Little Sunshine

You are my sunshine, my only sunshine
You make me happy when skies are grey
You'll never know dear - how much I love you
Please don't take my sunshine away...

Biết bắt đầu từ đâu...

Viết rồi lại xóa.

Cái cách xưng hô mới mẻ khiến tôi ngượng ngùng, lạ lẫm và thật thiếu tự tin...

"Mặt trời bé con" đến trong những ngày cuối tháng Tư gay gắt nắng. Không biết có phải tôi vẫn hay nghĩ về tháng Tư với cảm giác hạnh phúc và tươi sáng không. Nhưng trong cái nắng đầu Hè ấy, lặng lẽ, bí mật, âm thầm, "Mặt trời bé con" đã đến với tôi như vậy. 

Bắt đầu nhắc nhở tôi với những cơn đau âm ỉ. Và giờ đây hiện diện ngày ngày với cảm giác buồn ngủ, sợ thức ăn và những cơn nôn khan đến thắt ruột. 

Kỳ nhỉ. Có một đứa trẻ đang lớn dần trong tôi. Điều gì đó như bản năng chẳng biết từ đâu mà đến. Thứ bản năng khiến tôi trong giấc ngủ vẫn đưa hai tay che chở cái bụng của mình khỏi cú xoay chân trong mơ của lão Béo nhà tôi. Thứ bản năng khiến tôi nhìn những đứa trẻ đang nhảy nhót mà mỉm cười. Thứ bản năng nhắc nhở tôi phải chăm sóc và giữ gìn bản thân nhiều hơn nữa... 

Và cũng chẳng biết từ bao giờ, tôi bắt đầu lo lắng về chính bản thân mình. Vốn dĩ tôi không thực sự gần gũi và thích chơi với trẻ nhỏ. Mấy đứa cháu của tôi thì ngoài những lúc chơi đùa, hay nghe tôi giải thích về một điều gì đó mà chúng tò mò, thì chúng sợ tôi. Hẳn đó là lý do mà chị dâu nhờ tôi cho chúng ăn khi anh chị đi vắng, mà mẹ tôi mách tội tụi nhỏ: "Cô Minh xem đó đang làm gì kia kìa!" thì lập tức có hiệu quả và lũ trẻ dừng hình luôn khi nghe thấy câu đó. Tôi yêu mấy đứa vì chúng là cháu tôi và tôi nghiêm khắc vì nghĩ đó là trách nhiệm của mình. Nhưng tôi biết làm gì với đứa trẻ của chính mình đây!!!???

Dẫu sao thì có một đứa trẻ đang lớn dần trong tôi.

Có lẽ một lúc nào đó khi "Mặt trời bé con" ra đời, sẽ có một thứ bản năng chợt đến và dạy tôi phải làm gì tiếp theo...

Hy vọng thế!






Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment