Vậy là, Chúng ta đã thua trận.
Và cũng giống như lần trước, chúng ta đã thua mà hoàn toàn tâm phục, khẩu phục.
Hẳn nhiên, tôi đã chờ đợi và tin tưởng ở một chiến thắng. Có bao giờ mà trước mỗi trận đấu, tôi không tin rằng đội bóng mình sẽ thua không nhỉ? Dù đó là Chelsea, Arsenal, là Real Mad-rid, Barca hay là ông trời đi chăng nữa, tôi luôn đặt niềm tin vào họ. Và sau những trận thua, niềm tin ấy không hề vơi đi dù chỉ một phần. Bởi cuộc sống thì vẫn cứ tiếp diễn, và chúng ta còn nhiều cơ hội để bắt đầu lại tất cả!
Tôi chỉ tiếc cho những người không còn cơ hội để đứng ở điểm xuất phát. Người đàn ông có gương mạt điềm đạm, cái dáng cao lêu nghêu vẫn khiến tôi mỉm cười mỗi khi anh sung sướng hét lên khi đồng đội ở phía trên ghi bàn. Sẽ là một khoảng trống thật khó lấp đầy, nếu vắng anh. Thật tiếc khi trận đấu cuối cùng và quan trọng nhất, chúng ta lại thất bại. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Old Trafford sẽ không bao giờ quên anh: Edwin Van Der Sar!
Và những hạt mầm của chiến thắng. Chúng ta ươm từ ngày hôm nay, và ngày sau họ sẽ cho quả ngọt. Những Fabio, Chicharito... chưa đủ năng lực và sự dày dặn để tỏa sáng hôm nay, nhưng rồi ngày mai, cả thế giới sẽ ngả mũ, nghiêng mình trước họ.
Chúng ta. United, đã thua một trận thua xứng đáng. Dù không hề mong đợi, nhưng bài học Olympico ngày nào đã lại một lần nữa được Barca mang đến Wembley để thuyết giảng cho M.U. Mọi thất bại đều là nền tảng vững chắc để những chàng trai đứng dậy, và họ sẽ chiến thắng. Bắt đầu từ chiến thắng nỗi đau, sự thất vọng, chiến thắng chính bản thân mình. United rồi sẽ san phẳng tất cả bằng chính đôi chân của mình. Phòng truyền thống một lần nữa lỡ mất một danh hiệu quý giá. Nước mắt một lần nữa lại rơi. Cái tên FC Barcelona được khắc trên chiếc cúp Champions League cũng là khắc vào nỗi đau của mỗi Manucian. Nhưng cuộc sống đang tiếp diễn. Rồi chúng ta lại đến. Và chúng ta lại chiến thắng!
United, We Must Win!
0 comments:
Post a Comment