HOPE


Sáng nay em có một chút buồn, chẳng hiểu từ đâu. 

Những điều em không muốn nhớ.

Những thứ em không muốn rời xa. 

Hà Nội sớm đầy sương, những bông hoa màu xanh của em vừa nở. Đôi lúc em khao kháo sự bình yên, để đầu óc thôi quay cuồng lo lắng, cảm giác bất an đôi lúc cứ bao vây và nhấn chìm. Rồi em vùng vẫy thoát ra được và mệt mỏi nhìn, nó lại sắp ập đến.

Tập trung vào. Quên đi. 

Lúc này em thực sự thèm một chút tươi sáng và ấm áp. Một chút tia nắng trong những ngày ảm đạm này. Nhảy múa trên sân, trên những tán lá. 

Thế mà có lúc em sợ mùa Đông. Sợ những ngày lạnh giá.

Giữa lúc em đứng trước quá nhiều lo lắng, những ngày mùa Đông thực sự khiến em cảm thấy mình bị nhấn chìm.
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment