...
:).
Thường thì tôi thích viết về những điều đã qua. Như một cách để nhắc mình nhớ, để khỏi đánh rơi và lãng quên những kỷ niệm đẹp đẽ.
Tôi. Một kẻ quá đãng trí. Dù không muốn nhưng rồi cũng để rơi rớt những điều mình vẫn hằng nâng niu và trân trọng. Rồi một ngày, tôi bất chợt quay về và vô tình tìm thấy, những lúc đó sẽ là những cú shock nho nhỏ.
À, tôi cũng có ngày hôm qua, thế đấy!
Sâu trong tim tôi là sự ích kỷ. Hẳn nhiên chẳng thể mong thời gian và trái tim ngừng lại vì mình. Nhưng sự lãng quên khiến tôi buồn lắm. Thế mà sự lãng quên đôi khi lại làm cho tôi an tâm và vững vàng hơn nhiều, dẫu trái tim tôi buồn. Như lúc này.
Tôi có 2 con mèo. Con mèo Mon là nũng nhất, hay nhảy lên ghế, đưa 1 chân chạm vào tôi và ngước nhìn để tôi chỉnh lại tư thế và cho hắn ngồi lên lòng và vuốt ve hắn. Khi tôi không làm như thế nữa, hắn ẻo lả kêu "Meo!" nhắc nhở. Hắn là mèo Mon.
Gần đây những con cá tôi nuôi đã chuyển màu. Tôi là mẹ của chúng, sau khi mẹ chúng nhảy ra khỏi hồ cá và tự tử bằng cách chết khô, tạo ra một cảnh tượng hãi hùng khiến tôi giờ còn nhớ. Những con cá sau 4 tháng giờ đã lớn nhiều, và đuôi của chúng bắt đầu khởi sắc cam. Chúng bơi tía lia trong cái bể bé tẹo và xúm xít mỗi lần nhìn thấy tôi đi qua, tưởng mình sắp được cho ăn. Chúng sinh ra trong cái bể bé tí tẹo đó, lớn lên trong đó nên chắc sẽ chẳng chết sớm, cũng chẳng nhảy khỏi bể như mẹ chúng. Có 1 con bị dị tật ở đuôi. Nguyên nhân là do tôi, trong 1 lần thay nước, do chúng còn quá nhỏ nên phải dùng muôi múc chúng ta, rồi đè lên nó và đuôi nó bị chảy máu. Tôi phải thả riêng nó trong 3 ngày, tưởng nó chết, dè đâu nó vẫn sống, giờ thì là 1 trong những con to béo nhất đàn. Với cái đuôi chấm phẩy và dáng bơi khác thường.
Có nhiều điều làm tôi chán nản. Có nhiều điều làm tôi buồn. Lo lắng. Sợ hãi.
Nhưng sẽ ổn thôi.
Hiện tại của tôi giờ là như vậy.