Ngày cưới, Tấn Minh - Nguyễn Ngọc Anh
Đâu đó...
Em đã bồi hồi chia xa quãng đời độc thân khi đặt bút cẩn thận ký tên mình trên tấm giấy đỏ.
Trước khi ký, gọi điện cho mẹ. Mẹ, mẹ của con.
Hẳn rằng bố mẹ mong đợi ngày này lắm. Đứa con gái cuối cùng trong gia đình đã lấy chồng. Con gái út ít bé bỏng của mẹ. Mỗi lần về quê vẫn rúc vào nách mẹ mà ngủ, vẫn nũng nịu vu vơ, sờ ti mẹ, ôm bụng bố, thức thật khuya, dậy muộn mỗi sáng và lười quét nhà...
Mẹ cười, mẹ kể hôm mẹ với bố đi đăng ký kết hôn, mẹ quay sang bố bảo: "Anh ơi, thế này là bút sa gà chết đấy anh ạ!", đến giờ bố còn nhắc lại.
Con lại là bóng hình của mẹ một ngày thanh xuân ấy. Mẹ ngày cưới, mặc tấm áo may từ cách đó nửa năm, mẹ ngày cưới không một bó hoa, không một chút son hồng môi. Ngày mẹ cưới bão ngập trời, bước chân vội vàng về nhà chồng hai bàn tay trắng.
Giờ con có một chiếc váy cưới của riêng mình, lo từ chút trang điểm, hoa cưới, áo lông khoác ngoài, đến đôi giày, đôi găng tay trắng...
Một điều gì đó mất mát.
Một điều gì đó đong đầy.
Sáng nay, mẹ của cựu người yêu gọi điện hỏi đã đi làm chưa, nhớ mặc áo tối qua cô cho... Vẫn "cô cô, cháu cháu"... Tiếng gọi ngượng ngập chưa thể thành lời.
Sáng nay nhìn người yêu tự dưng thấy khang khác... Ừ, đó giờ là chồng.
Lạ thật. Có điều gì thiêng liêng dù chỉ bắt đầu bằng hai chữ ký trên một tờ giấy và câu trả lời "Vâng!" cho câu hỏi "Em cưới anh nhé!?".
Như vậy là đã thế!
Mình đã có chồng!
Chỉ còn cách ngôi nhà chung một đám cưới. Chỉ còn cách những khó khăn, gian khổ, những niềm vui, nỗi buồn, những sướng vui hạnh phúc, sẻ chia ngọt bùi..., chỉ một đám cưới chính thức mà thôi!
---
0 comments:
Post a Comment