Bài hát ngày mưa...


Dù có cách xa - Đinh Mạnh Ninh

Những hạt mưa có thể mang đến cho con người cảm giác "phiêu" ngang với âm nhạc.

Bạn có thể mỉm cười khi ngước lên và thưởng thức cái mát lạnh, cái dịu dàng của hạt mưa vừa chạm vào làn da.

Cũng như bạn có thể mỉm cười khi ru lòng vào những giai điệu đẹp, những ca từ chân thành hay cả cảm thấy ngưỡng mộ bởi những sáng tạo âm nhạc độc đáo và tài năng của con người.

Nhất là khi bạn làm những công việc truyền tải cảm xúc. Thật khó khi "cảm xúc" lại gắn liền với "công việc". Bởi bạn không muốn đánh mất những "cảm xúc", nhưng đôi khi "công việc" lại khiến bạn phát ngán và ghét bỏ. Bạn sẽ phải học cách để tìm đến những khoảnh khắc thấy mình yêu nó tha thiết.
Hẳn nhiên, The Script, Lê Hiếu, Hà Anh Tuấn, Anh Khoa, Lan Trinh, Phước Thịnh, Đinh Mạnh Ninh... với The man who can't be moved, I'm yours, Breakeven, với Trái tim anh trôi về em, Nhớ, Phố mùa Đông, với Dấu phố em qua, với Nhắm Mắt, Chiếc ô ngăn đôi, Mưa và em, Hạnh phúc thoáng qua và giờ là Dù có cách xa... đã giúp tôi tìm thấy tình yêu và cảm hứng của mình. 
Nó cũng giống như một ngày bạn lang thang trên mạng trong một buổi sáng ngoài trời mưa rả rích, bạn tìm thấy một bài viết của bạn trên blog của một người lạ, bạn sửng sốt vì những gì bạn viết có thể mang lại cho người ta từng ấy cảm xúc. Khi ấy, nó không chỉ là sở thích, là bạn làm những gì bạn muốn, viết những gì bạn cảm nhận. Bạn sẽ thấy mình có trách nhiệm với cảm xúc của thế giới này, dù chỉ là một góc thật nhỏ. 

Và cũng giống như công việc của tôi lúc này. Tôi chuyển đi cảm xúc của thế giới này trên những cánh sóng. Những yêu, ghét, hờn giận, những lời yêu thương, những câu xin lỗi, những sự cô đơn, buồn bã, hạnh phúc, thành công... cần được chia sẻ để vơi đi và nhân lên, để con người cảm thấy mình tồn tại, và biết rung động. Chỉ là một phần rất rất nhỏ của thế giới, nhưng tôi thấy tự hào vì điều đó. 

Đến một lúc nào đó, bạn hãy thử mở rộng trái tim mình mà cảm nhận thế giới này. Hãy tạo nên một giới hạn để giữ cho được bản sắc của mình, nhưng đừng quá khắt khe với tất cả!

Yêu em, dịu dàng!

 <tay mình kìa!>
Chỉ còn những kỷ niệm - Lê Hiếu

Album cho ngày hôm nay. 

Mình vẫn thích giọng hát của Lê Hiếu như vậy. Vẫn phong cách đó, vẫn giọng hát đó. Cô gái trong những ca khúc của Hiểu vẫn luôn dịu dàng và được yêu thương như vậy. 

Ngày hôm qua, mình đã nhìn thấy cầu vồng. Một đường cong đầy màu sắc và luôn khiến mình cảm thấy cuộc sống thật kỳ diệu. 

Sáng nay, mưa rả rích trên mái phố. Khoảng khắc tỉnh giấc của buổi sáng, đôi chút lành lạnh, nép vào cánh tay ôm chặt ngái ngủ. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc và thực sự được yêu thương.

Những cánh hoa sen rơi xuống tự bao giờ. 

Và những giấc mơ vẫn thường về bên gối.

Cuộc sống còn nhiều khó khăn, còn nhiều lo lắng và bất an. Không ai biết ngày mai sẽ ra sao cả. Không biết ngày hôm nay yên bình có còn trở lại. 

Chẳng ai hi vọng khói bom lửa đạn, chẳng ai mong chết chóc, đau thương, và sẽ chết đi nếu mất đi những người mình yêu thương nhất. Mình cũng chẳng muốn Bi và Bông của mình lớn lên trong tiếng súng. Nhưng nếu điều đó đến, không còn cách nào khác, phải đối mặt, phải tiến lên!

 Còn bây giờ, mình sẽ tận hưởng những ngày thanh bình này đã!:)
-----

Tôi yêu giai điệu Tổ quốc tôi!

Giai điệu Tổ quốc
ST&TH: Trần Tiến
Hôm nay, tôi nghe ca khúc này và xúc động đến rơi nước mắt!

Đất nước tôi, Việt Nam, quê hương của tôi. Mảnh đất hình chữ S xinh đẹp nằm bên bờ biển Đông, mảnh đất nhỏ bé đã chịu bao đau thương nhưng vẫn kiên cường đứng dậy. Mầm chồi đâm lên từ những cành khô bị bom đạn cào xé, giờ đây phủ xanh đất nước của tôi, một màu xanh bất khuất và vĩ đại. Cũng giống như con người Việt Nam chúng tôi, luôn mạnh mẽ, lạc quan và luôn sẵn sàng đồng lòng vì tiếng nói.

Đất nước tôi, Việt Nam, một đất nước yêu chuộng hòa bình, không bao giờ muốn có chiến tranh, đổ máu. Chúng tôi muốn bầu trời xanh không nhòa trong mây đục, chúng tôi muốn mặt đất tràn hoa nở và rộn rã tiếng ca. Những miền quê xanh tươi trù phú, những cánh đồng thẳng cánh cò bay, những dòng sông văng vẳng nghe tiếng hò tiếng hát. Thành phố với những giờ tan tầm hối hả, những phút trầm lắng nơi quán cà phê góc phố, với thành phố lấp lánh xinh đẹp giờ lên đèn... 

Đất nước tôi, Việt Nam, chúng tôi chưa giàu có nhưng chúng tôi giàu phẩm hạnh, yêu chuộng hòa bình, chúng tôi thương xót, khâm phục và tự hào về lịch sử dựng nước và giữa nước, chúng tôi yêu mảnh đất quê hương như yêu máu thịt của chính mình. Mỗi chế độ, mỗi đất nước, cũng như mỗi con người đều tồn tại những khuyết điểm. Những khuyết điểm giúp con người ta tiến lên, để bù đắp, để sửa chữa, để rút kinh nghiệm, và để phát triển. Và chúng tôi chưa bao ru mình trong cảm giác an lành với những gì mình đang có. Chúng tôi đã, đang và luôn cố gắng để hoàn thiện hơn.

Đất nước tôi, Việt Nam, là của người dân Việt Nam. Việt Nam của tôi, Việt Nam của gia đình tôi, Việt Nam của những con người yêu nói tiếng Việt, yêu nước Việt, chuộng hòa bình, khao khát độc lập, tự do cho nước Việt, cho người Việt!

Nếu điều đó xảy ra, chúng tôi chấp nhận hi sinh, đơn giản vì không bao giờ bỏ Tổ quốc này, dù chỉ trong giây phút!

Love me tender, love me true...

Khi viết những dòng này.

Em đang nghe I'm yours của The Script và muốn khóc.

Nó da diết quá, những giai điệu. Nó mong manh quá, những cảm xúc. Nó vô thực quá, con người!

Tất cả dường như chỉ là ở cách diễn đạt, ký ức và sự nhạy cảm của tâm hồn! Theo những cách khác nhau, em khao khát sự dịu dàng cũng như khao khát một tình yêu chân thành và trọn vẹn. Hẳn nhiên vì thế mà em mang nhiều vết xước cùng những nỗi sợ hãi.

Vậy là, hẹn xưa dù muốn quên nhưng không thể nào không nhớ. 

Hình hài của những con đường màu xanh, những tia nắng lọt qua đám lá, những tiếng cười lẫn vào tiếng gió, tiếng xào xạc của lá rơi và những giọt nước mắt rơi như một nỗi niềm chia sẻ. Những trang viết đầy ám ảnh của Trang Hạ về những sáng sớm trên núi, hương Kenzo Flowers dịu dàng và những khoảnh khắc người ta yêu cuộc sống này đến mức nhói đau trong lòng... 

Giống như khoảnh khắc này, những giai điệu này, cái cách anh ấy phát âm câu "I'm yours"... có phải là nhịp trầm nhất của tâm hồn, cũng là nốt cao nhất của tình yêu, của sự dịu dàng...

Mùa xuân đã cứ thế mà qua từ bao giờ nhỉ? Mùi hoa sấu ngan ngát lẫn vào Ngọc lan trên những con đường. Mùi cỏ mới cắt lẫn vào mùi ngai ngái của nắng gắt. Thế giới này. Những màu sắc, mùi hương và âm thanh. Đừng quên nhé!

Dù cuộc sống có cằn cỗi đến thế nào, vẫn còn những khoảnh khắc dịu dàng mà người ta không thể chối bỏ. Hàng ngày, người ta vẫn mất nhau, vẫn yêu nhau, vẫn làm cho nhau hạnh phúc và buồn khổ. Người ta vẫn cô đơn và tìm kiếm. Người ta vẫn mừng rỡ khi gặp được. Người ta vẫn sống và vẫn chết... 

Cuộc sống là một dòng sông. Miễn cưỡng để bị cuốn đi, chi bằng hòa vào dòng chảy của dòng sông đó, rồi với tay lấy cho mình những khắc bềnh bồng....

Ừ, hay nhỉ... I'm yours.... It's.. tr..u..e........
---

Shine...

Cả chiều ngồi tu lại Good Girl Gone Bad của Riri.

Rộn ràng, đầy kiêu ngạo và thách thức. 

Có quá nhiều thứ hào nhoáng, ngớ ngẩn. Nhưng nó khiến tôi mạnh mẽ hơn. Thư thái, không suy nghĩ, không cần và cũng không mong đợi chỉ.

My own hands....

Thật tuyệt vời nếu khi bây giờ mình gặp Gió. Nhưng ngọn gió cười vui và vô tư giữa bầu trời tự do. Và gió nói với mình:

"Nguyên thân mến, ngày hôm nay, tôi đã đi qua một cánh đồng.... "

....

Mình nhớ chồng béo thế!:D