Hướng về Hà Nội



Hà Nội.

Mùa Thu về rồi đấy. 

Hoa sữa nở đầy những góc phố. 

Đã quên đi cảm giác cô đơn của những ngày nào. 

Vậy mà nghe bài hát ấy, tôi vẫn rơi nước mắt. "Hướng về Hà Nội".

Thành phố, mà vì nơi ấy, tôi sẵn sàng bỏ lại mọi thứ phía sau. Có thể đó là cái khao khát nồng nàn thời thơ trẻ, rũ bỏ những sợi dây mà chạy theo điều mình si mê. Có thể đó là ước muốn được ngừng lại, nơi thời gian đang trôi rất chậm và bớt ồn ào. Những rêu phong mang người ta trở lại. Những kỷ niệm khắc sâu mọi con đường. Có thể, đó là tình yêu. 

Thật khó để nói về những cảm xúc dành cho Hà Nội. Chỉ biết, nó rõ ràng nhất mỗi khi Thu về. Những khi cái lạnh se sắt bắt đầu lẩn quẩn trên phố. 

Hà Nội có lẽ là một người con gái, cô gái mang đầy mong nhớ, ngóng trông, đứng lặng dưới những chiếc lá màu vàng và gió. Cô gái đã chờ đợi từ lịch sử, từ hiện tại, từ những lặng lẽ của tương lai. 

Những người chưa từng đến, có thể cảm động, nhưng không bao giờ hiểu rõ, tại sao nhiều người lại yêu Hà Nội đến thế. Nó không phải là sự giàu sang và hào nhoáng. Cũng không phải cái đẹp lung linh đến huyễn hảo.

Dường như, nó chỉ là những khoảng lặng và sự cũ kỹ. 

...

Con của mẹ!

Vậy là con sẽ sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. 

Nơi cha con và mẹ đã gặp nhau. Ở cái góc phố bé xíu có giàn hoa giấy và những chùm hoa vàng mẹ không biết tên rủ xuống. Nếu 1 ngày con tò mò, địa chỉ của nó là Ngõ 9, phố Đào Tấn, gần góc cổng trường Tiểu học Thủ Lệ, nơi một dãy nhà tập thể cũ kỹ rất phổ biến ở thành phố này còn lại từ khoảng thời bao cấp. Có thể sau này con lớn lên, nơi ấy đã bị phá hủy để xây mới hoặc thay đổi nhiều thứ không chừng, nên sau này khi có dịp, bố mẹ nhất định sẽ ghi lại những hình ảnh của góc vuông buồn cười đó. 

Cũng là nơi mà cha con và mẹ đã yêu nhau. Tình yêu đến nhanh vèo vèo, chẳng còn nghĩ gì sau lần gặp gỡ đầu tiên. Tất nhiên, tình yêu nào mà chẳng có lúc khó khăn, trục trặc, có những vấn đề từ quá khứ, từ hiện tại hay tương lai... làm ảnh hưởng. Nhưng bố và mẹ đã yêu nhau mà không phải nghĩ ngợi quá nhiều. Sau này cưới nhau cũng không phải nghĩ ngợi quá nhiều. Và cho đến giờ, gần 5 năm sau đám cưới, bố và mẹ có con, vẫn lo lắng đến ngày con ra đời sẽ ra sao, sẽ thế nào...

Con đừng buồn khi biết rằng bố và mẹ không phải không cảm thấy tiếc nuối khi chuẩn bị chấm dứt "cuộc sống của 2 người" để đón con. Thực sự những năm đã qua, mẹ đã cảm thấy rất hạnh phúc, mọi thứ tuyệt vời và không lúc nào cảm thấy trống trải khi căn nhà chỉ có 2 người con ạ. Bố mẹ đi nhiều nơi, làm mọi thứ mình muốn với nhau. Bố mẹ thực sự hợp nhau nhiều lắm. Đến giờ mẹ vẫn không thể ngủ ngon mà không thấy thiếu vắng, khó chịu mỗi khi đi ngủ mà không nắm tay bố. Mẹ mừng vì con sẽ sinh ra trong hạnh phúc và tình yêu ấy. Mẹ cũng mừng vì con sẽ sinh ra trong cuộc sống đủ đầy và an toàn, nơi thành phố có đủ những hi vọng và điều kiện để sau này con có thể vươn cánh bay xa. 

Bố mẹ đã quen với cuộc sống của 2 người. Sau này con ra đời, sẽ quen với cuộc sống của 3 người, có thể sau này sẽ là của 4, của 5 người chẳng hạn... Để rồi khi con (hoặc các con) lớn lên và tung cánh bay theo chí hướng của mình, bố mẹ lại quay lại với cuộc sống của 2 người nhưng rồi khi ấy là trống hoác con ạ. 

Lần đầu làm cha làm mẹ, cả bố mẹ đều lo lắng, rồi cuộc sống sau này sẽ như thế nào. Mẹ cũng không rõ, những cảm xúc ấy mẹ vẫn chưa có. Có lẽ nó sẽ đến vào ngày con sinh ra. Là một bến bờ hạnh phúc mới. Nó níu giữ mọi bước chân, kể cả những người phiêu du và hoang tàng nhất. Mẹ đã nhìn thấy điều đó nhiều rồi!:)

Rồi sau này, dẫu con đi đâu, với ai, đến tận phương trời nào... Hẳn bố con và mẹ vẫn ở đây. Hà Nội này. Cũng ngóng trông, đợi chờ, với yêu thương và hi vọng như Hà Nội.

Cũng có thể con sẽ gặp được cô gái của đời mình nơi những phố phường ấy, những góc vuông buồn cười, những bóng cây lá gió... 

Rồi mẹ vẫn sẽ ngày ngày cầu mong cho con, một cuộc sống có những vấp ngã, có những vết thương, có những yếu đuối và đau khổ, nhưng sẽ là một cuộc đời hạnh phúc và nhiều hi vọng. Con đừng sợ những đau thương phía trước, hãy an tâm và dũng cảm lên! Bởi nó sẽ làm hạnh phúc của con tròn đầy. 

Vững vàng lên và khỏe mạnh con nhé, đứa trẻ vẫn ngày ngày đạp bùm bụp vào bụng mẹ!:D

Silence



Gần đây tôi cảm thấy chán ngán sự ồn ã, ẩm nhớt của Facebook. Cảm giác ấy hẳn có từ lâu. Chán ghét gần đây lên đến đỉnh điểm.

Cũng có thể chỉ là sự khác nhau về quan điểm, cách sống và cách thể hiện. 

Không biết từ bao giờ tôi trở thành kiểu người cố gắng giữ đầu óc mình đơn giản hết mức có thể. Sống, khóc, cười... theo cảm xúc (hoặc là theo cảm xúc một cách tích cực nhất có thể). Những chuyện riêng tư, gia đình, công việc, bản thân, cố gắng giữ lại cho mình nhiều hơn là phơi bày như một tấm thân truồng trên Facebook. 

Người ta ca ngợi bản thân, khoe khoang những gì mình có, sến súa hay bi lụy... Thật khiến người khác mệt mỏi. 

Cũng có thể họ có cái để khoe, còn tôi chẳng có gì cả!:D

Blog của tôi giống như một cánh đồng gió, người ta tình cờ đến, tình cờ đi, có lẽ chẳng ai lưu lại, chẳng ai cố ý quay lại vài lần... Thế nên những cảm xúc, những câu chuyện của tôi sẽ chỉ như một tiếng lá rớt lại trong ký ức của họ, hoặc chẳng còn gì... Chỉ là những dòng chữ, không ai biết là ai, không ai biết từ đâu, bao giờ, bao lâu hay đến khi nào... Thế nên họ có thể mang chút đồng cảm và mỉm cười. Thế nên tôi nhẹ nhàng và tự do trong thế giới của tôi.

Ngày xưa, tôi từng nhận ra 1 điều, thật dễ dàng để bộc lộ cảm xúc thật và tiết lộ những bí mật với một vài người lạ, những người tôi chưa từng gặp, có 1 chút hiểu biết và tin tưởng rồi cuối cùng cũng hiếm khi xuất hiện lại trong đời. Nhiều người tôi còn chẳng biết tên. Nhiều người trở thành một kiểu bạn kỳ lạ, Tết nhất hay sinh nhật tôi vẫn nhắn tin chúc mừng, kể lể vài chuyện riêng tư của bản thân, cho nhau vài lời khuyên từ những miền đất xa xôi tít tắp, đến giờ tôi vẫn lưu số theo kiểu "Một người bạn ở XYZ" và chẳng bao giờ có ý định hỏi tên cả. Không biết gì về nhau có thể khiến người ta yên tâm về nhau hơn và cũng bớt gánh nặng hơn.

Thế nên thật thoải mái khi tôi không phải quan tâm họ là ai, có hay không - những người lướt qua blog của tôi, có dừng chân đôi chút, biết được những điều mà với những người xung quanh tôi chẳng mấy khi thốt lời... Tôi chỉ là mình. 1 blog ở chế độ public, hở hang nhưng đâm ra vẫn thật riêng tư, khiến tôi có cảm giác chia sẻ nhưng vẫn luôn giữ được tự do của mình. (Dù có 1 người béo ú mà tôi biết vẫn thỉnh thoảng vào ngó xem vợ hắn viết lách cái quỷ gì, không rõ gần đây còn thói quen đó không nữa!^^ Hế lô!:D)

Tôi thích nơi này. Thực sự thích!:D

Rồi sẽ ổn thôi.


Những ngày này thật muốn trốn đi mà ngủ vùi. Chỉ muốn quên hết.

Những đêm trắng để rồi trằn trọc chạy vào giấc ngủ để rồi hứng chịu đủ những giấc mơ không lành lặn. Những cơn buồn nôn và cảm giác nóng rát trong dạ dày. Những suy nghĩ bế tắc. Tôi kiệt quệ. 

Tôi cố nuốt những bữa ăn vì đứa trẻ của tôi. Mặt trời của tôi. Niềm hi vọng sống của tôi. 

Mẹ sẽ dắt con đi qua những bí mật của cuộc đời. Mẹ sẽ bảo vệ con khỏi những tổn thương đó. Chỉ ước gì nỗi cô đơn của mẹ không truyền đến tim con. 

Đêm qua không ngủ được. Lần đầu tiên mẹ cảm nhận được cử động của con. Một cử động rõ ràng. Con chạm vào mẹ. Một cử động mà mẹ có thể tin tưởng và hoàn toàn phân biệt với những cảm giác mơ hồ trước đây. 

Ngày hôm qua, mẹ thực sự cảm nhận rất rõ sự tự do mà mẹ đã để lại. Giờ đây là hàng trăm hàng nghìn sợi dây treo mẹ lên lơ lửng và chỉ cần 1 phút gục ngã, mẹ sẽ để cuộc đời này dễ dàng điều khiển như một con rối. Mẹ sẽ không. Nhất định sẽ không.

Mẹ sẽ không đánh đổi lấy tự do và khí trời ngày ấy, không đánh đổi lấy con. Có lẽ sau này nhiều lúc con sẽ trách mẹ nghiêm khắc với con. Mẹ không phải người phụ nữ mềm yếu và nhu nhược, không phải kiểu người sẽ đem đến cho con mọi thứ con muốn, làm theo mọi điều con mong. Chỉ là, mẹ sẽ cố gắng dành cho con những thứ con cần. Để con đứng trên đôi chân của con, con sẽ lớn lên, con sẽ trường thành, dũng cảm đối mặt và chịu trách nhiệm, sẵn sàng thành công và thất bại, vượt qua những tổn thương và sống lạc quan, yêu đời. Mẹ sẽ cố gắng làm những điều có thể. Phần còn lại, mẹ dành cho con. Vì cuộc đời là của con, không phải là của ai khác. Nên sẽ không có người khác cố gắng thay con đâu.

Níu giữ, buông bỏ... Người ta cứ phải chọn lựa trong cuộc đời. Mẹ chọn tin tưởng. Cũng chọn tha thứ. Là cách dễ nhất, cũng là cách khó nhất. 

Dẫu gì cũng chỉ là chuyện không đâu từ hàng nghìn năm trước, phải không con?

Nhưng mà con biết đấy, có nhiều thứ người ta chỉ có thể làm 1 lần trong đời.

:)

Xa


Đêm trắng. 

Đêm trắng là hàng trăm suy nghĩ tiêu cực. Nghĩ ra cả những điều chưa bao giờ nghĩ. Nghĩ tới cả những điều chưa bao giờ muốn nghĩ.

Những thay đổi trong cuộc sống khiến tôi hoang mang. Chờ đợi, nhưng có quá nhiều bất an và hoang mang. Đã lâu rồi, là cảm giác không an toàn này, là cảm giác chơi vơi này.

Quyết định để Mi đi. Đứa con yên ấm, ngoan ngoãn và đầy tình cảm của tôi, sau gần 2 năm gắn bó. Gần đến lúc con bé phải đi, cứ nghĩ đến lúc nó hư, mắng nó, đánh để dạy nó thôi, vậy mà nước mắt cứ trào ra không sao ngăn nổi. 

Mi.

Đứa trẻ đã cuống cuồng chạy quanh khi nghĩ tôi bị đau và gặp nguy hiểm. Đứa trẻ nghe tôi gọi tên lập tức quay lại và kêu lên trả lời. Đứa trẻ khi tôi nói chuyện thì nói "ư" với tôi như hiểu hết những gì tôi nói. Đứa trẻ mà tôi dành cho biết bao yêu thương, lo lắng, bỏ cả công việc lo thuốc thang khi ốm, chứng kiến biết bao lần đầu tiên... Lần đầu tiên leo cầu thang, lần đầu tiên ăn hạt... Con bé không biết mình sắp phải xa gia đình. Chỉ vô tư meo meo đòi ăn. Giờ thì chiều được bao nhiêu thì chiều hết, thương được bao nhiêu thì thương hết, chẳng thể nào là đủ, chẳng thể nào nguôi đi cảm giác có lỗi. Dẫu là đưa con đến nơi yên ấm, dẫu là vì không thể lựa chọn. Rồi sau này tôi sẽ không nuôi một con vật nào nữa. Cảm giác chia xa này bóp nghẹt tim tôi, giết chết niềm vui của tôi và khiến tôi chỉ muốn điên lên. 

Hẳn rồi. Sẽ nguôi ngoai thôi. Sẽ.

Con người tôi. Dường như chẳng bao giờ có những bí mật. Bản thân cuộc sống của tôi giống như trang sách mở. Tôi sống bằng những gì tôi có. Tôi thành thật, ít ra với bản thân mình. Bạn có thể hiểu hoặc không hiểu những gì tôi viết. Có thể đó chỉ là do sự khác nhau về suy nghĩ và lối sống. Ngoài ra, tôi không phải kiểu người "thần bí", "khó hiểu" hay "có điều gì cần giấu kỹ".

Những bí mật khiến tôi thấy bất an. Cái gọi là "khoảng trời riêng" khiến tôi buông xuôi niềm tin. Thế nên những điều đó, tôi không có. Tôi thấy ghét nó. 

Có phải như thế người sẽ thiệt thòi chính là tôi không nhỉ?

Nếu tôi không có một đường lùi. Nếu tôi để cho người khác hiểu quá rõ về bản thân mình. Là trao cho họ công cụ, phương thức để làm tôi tổn thương nhiều và sâu sắc nhất?

Có lẽ.

Nhưng tôi vẫn cứ là tôi như thế. Không biết cách và cũng cảm thấy quá mệt mỏi để thay đổi trái tim mình.

Những thay đổi đã đến gần trước mắt khiến tôi bất an và lo lắng. 

Có thể chỉ là viển vông. 

Nhưng cuộc đời mà, ai nói trước được điều gì.

Mama Loves You!


Close your eyes and give me your hand, darling...
Do you feel my heart beating, do you understand?
Do you feel the same?
Am I only dreaming?
Or is this burning an eternal flame?

Hôm nay đi siêu âm mốc 12 tuần. 

Bác sỹ bảo trẻ con của mẹ hờn dỗi quay mông ra ngoài. Trẻ con đầu to mông bé của mẹ!:D

Mới 3 tháng, chân tay con nhí nháy, bác sỹ chọc, lắc cho mấy cái cũng không thèm quay lại. Con vừa nghịch vừa bướng. Bố con thì chỉ có biết đứng cười hí hí thôi...

Thỉnh thoảng mẹ thấy lục đục trong bụng, không biết vì con nghịch không (vì còn sớm quá), hay là do bị sôi bụng nữa.

Ngày trước bài hát nào mẹ nghe cũng ra tình ca. Giờ bài hát nào có ngôi "I" và "You" cũng đều nghĩ ra con cả. 

Dù sao thì, con hãy bình an và khỏe mạnh nhé. Mẹ con nghén ngẩm, cả ngày ọe ọe, chiều nào cũng tâm tình thủ thỉ trong nhà vệ sinh... dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ chịu hết, chỉ cần con khỏe mạnh rồi đến tháng đến ngày ra đây với bố mẹ là được. 

Và hãy nhớ rằng, bố mẹ luôn và sẽ mãi yêu con!

Little Sunshine

You are my sunshine, my only sunshine
You make me happy when skies are grey
You'll never know dear - how much I love you
Please don't take my sunshine away...

Biết bắt đầu từ đâu...

Viết rồi lại xóa.

Cái cách xưng hô mới mẻ khiến tôi ngượng ngùng, lạ lẫm và thật thiếu tự tin...

"Mặt trời bé con" đến trong những ngày cuối tháng Tư gay gắt nắng. Không biết có phải tôi vẫn hay nghĩ về tháng Tư với cảm giác hạnh phúc và tươi sáng không. Nhưng trong cái nắng đầu Hè ấy, lặng lẽ, bí mật, âm thầm, "Mặt trời bé con" đã đến với tôi như vậy. 

Bắt đầu nhắc nhở tôi với những cơn đau âm ỉ. Và giờ đây hiện diện ngày ngày với cảm giác buồn ngủ, sợ thức ăn và những cơn nôn khan đến thắt ruột. 

Kỳ nhỉ. Có một đứa trẻ đang lớn dần trong tôi. Điều gì đó như bản năng chẳng biết từ đâu mà đến. Thứ bản năng khiến tôi trong giấc ngủ vẫn đưa hai tay che chở cái bụng của mình khỏi cú xoay chân trong mơ của lão Béo nhà tôi. Thứ bản năng khiến tôi nhìn những đứa trẻ đang nhảy nhót mà mỉm cười. Thứ bản năng nhắc nhở tôi phải chăm sóc và giữ gìn bản thân nhiều hơn nữa... 

Và cũng chẳng biết từ bao giờ, tôi bắt đầu lo lắng về chính bản thân mình. Vốn dĩ tôi không thực sự gần gũi và thích chơi với trẻ nhỏ. Mấy đứa cháu của tôi thì ngoài những lúc chơi đùa, hay nghe tôi giải thích về một điều gì đó mà chúng tò mò, thì chúng sợ tôi. Hẳn đó là lý do mà chị dâu nhờ tôi cho chúng ăn khi anh chị đi vắng, mà mẹ tôi mách tội tụi nhỏ: "Cô Minh xem đó đang làm gì kia kìa!" thì lập tức có hiệu quả và lũ trẻ dừng hình luôn khi nghe thấy câu đó. Tôi yêu mấy đứa vì chúng là cháu tôi và tôi nghiêm khắc vì nghĩ đó là trách nhiệm của mình. Nhưng tôi biết làm gì với đứa trẻ của chính mình đây!!!???

Dẫu sao thì có một đứa trẻ đang lớn dần trong tôi.

Có lẽ một lúc nào đó khi "Mặt trời bé con" ra đời, sẽ có một thứ bản năng chợt đến và dạy tôi phải làm gì tiếp theo...

Hy vọng thế!






Hành lá Thạch sanh ăn hoài không hết!^^


Vì là chúa hay quên mua những đồ phụ liệu khi đi chợ, đặc biệt là hành lá, mà nhà lại vô cùng nhiều món ăn cần dùng đến hành lá nên mình đã thử nghiệm cách "tái chế" gốc hành. Tớ trồng trực tiếp gốc hành xuống đất (ban công nhà có mấy chậu cây nho nhỏ), đã "thu hoạch" được 2 lần để chữa cháy khi quên hành và lười xuống siêu thị dưới nhà. Tình cờ đọc được bài viết rất hữu ích này, tuy cách làm khác 1 chút nhưng hiệu quả tương tự nên chia sẻ cùng các bạn!

Mua 3 - 4 nhánh hành lá vẫn còn nguyên rễ, cắt lấy dọc hành dùng bình thường, chỉ giữ lại một ít ngọn non và phần rễ. Sau đó, cho vào một chiếc ly thủy tinh chứa nước (có thể tận dụng những chiếc ly thủy tinh cũ không dùng tới) và đặt ở nơi có nhiều ánh sáng. Chỉ vài ngày sau, nhánh hành đã bị cắt mất phần dọc hành sẽ bắt đầu mọc ra xanh tươi hơn.
Cứ thế, chỉ cần cắt phần ngọn cần dùng và để lại gốc hành trong ly nước. Vài ngày sau sẽ có lứa hành mới để ăn.
Tự trồng hành lá, ăn hết lại có - 2
Phần rễ ban đầu nên cắt ngắn bớt, chỉ để lại khoảng 2 cm và một ít ngọn non.
Tự trồng hành lá, ăn hết lại có - 3
Thả từ 3 - 4 gốc hành vào trong một cốc nước đầy, đặt ở nơi có nhiều ánh sáng ở trong nhà. Lý tưởng nhất là trên bậu cửa sổ hoặc trên bàn gần cửa sổ.
Tự trồng hành lá, ăn hết lại có - 4
Sẽ mất khoảng 5 ngày để một gốc hành có thể mọc lại đầy đủ lá.
Tự trồng hành lá, ăn hết lại có - 5
Một tuần sau, bạn có thể cắt những dọc hành mới đầu tiên để ăn.
Tự trồng hành lá, ăn hết lại có - 6
Với cách trồng này, sau vài lần thu hoạch, chúng ta nên thay gốc hành mới để hành lên được mập mạp và lớn nhanh hơn.

Khoảng trời bỏ quên...


Những ngày này tôi thường nghĩ đến bài hát đó...
"Đến bao giờ vườn đầy hoa trắng rơi; chôn vùi nơi đó bóng dáng em lặng im..."

Một bài hát đẹp, Một bài hát buồn và cô đơn. Với tôi, bài hát đó giống như kỷ niệm đã qua, những điều quý giá và những khoảng lặng tôi đã đánh mất. Một phần nào đó trong tôi đã chết theo những kỷ niệm đó. Điều đó để lại cảm giác thực sự tiếc nuối, nhưng để lựa chọn, tôi cũng không chọn để quay lại.

Bởi một lý do nào đó, bài hát ấy khiến tôi buồn vì những điều đã đi qua, nhưng càng sợ hơn việc đánh rơi những gì tôi đang có. Cái cảm giác ấm áp và yêu thương này. Những điều lấp lánh tôi đang có, và rồi có thể là sẽ có nữa. Cứ muốn điều này, muốn điều kia, để rồi lúc có đâm ra sợ mất!:D

Mùa hoa Sưa đã về trên những con đường Hà Nội ướt át. Bắt đầu từ những bông hoa đầu tiên tôi gặp cuối đường Trần Hưng Đạo. Hôm nay, những cơn mưa bụi dai dẳng ấy, tôi đã nhìn thấy hoa trắng những con đường, những vỉa hè không bước chân người qua lại. Hoa Sưa nở trong mưa, thật cô đơn. Nhưng màu hoa đó với tôi luôn là niềm hạnh phúc, sự háo hức và bồn chồn khi màu trắng yêu thương ấy trở về. Có thể sẽ là tiếc nuối và nước mắt ngày em đi, nhưng tôi chỉ muốn quan tâm đến hiện tại mà thôi.

Hà Nội. Hoa Sưa về rồi đấy. Chắc em cũng nhìn ngắm phải không. Chắc hẳn khi nhìn hoa Sưa, mình lại nghĩ về nhau, dù đã cách xa từ lâu lắm. Thôi thì mình cứ như thế đã, em nhỉ!

Cứ cất nhau vào ký ức. Những con đường hoa trắng. Những khoảng trời bỏ quên...




Ăn chuối để giảm và kiểm soát cân nặng

Vì sao chuối lại được coi là loại trái cây tự nhiên giúp giảm cân hiệu quả?
Chuối chứa rất nhiều vitamin và khoáng chất , đặc biết chuối chứa rất nhiều calo, trung bình 100gram chuối có chứa đến 91 calo. Calo có trong chuối rất nhiều nên chuối có thể đủ cung cấp cho các hoạt động của cơ thể làm tăng cảm giác no sau khi ăn, giảm cảm giác thèm ăn những thứ khác. Không chỉ vatah, kali có trong chuối còn có thể kích thích sự phát triển của cơ bắp, giúp cải thiện tình trạng tích lũy mỡ thừa
Ngoài ra chuối còn chứa chất norepinephrine, chất có khả năng phân giải các chất béo có trong cơ thể và ngăn chặn quá trình tích tụ mỡ thừa, và nhiều chất xơ nên có thể giúp bạn cảm thấy no lâu và hạn chế được cảm giác thèm ăn, hỗ trợ đắc lực cho việc giảm cân diễn ra nhanh hơn.

Sử dụng chuối để giảm cân, bạn vừa có thể giảm cân nhanh lại vừa vẫn được ăn những món ngon mà mình yêu thích mà không cần kiêng khem kham khổ.
Chính vì lý do trên mà phụ nữ Nhật Bản đã sử dụng chuối để giảm cân từ rất nhiều năm nay. Với phụ nữ Nhật, chuối chính là nguyên liệu để giảm cân số 1 đấy!
Chế độ giảm cân bằng chuối
Giảm cân bằng chuối là một phương pháp nổi tiếng của dược sĩ người Nhật Sumiko Watanabe và ngày càng được nhiều người tin theo. Không chỉ giúp giảm trọng lượng cơ thể, cách này còn giúp đốt cháy lượng mỡ thừa quanh bụng, làm khuôn mặt thon nhỏ và nở nang vòng 1.
Giảm cân bằng chuối không có nghĩa là bạn sẽ ăn chuối trừ bữa trong cả ngày mà đơn giản, bạn chỉ cần ăn chuối với lượng đáp ứng được nhu cầu của cơ thể, ăn cho đến khi bạn cảm thấy đủ mà thôi. Kết hợp chế độ ăn giảm cân bằng chuối với uống nước và một chế độ ăn lành mạnh và tập thể dục, bạn sẽ có được hiệu quả giảm cân như ý muốn.

Chia sẻ bí quyết giảm cân bằng chuối, cô nàng Seo In Young, cựu thành viên của nhóm Jewelry của Hàn Quốc cho biết cô đã giảm được tới 6 kg trong vòng 4 tuần.
Thực đơn giảm cân bằng chuối
Đối với bữa sáng, bạn chỉ cần ăn một vài quả chuối và uống nước . Sau đó, bạn có thể dùng bất cứ thực đơn yêu thích nào cho bữa trưa và tối nhưng hạn chế món tráng miệng nhiều nước. Ngoài ra, để phương pháp này đạt được hiệu quả tối ưu, bạn cần kết hợp với việc tập thể dục (không cần quá sức). Cụ thể như sau:
- Bữa sáng: 1 - 2 quả chuối, 2 tách nước.
- Bữa trưa: Đồ ăn ít dầu mỡ và đủ năng lượng.
- Bữa tối: Món ăn làm từ gạo và các loại rau, thảo mộc.
Lưu ý:
- Giữa bữa trưa và bữa tối, nếu cảm thấy đói, bạn hãy ăn 1/2 - 1 quả chuối.
- Chuối có rất nhiều đường nên sẽ không phù hợp với người giảm cân bị mắc bệnh tiểu đường.
(ST)

Chốt lại thì đây có vẻ là một phương pháp giảm cân vô cùng sung sướng, lại có lợi cho sức khỏe, cả nhà thử nhé!:X 


HOPE


Sáng nay em có một chút buồn, chẳng hiểu từ đâu. 

Những điều em không muốn nhớ.

Những thứ em không muốn rời xa. 

Hà Nội sớm đầy sương, những bông hoa màu xanh của em vừa nở. Đôi lúc em khao kháo sự bình yên, để đầu óc thôi quay cuồng lo lắng, cảm giác bất an đôi lúc cứ bao vây và nhấn chìm. Rồi em vùng vẫy thoát ra được và mệt mỏi nhìn, nó lại sắp ập đến.

Tập trung vào. Quên đi. 

Lúc này em thực sự thèm một chút tươi sáng và ấm áp. Một chút tia nắng trong những ngày ảm đạm này. Nhảy múa trên sân, trên những tán lá. 

Thế mà có lúc em sợ mùa Đông. Sợ những ngày lạnh giá.

Giữa lúc em đứng trước quá nhiều lo lắng, những ngày mùa Đông thực sự khiến em cảm thấy mình bị nhấn chìm.

Bay bay la la...


Những ngày Hà Nội chìm trong màn sương chiều và những cơn mưa phùn buổi sáng.

Những hạt nước cứ lẩn quẩn và ẩm ướt trong không khí. Con đường mờ ẩn trong sương nhìn từ tầng 15 xuống.

Đã lâu rồi không tĩnh lại.

Tôi đã chuyển về ở trong căn nhà mới. Ấm áp, dịu dàng, những gam màu tôi yêu thích, những đồ vật do tôi chọn, một cuộc sống mới nhiều hi vọng. Nhà. Nơi tôi muốn về. Cảm thấy an toàn. Cảm thấy hạnh phúc.

Giờ là giữa tháng 2. Những cơn mưa này khiến thời tiết thật khó chịu. Nhưng sẽ đưa em về. Nên tôi chấp nhận và tận hưởng nó không than thở. Mưa nảy những chồi xanh. Màu xanh mướt mát tươi sáng sẽ về trên con đường ấy. Rồi một ngày tôi đi qua, sẽ bắt gặp em, sẽ tìm đến em. Những cánh hoa màu trắng bay trong gió, đọng trên màu xanh trong vắt. Em sẽ về với tôi dù mau chóng ra đi. Cứ như thế, tôi hạnh phúc, tan vỡ, chờ đợi, hi vọng...

Ừ, sang năm mới rồi.

Năm nay tôi sẽ vui vẻ hơn và sẽ tin tưởng vào cuộc sống hơn. Sẽ là như vậy. Những điều tốt đẹp sẽ đến. Tôi sẽ buồn ít đi, cười nhiều hơn, đi nhiều nơi hơn và làm nhiều điều mình thích hơn.

Ừ. Gắng lên tôi nhé! :D