Có lúc em chạy đi về vô cùng...

Nhắm mắt - Phạm Anh Khoa

Thèm một chút hiện diện.

Nhớ một cảm giác dịu dàng.

Khao khát một cánh đồng bất tận những loài cỏ đang rơi lệ.

Hôm nay đọc được một dòng trong một mớ những lẫn lộn chữ và nghĩa:

"Từ khi sinh ra cho đến cuối cuộc đời, tôi chỉ yêu một người. Tôi chỉ yêu duy nhất em. Và cũng chỉ cần duy nhất em."

Thật đáng sợ, một tình yêu như thế. Thứ tình yêu đã không chỉ là một tình yêu thuần túy, nó biến thành thứ tình yêu mang cả khái niệm tôn thờ và thuần phục. 

Bài hát đã cũ. Chuyện cũng đã cũ. Người cũng đã cũ. Những kỉ niệm cũng rêu xanh rồi.

Mình.

Ừ, mình muốn đi bơi!
----

Ấm áp

Bước chân ngang qua cỏ hoang hun hút...

Hà Nội bước vào những ngày "vừa mời biết yêu", trái tim khi thì thơi thới, khi thì sụt sùi, khi thì hân hoan, khi thì lạnh lùng trầm lặng.

Thật lạ.

Ký ức giống như những trang sách bỏ ngỏ. Lúc nào bạn mở ra, mân mê từng trang giấy, ngẫm nghĩ từng nét chữ. Rốt cuộc chẳng thể đừng lòng lại mà "nhớ".

Hạnh phúc.

Tôi đang hạnh phúc. Thật sự. Tôi yêu thương và được yêu thương.

Mẹ chồng tôi, tôi vẫn gọi, mẹ Ngân, giữ cho tôi cây đào trĩu quả ngoài sân, cứ đợi mãi tôi về thì lũ đào con con đã chín cả, tôi vui đến hét lên khi nhìn từng chùm, từng cành trĩu xuống, quả chỉ chua chua ngọt ngọt, không ngon nhiều nhưng với tôi ấm áp lắm lắm.

Tôi vẫn nhớ cái hôm về nhà, sớm dậy thấy bố chồng tôi đã nấu mì thịt để trên bàn, tôi muốn đi ăn canh cá ghê lắm, cái món đó mỗi lần về quê chồng tôi lại háo hức buổi sáng để đi ăn. Nhưng tôi thương bố nên tôi ngồi ăn hết bát mì, dù tôi hoàn toàn chẳng thích ăn mì chút nào.

Tôi là một người may mắn. Hẳn vậy. Về nhà mình thì nũng bố mẹ đẻ, sang nhà chồng thì nũng bố mẹ chồng. Thỉnh thoảng tôi vẫn nhét tay tôi vào miệng chồng tôi rồi kêu thật to cho bố chồng tôi quay lại nhìn thấy và mắng chồng tôi làm đau con dâu của bố. Chồng tôi tranh cái đùi vịt trong bát tôi, tôi cũng mách bố chồng cho tới khi lấy lại được.

Cuối tuần sau tôi còn được về nhà với mẹ, mẹ yêu thương và yếu ớt của tôi. Hẳn mong chúng tôi về lắm. Lần đầu tiên làm sinh nhật cho con rể út ở nhà.

Tôi hạnh phúc lắm.

Hãy cứ an tâm là thế!:)

Người Lạ.

Chiều
ST: Anh Quân
TH: Mỹ Linh



Người lạ đã nhìn tôi đi.

Có lẽ đó là số phận. 

Có những người luôn ở phía sau và nhìn bạn đi. Rốt cuộc họ cũng quay lưng và đi con đường của họ, khi bạn đi khuất. Hẳn hiên, đó là khởi đầu của sự kết thúc. Hẳn nhiên, người ta sẽ tìm thấy một con đường của riêng họ. Bạn sẽ không cần phải lo lắng cho họ quá lâu. Mọi thứ sẽ ổn, quá khứ sẽ nhẹ nhàng, những vết thương sẽ liền miệng, những giấc mơ ác rồi sẽ không về, mang theo nỗi cô đơn.

Nhiều khi tôi vẫn cảm nhận cuộc sống qua những người lạ. Một cô bé học sinh áo trắng đạp xe trên đường nắng, chẳng hiểu bởi điều gì mà mỉm cười. Tôi thấy vui. Một cụ già lẩy bẩy, ngơ ngác ngồi ăn một thứ gì mê mỏi bên góc đường. Tôi muốn khóc. Một em bé dắt cụ ông tóc bạc qua đường. Tôi thấy tự hào... Đôi lúc, tôi thấy như mình là kẻ thiếu thốn đang đi góp nhặt những cảm xúc của thế giới này. Đôi khi nó làm tôi tổn thương ghê gớm lắm. Là lúc bạn nhìn thấy một điều gì thực đau thương mà đôi tay bạn bất lực và bạn chỉ biết quay lưng bước đi. 

Gần đây tôi mới nhận ra, tôi có cay mắt chỉ bởi một cảnh tượng, một cử chỉ nhỏ nhoi bắt gặp trên phố. Còn cảm xúc hụt hẫng và những giấc mơ ác đó đã chẳng còn có thể khiến tôi rơi nước mắt. Nó chỉ khiến tôi mệt mỏi và không thể cười. 

Tôi nhớ những sự dịu dàng.

Có những cái tôi nhớ bởi muốn nhớ.

Có những điều lại nhớ bởi chưa quên.

Không sao đâu, phải không? 

Tôi đã quá ích kỷ để níu giữ lại điều gì cho riêng mình, nhưng tôi hiểu nó vẫn cứ phải đi, đi theo dòng chảy của cuộc sống, của cảm xúc, của những khao khát mới. Đầy tiếc nuối, nhưng tôi vẫn buông tay. Tôi ích kỷ, nhưng không phải là một kẻ quá tham lam. 

Tôi yêu mùi hương của sách và những trang giấy mới. Thế giới thu nhỏ trong vài trăm, vài nghìn trang sách. Đó chẳng phải là điều kỳ diệu sao. Giống như một trái tim đã được thuần hóa và đã biết rạo rực mỗi khi nhìn thấy màu vàng của cánh đồng lúa mì. Điều quan trọng nhất thì chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim.

Có thể giờ này Nguyên đang cô đơn lắm. Cứ mỗi lần về bên tôi, Nguyên lại gục vào vai tôi mà khóc. "Tôi cô đơn lắm. Tôi chỉ có một mình. Tôi chỉ có những cơn gió, những cánh đồng và những khát khao tôi không bao giờ có thể chạm vào nữa." Tôi không thể nói gì, cũng không thể cùng Nguyên rơi nước mắt. Cứ như vậy, tôi chỉ có thể nhìn Nguyên đi, và đôi khi nghe tiếng gõ cửa, tôi mở cửa và Nguyên lại sà vào lòng tôi, mang theo những con đường có mùi cỏ mới cắt, mang theo những cơn gió se sắt và những cánh hoa màu trắng. "Tôi về để xin một chút bình yên, một chút yêu thương và một chút nghị lực, để lại ra đi!".

Người lạ. Sẽ chẳng bao giờ được gặp Nguyên nữa. 

Người lạ và Nguyên đã nói lời vĩnh biệt rồi!
----

Rain in My Soul...

My Immortal - Evanescence

Đã lâu rồi, những giấc mơ như vậy không về.

Những giấc mơ khiến người ta đau khổ và hãi sợ. Những giấc mơ khiến người ta không thể mỉm cười.

Cơn mưa sáng nay đánh thức tôi dậy một cách lạnh lẽo. Ừ, tôi Sợ. Tôi Ghét. Tôi Hận.

Có một lúc nào đó, bạn nghe thấy rõ ràng tiếng tranh cãi của hai tính cách trong bạn? Khi bạn giằng xé giữa sự thương hại và lòng căm hận, giữa lòng cao thượng và sự hẹp hòi, giữa sự hiện diện của quá khứ và ham muốn được quên đi. Còn tôi, tôi bất giác bắt gặp mình đứng trong cuộc chiến đó ở một khoảnh khắc mưa của buổi sáng. Tôi tỉnh dậy và kinh sợ. Tôi chỉ muốn khóc nhưng đã qua biết bao con đường, biết bao lần gục vào tay mình khóc, thứ cảm xúc đó không còn vắt được của tôi lấy một giọt nước mắt. Thế mà, nó vẫn khiến tôi đau khổ và dằn vặt hạnh phúc hiện tại của tôi....

Tất cả những gì đã qua là chưa đủ? Sao cô còn dằn vặt tôi trong những giấc mơ????

Nếu đó không phải một giấc mơ, liệu tôi có thể làm như thế không? Liệu tôi có thể tha thứ, có thể quan tâm, lo lắng, liệu tôi có không giết chết chính mình bằng cái lòng thương người khác và độc ác với những cảm xúc, với sự tức giận, phẫn nộ và căm hận của mình???

Cứ mỗi lần như thế này, tôi lại thấy như mình đang mất, đang bị đánh cắp đi những cảm xúc thật. Sau mỗi lần tha thứ trong những giấc mơ, tôi tỉnh dậy, và thấy mình đang mất, đang bị bòn rút, đang bị sấy khô và vắt kiệt những cảm xúc, đánh cắp mất những nụ cười và cảm giác hạnh phúc của một ngày.

Đã lâu rồi, những giấc mơ như vậy không về.

Đã từ lâu rồi, tôi vẫn mong những giấc mơ như vậy, đừng về!
-----