Khi viết những dòng này.
Em đang nghe I'm yours của The Script và muốn khóc.
Nó da diết quá, những giai điệu. Nó mong manh quá, những cảm xúc. Nó vô thực quá, con người!
Tất cả dường như chỉ là ở cách diễn đạt, ký ức và sự nhạy cảm của tâm hồn! Theo những cách khác nhau, em khao khát sự dịu dàng cũng như khao khát một tình yêu chân thành và trọn vẹn. Hẳn nhiên vì thế mà em mang nhiều vết xước cùng những nỗi sợ hãi.
Vậy là, hẹn xưa dù muốn quên nhưng không thể nào không nhớ.
Hình hài của những con đường màu xanh, những tia nắng lọt qua đám lá, những tiếng cười lẫn vào tiếng gió, tiếng xào xạc của lá rơi và những giọt nước mắt rơi như một nỗi niềm chia sẻ. Những trang viết đầy ám ảnh của Trang Hạ về những sáng sớm trên núi, hương Kenzo Flowers dịu dàng và những khoảnh khắc người ta yêu cuộc sống này đến mức nhói đau trong lòng...
Giống như khoảnh khắc này, những giai điệu này, cái cách anh ấy phát âm câu "I'm yours"... có phải là nhịp trầm nhất của tâm hồn, cũng là nốt cao nhất của tình yêu, của sự dịu dàng...
Mùa xuân đã cứ thế mà qua từ bao giờ nhỉ? Mùi hoa sấu ngan ngát lẫn vào Ngọc lan trên những con đường. Mùi cỏ mới cắt lẫn vào mùi ngai ngái của nắng gắt. Thế giới này. Những màu sắc, mùi hương và âm thanh. Đừng quên nhé!
Dù cuộc sống có cằn cỗi đến thế nào, vẫn còn những khoảnh khắc dịu dàng mà người ta không thể chối bỏ. Hàng ngày, người ta vẫn mất nhau, vẫn yêu nhau, vẫn làm cho nhau hạnh phúc và buồn khổ. Người ta vẫn cô đơn và tìm kiếm. Người ta vẫn mừng rỡ khi gặp được. Người ta vẫn sống và vẫn chết...
Cuộc sống là một dòng sông. Miễn cưỡng để bị cuốn đi, chi bằng hòa vào dòng chảy của dòng sông đó, rồi với tay lấy cho mình những khắc bềnh bồng....
Ừ, hay nhỉ... I'm yours.... It's.. tr..u..e........
---
0 comments:
Post a Comment