Cũ kỹ, mộng mơ...


Những ngày dài.

Công việc thực sự căng thẳng tới mức đã có những lúc mình thực sự muốn bỏ nơi này mà đi. Nhưng rồi, lúc nào cũng là những sự so sánh, ngăn làm việc này, những ánh đèn này, những con người này... Ý nghĩ cũng rồi chỉ thoáng qua trong vài ngày chán nản. Mọi thứ cũng êm xuôi.

Đã lâu không có một khắc riêng tư dịu dàng để ngừng sống, ngừng thở. Mọi thứ rộn ràng và nhiều niềm vui, nhiều lo toan và phấn đấu quá. 

Thoắt một cái. Mình sắp thêm một tuổi. Đời sắp qua một lần. 

Biết bao điều còn chưa làm được, vậy mà thời gian cứ qua!

Có người chợt cho nhìn thấy một nụ cười. Ừ, xa lạ. Hạnh phúc, rạng rỡ, trong sáng, và xa lạ. Cuộc sống là thế mà, thời gian qua rồi riết người ta cũng quên, cuộc sống thì cứ diễn ra có ai ngừng lại được. Con người ta cần sống, cần yêu, cần ăn, cần thở, cần sống cho ra sống, cho đáng với những gì mọi người và bản thân kỳ vọng vào chính mình.

Niềm tin của tôi có bao giờ là vô căn cứ? Tôi tin vào những "giá trị", tôi tin vào sự "xứng đáng". Điều đó cho tôi đủ bản lĩnh để quay lưng bước đi.

Con đường bước vào trái tim không nhất thiết phải đủ dài. Tình yêu là khi người ta cần nhau...

Hôm nay tôi chợt nhớ tuổi thơ của mình quá!

Những ngày áo quần bụi bặm, đứa con gái chân tay lỏng khỏng theo lũ bạn nghịch ngợm chạy nhảy, leo trèo hết hang cùng, bụi rậm, tuổi thơ in kỷ niệm bằng những vết sẹo trên chân tay, mặt mũi. Vết này ngã xe, vết này ngã trèo tường, kết kia ngã trèo cây, vết kia đánh nhau với bè với bạn... 

Những ngày trái tim lần đầu biết rung động. Thích một ai đó, nước mắt rơi cả đêm dài, tưởng là sẽ chẳng thể quên mà đến lúc gương mặt cũng chẳng nhớ. Ngây thơ vô tư lự đến mức há hốc mồm khi bạn thân nói cái đứa ngồi cạnh thích mình. Nhong nhong mấy đứa chạy trên cánh đồng ngoại thành hun chuột đồng đốt khói mù mịt, nướng khoai rồi hí hoáy mấy củ khoai sống sượng... 

Những ngày đầu biết ấm áp với tình bạn, người bạn thân cũ kỹ giờ gần mà dường như xa mãi. Có phải vì tuổi thơ của chúng mình đã xa quá, những ngày tháng dấu yêu hoa mộng, sân trường đầy nắng, đầy gió, gương mặt và nụ cười, những kỷ niệm buồn vui, những lúc cãi vã, giận dỗi... giờ chẳng thể nào tìm lại, chẳng thể nào còn. Một cái tin nhắn không lời đáp, những cuộc đời riêng, tuổi thơ tan tác như gió...

Con mèo như một dấu chấm mất mát. Cái bụng to béo, mềm mại, ấm áp, tiếng kêu "Meo" và những bước chân mềm mại quấn quít bỗng một ngày trở về và không còn nữa. Mải miết gọi "Bông ơi!", cứ ngỡ em đi đâu lâu lắm thôi, nghe tiếng gọi là sẽ về như bao lần, cứ mở cửa sổ đợi em vào, rúc vào chăn, gối lên tay và bắt đầu giấc ngủ của em bằng tiếng gừ nhẹ trong cổ họng. Vậy mà em chẳng bao giờ về nữa.

Đời lấy của ta nhiều, và cho ta lại cũng nhiều. 

Hẳn rồi. Con người ta phải lớn, thời gian cứ dần mất đi, là thế, vẫn thế và phải thế.

Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment