Dù có cách xa - Đinh Mạnh Ninh
Những hạt mưa có thể mang đến cho con người cảm giác "phiêu" ngang với âm nhạc.
Bạn có thể mỉm cười khi ngước lên và thưởng thức cái mát lạnh, cái dịu dàng của hạt mưa vừa chạm vào làn da.
Cũng như bạn có thể mỉm cười khi ru lòng vào những giai điệu đẹp, những ca từ chân thành hay cả cảm thấy ngưỡng mộ bởi những sáng tạo âm nhạc độc đáo và tài năng của con người.
Nhất là khi bạn làm những công việc truyền tải cảm xúc. Thật khó khi "cảm xúc" lại gắn liền với "công việc". Bởi bạn không muốn đánh mất những "cảm xúc", nhưng đôi khi "công việc" lại khiến bạn phát ngán và ghét bỏ. Bạn sẽ phải học cách để tìm đến những khoảnh khắc thấy mình yêu nó tha thiết.
Hẳn nhiên, The Script, Lê Hiếu, Hà Anh Tuấn, Anh Khoa, Lan Trinh, Phước Thịnh, Đinh Mạnh Ninh... với The man who can't be moved, I'm yours, Breakeven, với Trái tim anh trôi về em, Nhớ, Phố mùa Đông, với Dấu phố em qua, với Nhắm Mắt, Chiếc ô ngăn đôi, Mưa và em, Hạnh phúc thoáng qua và giờ là Dù có cách xa... đã giúp tôi tìm thấy tình yêu và cảm hứng của mình.
Nó cũng giống như một ngày bạn lang thang trên mạng trong một buổi sáng ngoài trời mưa rả rích, bạn tìm thấy một bài viết của bạn trên blog của một người lạ, bạn sửng sốt vì những gì bạn viết có thể mang lại cho người ta từng ấy cảm xúc. Khi ấy, nó không chỉ là sở thích, là bạn làm những gì bạn muốn, viết những gì bạn cảm nhận. Bạn sẽ thấy mình có trách nhiệm với cảm xúc của thế giới này, dù chỉ là một góc thật nhỏ.
Và cũng giống như công việc của tôi lúc này. Tôi chuyển đi cảm xúc của thế giới này trên những cánh sóng. Những yêu, ghét, hờn giận, những lời yêu thương, những câu xin lỗi, những sự cô đơn, buồn bã, hạnh phúc, thành công... cần được chia sẻ để vơi đi và nhân lên, để con người cảm thấy mình tồn tại, và biết rung động. Chỉ là một phần rất rất nhỏ của thế giới, nhưng tôi thấy tự hào vì điều đó.
Đến một lúc nào đó, bạn hãy thử mở rộng trái tim mình mà cảm nhận thế giới này. Hãy tạo nên một giới hạn để giữ cho được bản sắc của mình, nhưng đừng quá khắt khe với tất cả!