ngồi trên mặt đất. Tôi đang bay lơ lửng đâu đó, giữa một không gian êm ái, ngọt ngào. Thời gian như ngừng lại, khộng trung đầy những cánh sakura xoay tròn như điệu luận vũ của loài hoa. Vũ khúc xoay tròn tuyệt diệu!

“Tôi sẽ trở lại Việt Nam vào tháng Mười và chúng ta sẽ cùng chơi bản Chanson D’Automne nhé?” - Hasuke nhìn tôi ấm áp. Trong tôi lúc ấy, một niềm vui lạ lùng vừa oà khóc, tôi mỉm cười và gật đầu. “Nhưng hãy hứa với tôi một điều - Cậu không rời khỏi mắt tôi - Từ giờ đến lúc đó đừng chơi Đoản khúc lãng quên số 5!” “Vậy chơi Đoản khúc lãng quên số 4 nhé?” - Tôi bật cười. “Không, đừng chơi bản nào cả. Linh hứa đi!” “Ừ, tôi hứa!” …. Và tôi chìm sâu trong ánh mắt tha thiết ấy.

Giữa tháng Tư, Ueno là một vệt trắng lấp lánh giữa đêm dài. Giữa tháng Tư, Tokyo hoa Anh đào tràn ngập những con đường trầm lặng. Người thả hồn vào hoa, vào rượu sake ngây ngất. Còn Chanson D’Automne - Bài ca mùa Thu, người ta đợi Hà Nội, khi chuông gió hát vui ngoài cửa sổ, dương cầm được chỉnh âm và tháng Mười thì đã về rồi.
Hanoi 05/2009
MM

White V's day

Nguyen Son Bakery's
Hôm nay mình và R ngố mừng lễ Valentine Trắng ở Trịnh Ca.
Bọn mình ăn bánh ngọt của Nguyễn Sơn Bakery và R ngố kết luận là không thích ăn dâu tây.
Bọn mình uống nước quả và mình vui vì hôm nay không phải về nhà trong tình trạng giận dỗi.
---
Về nhà xem được hiệp II trận M.U - Fulham. Một món quà đẹp cho tình yêu mình dành cho United. 3 - 0 và M.U lại trở lại ngôi đầu. Vẫn phải chờ 1 cú sảy chân từ Chelsea. Nhưng mình có cảm giác rất tốt về con đường còn lại phải đi. Mong là cảm giác đó đúng.
---
Nhóc Tùng than thở chuyện của nó.
Chia tay nhau trong ngày 14/03. Đứa nào ra về cũng hụt hẫng.
Thằng nhóc nói lời chia tay rồi về nhà mới khóc.
Nước mắt của con trai.
Mình không ghét nước mắt của con trai, tùy vào từng trường hợp họ khóc.
Khóc vì tình yêu thì có gì là xấu. Tình yêu rất quan trọng. Nếu không yêu thương thì sao có thể sống trên đời.
Ôi thằng bé em chị!
Rồi cả 2 đứa sẽ ổn thôi!
Thời gian có thể không cuốn sạch không còn vết dấu, nhưng sẽ xóa nhòa mọi thứ. Nhất là những mảnh vỡ của tình yêu.
---
Mình muốn nghe "Cỏ xót xa đưa"...
---



Gào

Cảm thức của một nỗi rộng dài đang gào thét trong tâm.
Muốn cười và muốn khóc.
Mình thấy đau đớn quá!
Không hiểu vì sao. Vì sao vì sao vì sao???????????????????
Mình rất sợ.
Không có một chút manh mối nào để trả lời.
Vì sao???
Mình sợ sợ sợ sợ sợ.
-------------------------------------------

Home Sweet Home, Becks!

You belong with us!
Vậy là đã đến ngày anh trở về với chúng tôi, trở về với mặt cỏ Old Trafford, với ánh đèn và bốn bề khán giả.
Sẽ là sự tái hiện của một mảnh ký ức đẹp đẽ đã khắc sâu trong anh, trong trái tim của những Manucian. Dù là những người đã từng xem anh đá bóng và yêu thương anh, hay là những người dù đến với MU khi anh đã ra đi nhưng vẫn coi anh là một phần của tình yêu này, chỉ bởi vì, với United, cái tên của anh còn mãi thân thương và quen thuộc.
David Beckham.
Không có số 7 kiệt xuất phía sau nào có thể làm lu mờ tên anh. Cũng không có màu áo nào anh khoác trên mình có thể che mờ đi tình yêu anh dành cho United từ sâu tận trong trái tim mình.
Là anh. Beckham. Số 7 của chúng tôi, đứa con lưu lạc giờ lại được trở về nhà.
Dù đêm này, anh có đứng nhìn chúng tôi từ phía bên kia chiến tuyến, dưới màu áo của Milan, được những Milanista gọi tên và trao hi vọng đánh gục đoàn Quỷ Đỏ, thì chúng tôi cũng sẽ không ai có thể dằn trái tim mình mà quay lưng lại với anh được.
Chúng tôi sẽ mỉm cười và chào đón anh về Nhà.
Becks, Home sweet home!
Thầy.
Con mong thầy hôm nay hãy đối xử tốt với Becks.
Lần trước gặp Becks, thầy đã cư xử khiến tất cả chúng con thật buồn lòng.
Đứa con thầy đã nuôi nấng từ khi 12 tuổi, lớn lên, nỗ lực, chán nản, chăm chỉ, lười nhác, lập công, mắc lỗi, thất bại, thành công... đều là ở bên thầy.
Nên thầy hãy bao dung hơn với anh ấy thầy nhé.
Dù thế nào, chúng con luôn nhất mực tôn trọng thầy. Chỉ là, mọi người đều cần một chút ấm áp để xoa dịu nỗi mất mát trong quá khứ!
---
United ơi, cố gắng lên nhé!
Dù là sân nhà, dù đã có một tỉ số đẹp trên sân khách, chúng ta cũng không lúc nào được coi thường đối thủ cả. Đặc biệt là những kẻ đến từ Milano!
---

Hẹn anh bất cứ nơi đâu mặt trời buông xuống!





Nơi mặt trời buông xuống - ƯĐV
Bài hát này là một cơn gió lạc giữa nơi này.
Nói như vậy bởi vì thể loại này không phải "gu" âm nhạc của tôi.
Cơn gió này lạc vào đây chỉ bởi 1 câu thôi: "Hẹn anh bất cứ nơi đâu mặt trời buông xuống".
Một hình ảnh đẹp. Đủ để vá lành những khiếm khuyết. Tôi đã nghe lại lần thứ 2, lần thứ 3..., chỉ để nghe 1 câu hát đó.
---
Có bao giờ, đã bao giờ, bạn đứng và nhìn về phía hun hút của con đường vắng, thấy lòng mình dài, rộng và trống trải vô cùng?
---

Nhặt nhạnh bên đời (n)

Tink
Tôi đã thức bao lâu để ngủ và ngủ bao lâu để rồi thức dậy.
Tôi đã đi bao nhiêu quãng đường để thấy chân mỏi mệt, hay đã lười biếng bao ngày để bàn chân khao khát tự do.
Tôi đã nhìn quá ít để quên hay đã nhìn quá nhiều đến mức không thể nhớ nổi hình dung mà tôi đã nghĩ rằng mình cần ghi nhớ.
Trên con đường tôi đã đi qua, tôi đã để lại bao nhiêu niềm vui và đau khổ rồi?
...
Có những khoảnh khắc đặc biệt trong mỗi ngày của tôi. Rất nhiều điều tôi tự nhủ sẽ ghi lại, để rồi khi tôi ngồi, những ngón tay đặt trên bàn phím thì không thể nhớ.
Có nhiều suy nghĩ đẹp chợt qua trong đầu tôi, thường chỉ xuất hiện trong những khoảnh khắc nhìn thấy đớn đau của cuộc sống.
Bạn sẽ thắc mắc về cái mà tôi gọi là "đẹp" của sự "đớn đau".
Chỉ là. Tôi nhận ra từ những đớn đau đó, hạnh phúc vẫn tồn tại quanh mình.
...
Tôi đã chia tay người bạn yêu quý của tôi, ở một nơi không đẹp, cũng chẳng có gì đặc biệt. Tôi chỉ nhìn. Và tôi đi.
Tôi đã từng viết, gì nhỉ... về những điều không bao giờ chết.
Và tôi lại có thêm một lời chúc ngủ ngon cho hôm nay, ngày mai..., cho tới cuối cuộc đời.
Đôi khi, bạn phải chấp nhận rằng mình phải để một đôi mắt ra đi và có thể sẽ không bao giờ thấy lại.
Hành trình qua những đám mây sẽ đem đến và đem đi nhiều giấc mơ. Mỗi giấc mơ lại chứa đựng một phần mất mát.
Mất mát là đớn đau.
Mất mát cũng là hạnh phúc.
Tôi có cả 2 thứ đó, trong cùng 1 sự mất mát của mình.
...
Jenny ốm. Tôi đã và sẽ tốn không ít tiền để đưa nàng đi bệnh viện.
Nàng ốm, tôi cũng buồn. Tôi có nhiều việc cần đến nàng.
Đề cương khóa luận.
Những cảm xúc chợt đến kia.
Hay là nỗi day dứt của mình.
Tôi ngoài đời và tôi trên mạng.
Tôi của cuộc sống và tôi của cảm xúc.
Internet mang đến cho con người sự kết nối thần kỳ nhưng cũng giúp người ta tìm thấy quá nhiều thông tin mà họ không muốn và cũng không nên biết.
Những con chữ mã hóa và tiếng nói của tôi.
Tôi.
Giờ không phải sợ sệt để che giấu mình rồi.
...
Vẫn còn nhớ entry ngày xưa nói về những chiếc ví.
Sui mang giấc mơ của tôi từ xa xôi trở về.
Người mang Sui đến cho tôi vì tôi. Vì quá khứ. Tôi chỉ là quá khứ.
Đêm dài lã chã nước mắt rơi với tôi giờ sao lạ lẫm.
Cuộc sống giờ rộn rã và lấp lánh chứ không còn chuyển động vô hồn.
Người yêu tôi có đôi mắt buồn cười và nụ cười trẻ thơ.
Người yêu tôi khiến tôi thấy mình biết yêu thương, tha thứ và chấp nhận.
Người yêu tôi khiến tôi thấy dễ chịu mỗi khi anh nâng tay tôi và đặt lên một nụ hôn nhẹ.
Không ai hoàn hảo.
Không phải điều gì cũng như tôi chờ đợi.
Nhưng tôi hiểu giá trị của những gì mình có. Tôi là vậy.
...
Hà.
Tôi nghe nhạc của Hà.
Hà đẹp. Hà tài năng. Hà khá thông minh. Điều tôi thích nhất ở Hà là tôi thấy Hà hiểu giá trị của mình. Tôi trân trọng những cô gái như vậy.
Tôi nghe Hà hát. Ca từ hay giai điệu không quá đặc biệt. Tôi nghe Hà hát và không phải nghĩ nhiều. Cũng không có nhiều điều để nghĩ.
...
Ghen.
Bạn có biết ghen không?
L bảo tôi rằng ai chẳng biết ghen.
Ừ. Tôi cũng thế.
Thậm chí tôi nghĩ là tôi ghen nhiều.
Chỉ là tôi (vẫn) đủ bình tĩnh để ghen một cách thông minh nhất có thể.
Có những điều tôi biết nhưng tôi không nói. Và cũng không cần nói.
Chỉ là một chút gia vị thôi mà!