Chiều
ST: Anh Quân
TH: Mỹ Linh
Người lạ đã nhìn tôi đi.
Có lẽ đó là số phận.
Có những người luôn ở phía sau và nhìn bạn đi. Rốt cuộc họ cũng quay lưng và đi con đường của họ, khi bạn đi khuất. Hẳn hiên, đó là khởi đầu của sự kết thúc. Hẳn nhiên, người ta sẽ tìm thấy một con đường của riêng họ. Bạn sẽ không cần phải lo lắng cho họ quá lâu. Mọi thứ sẽ ổn, quá khứ sẽ nhẹ nhàng, những vết thương sẽ liền miệng, những giấc mơ ác rồi sẽ không về, mang theo nỗi cô đơn.
Nhiều khi tôi vẫn cảm nhận cuộc sống qua những người lạ. Một cô bé học sinh áo trắng đạp xe trên đường nắng, chẳng hiểu bởi điều gì mà mỉm cười. Tôi thấy vui. Một cụ già lẩy bẩy, ngơ ngác ngồi ăn một thứ gì mê mỏi bên góc đường. Tôi muốn khóc. Một em bé dắt cụ ông tóc bạc qua đường. Tôi thấy tự hào... Đôi lúc, tôi thấy như mình là kẻ thiếu thốn đang đi góp nhặt những cảm xúc của thế giới này. Đôi khi nó làm tôi tổn thương ghê gớm lắm. Là lúc bạn nhìn thấy một điều gì thực đau thương mà đôi tay bạn bất lực và bạn chỉ biết quay lưng bước đi.
Gần đây tôi mới nhận ra, tôi có cay mắt chỉ bởi một cảnh tượng, một cử chỉ nhỏ nhoi bắt gặp trên phố. Còn cảm xúc hụt hẫng và những giấc mơ ác đó đã chẳng còn có thể khiến tôi rơi nước mắt. Nó chỉ khiến tôi mệt mỏi và không thể cười.
Tôi nhớ những sự dịu dàng.
Có những cái tôi nhớ bởi muốn nhớ.
Có những điều lại nhớ bởi chưa quên.
Không sao đâu, phải không?
Tôi đã quá ích kỷ để níu giữ lại điều gì cho riêng mình, nhưng tôi hiểu nó vẫn cứ phải đi, đi theo dòng chảy của cuộc sống, của cảm xúc, của những khao khát mới. Đầy tiếc nuối, nhưng tôi vẫn buông tay. Tôi ích kỷ, nhưng không phải là một kẻ quá tham lam.
Tôi yêu mùi hương của sách và những trang giấy mới. Thế giới thu nhỏ trong vài trăm, vài nghìn trang sách. Đó chẳng phải là điều kỳ diệu sao. Giống như một trái tim đã được thuần hóa và đã biết rạo rực mỗi khi nhìn thấy màu vàng của cánh đồng lúa mì. Điều quan trọng nhất thì chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim.
Có thể giờ này Nguyên đang cô đơn lắm. Cứ mỗi lần về bên tôi, Nguyên lại gục vào vai tôi mà khóc. "Tôi cô đơn lắm. Tôi chỉ có một mình. Tôi chỉ có những cơn gió, những cánh đồng và những khát khao tôi không bao giờ có thể chạm vào nữa." Tôi không thể nói gì, cũng không thể cùng Nguyên rơi nước mắt. Cứ như vậy, tôi chỉ có thể nhìn Nguyên đi, và đôi khi nghe tiếng gõ cửa, tôi mở cửa và Nguyên lại sà vào lòng tôi, mang theo những con đường có mùi cỏ mới cắt, mang theo những cơn gió se sắt và những cánh hoa màu trắng. "Tôi về để xin một chút bình yên, một chút yêu thương và một chút nghị lực, để lại ra đi!".
Người lạ. Sẽ chẳng bao giờ được gặp Nguyên nữa.
Người lạ và Nguyên đã nói lời vĩnh biệt rồi!
----