Hà Nội.
Mùa Thu về rồi đấy.
Hoa sữa nở đầy những góc phố.
Đã quên đi cảm giác cô đơn của những ngày nào.
Vậy mà nghe bài hát ấy, tôi vẫn rơi nước mắt. "Hướng về Hà Nội".
Thành phố, mà vì nơi ấy, tôi sẵn sàng bỏ lại mọi thứ phía sau. Có thể đó là cái khao khát nồng nàn thời thơ trẻ, rũ bỏ những sợi dây mà chạy theo điều mình si mê. Có thể đó là ước muốn được ngừng lại, nơi thời gian đang trôi rất chậm và bớt ồn ào. Những rêu phong mang người ta trở lại. Những kỷ niệm khắc sâu mọi con đường. Có thể, đó là tình yêu.
Thật khó để nói về những cảm xúc dành cho Hà Nội. Chỉ biết, nó rõ ràng nhất mỗi khi Thu về. Những khi cái lạnh se sắt bắt đầu lẩn quẩn trên phố.
Hà Nội có lẽ là một người con gái, cô gái mang đầy mong nhớ, ngóng trông, đứng lặng dưới những chiếc lá màu vàng và gió. Cô gái đã chờ đợi từ lịch sử, từ hiện tại, từ những lặng lẽ của tương lai.
Những người chưa từng đến, có thể cảm động, nhưng không bao giờ hiểu rõ, tại sao nhiều người lại yêu Hà Nội đến thế. Nó không phải là sự giàu sang và hào nhoáng. Cũng không phải cái đẹp lung linh đến huyễn hảo.
Dường như, nó chỉ là những khoảng lặng và sự cũ kỹ.
...
Con của mẹ!
Vậy là con sẽ sinh ra và lớn lên ở Hà Nội.
Nơi cha con và mẹ đã gặp nhau. Ở cái góc phố bé xíu có giàn hoa giấy và những chùm hoa vàng mẹ không biết tên rủ xuống. Nếu 1 ngày con tò mò, địa chỉ của nó là Ngõ 9, phố Đào Tấn, gần góc cổng trường Tiểu học Thủ Lệ, nơi một dãy nhà tập thể cũ kỹ rất phổ biến ở thành phố này còn lại từ khoảng thời bao cấp. Có thể sau này con lớn lên, nơi ấy đã bị phá hủy để xây mới hoặc thay đổi nhiều thứ không chừng, nên sau này khi có dịp, bố mẹ nhất định sẽ ghi lại những hình ảnh của góc vuông buồn cười đó.
Cũng là nơi mà cha con và mẹ đã yêu nhau. Tình yêu đến nhanh vèo vèo, chẳng còn nghĩ gì sau lần gặp gỡ đầu tiên. Tất nhiên, tình yêu nào mà chẳng có lúc khó khăn, trục trặc, có những vấn đề từ quá khứ, từ hiện tại hay tương lai... làm ảnh hưởng. Nhưng bố và mẹ đã yêu nhau mà không phải nghĩ ngợi quá nhiều. Sau này cưới nhau cũng không phải nghĩ ngợi quá nhiều. Và cho đến giờ, gần 5 năm sau đám cưới, bố và mẹ có con, vẫn lo lắng đến ngày con ra đời sẽ ra sao, sẽ thế nào...
Con đừng buồn khi biết rằng bố và mẹ không phải không cảm thấy tiếc nuối khi chuẩn bị chấm dứt "cuộc sống của 2 người" để đón con. Thực sự những năm đã qua, mẹ đã cảm thấy rất hạnh phúc, mọi thứ tuyệt vời và không lúc nào cảm thấy trống trải khi căn nhà chỉ có 2 người con ạ. Bố mẹ đi nhiều nơi, làm mọi thứ mình muốn với nhau. Bố mẹ thực sự hợp nhau nhiều lắm. Đến giờ mẹ vẫn không thể ngủ ngon mà không thấy thiếu vắng, khó chịu mỗi khi đi ngủ mà không nắm tay bố. Mẹ mừng vì con sẽ sinh ra trong hạnh phúc và tình yêu ấy. Mẹ cũng mừng vì con sẽ sinh ra trong cuộc sống đủ đầy và an toàn, nơi thành phố có đủ những hi vọng và điều kiện để sau này con có thể vươn cánh bay xa.
Bố mẹ đã quen với cuộc sống của 2 người. Sau này con ra đời, sẽ quen với cuộc sống của 3 người, có thể sau này sẽ là của 4, của 5 người chẳng hạn... Để rồi khi con (hoặc các con) lớn lên và tung cánh bay theo chí hướng của mình, bố mẹ lại quay lại với cuộc sống của 2 người nhưng rồi khi ấy là trống hoác con ạ.
Lần đầu làm cha làm mẹ, cả bố mẹ đều lo lắng, rồi cuộc sống sau này sẽ như thế nào. Mẹ cũng không rõ, những cảm xúc ấy mẹ vẫn chưa có. Có lẽ nó sẽ đến vào ngày con sinh ra. Là một bến bờ hạnh phúc mới. Nó níu giữ mọi bước chân, kể cả những người phiêu du và hoang tàng nhất. Mẹ đã nhìn thấy điều đó nhiều rồi!:)
Rồi sau này, dẫu con đi đâu, với ai, đến tận phương trời nào... Hẳn bố con và mẹ vẫn ở đây. Hà Nội này. Cũng ngóng trông, đợi chờ, với yêu thương và hi vọng như Hà Nội.
Cũng có thể con sẽ gặp được cô gái của đời mình nơi những phố phường ấy, những góc vuông buồn cười, những bóng cây lá gió...
Rồi mẹ vẫn sẽ ngày ngày cầu mong cho con, một cuộc sống có những vấp ngã, có những vết thương, có những yếu đuối và đau khổ, nhưng sẽ là một cuộc đời hạnh phúc và nhiều hi vọng. Con đừng sợ những đau thương phía trước, hãy an tâm và dũng cảm lên! Bởi nó sẽ làm hạnh phúc của con tròn đầy.
Vững vàng lên và khỏe mạnh con nhé, đứa trẻ vẫn ngày ngày đạp bùm bụp vào bụng mẹ!:D