Những ngày này tôi thường nghĩ đến bài hát đó...
"Đến bao giờ vườn đầy hoa trắng rơi; chôn vùi nơi đó bóng dáng em lặng im..."
Một bài hát đẹp, Một bài hát buồn và cô đơn. Với tôi, bài hát đó giống như kỷ niệm đã qua, những điều quý giá và những khoảng lặng tôi đã đánh mất. Một phần nào đó trong tôi đã chết theo những kỷ niệm đó. Điều đó để lại cảm giác thực sự tiếc nuối, nhưng để lựa chọn, tôi cũng không chọn để quay lại.
Bởi một lý do nào đó, bài hát ấy khiến tôi buồn vì những điều đã đi qua, nhưng càng sợ hơn việc đánh rơi những gì tôi đang có. Cái cảm giác ấm áp và yêu thương này. Những điều lấp lánh tôi đang có, và rồi có thể là sẽ có nữa. Cứ muốn điều này, muốn điều kia, để rồi lúc có đâm ra sợ mất!:D
Mùa hoa Sưa đã về trên những con đường Hà Nội ướt át. Bắt đầu từ những bông hoa đầu tiên tôi gặp cuối đường Trần Hưng Đạo. Hôm nay, những cơn mưa bụi dai dẳng ấy, tôi đã nhìn thấy hoa trắng những con đường, những vỉa hè không bước chân người qua lại. Hoa Sưa nở trong mưa, thật cô đơn. Nhưng màu hoa đó với tôi luôn là niềm hạnh phúc, sự háo hức và bồn chồn khi màu trắng yêu thương ấy trở về. Có thể sẽ là tiếc nuối và nước mắt ngày em đi, nhưng tôi chỉ muốn quan tâm đến hiện tại mà thôi.
Hà Nội. Hoa Sưa về rồi đấy. Chắc em cũng nhìn ngắm phải không. Chắc hẳn khi nhìn hoa Sưa, mình lại nghĩ về nhau, dù đã cách xa từ lâu lắm. Thôi thì mình cứ như thế đã, em nhỉ!
Cứ cất nhau vào ký ức. Những con đường hoa trắng. Những khoảng trời bỏ quên...
0 comments:
Post a Comment