Gửi tặng mùa Đông

Phố mùa Đông - Lê Hiếu

Tặng cho mùa Đông đã qua....

Cơn mưa đầu tiên báo mùa Hè đang đến.

Hôm nay mưa rả rích và se sẽ lạnh... Hôm nay em đi làm muộn, làm bù, vài chục phút nữa em về, trời vẫn đang mưa....

Cây lộc vừng trước cổng công ty đã bắt đầu rủ những chùm hoa đỏ. 

Em nhớ mùa Đông, em nghe Phố mùa Đông mà Hiếu hát. Một cảm giác hoài nhớ thân quen ùa về. Có 1 lần em đã làm mới playlist của mình bằng hơn 20 bài hát và khi giật mình xem lại, 18 bài trong số đó có chữ "Mùa Đông"!

Mưa mang đến những suy nghĩ nhẹ nhàng và hơi ảm đạm buồn.

Sáng nay chạy xe tới công ty, em đã tận hưởng một cách tuyệt vời mùi Kenzo trộn lẫn với mùi ẩm lạnh của mưa và cỏ lá cùng làn không khí trong sạch. Kenzo cũng vậy, cũng mang cho em những suy nghĩ nhẹ nhàng, hơi ảm đạm buồn và một cảm giác tự do không ràng buộc. Em nhớ lại cảm giác tự do ấy. Nó khiến em sung sướng, và cũng khiến em sợ hãi vì không biết mình sẽ nương tựa vào đâu. 

Cuộc sống như một vòng quay dài, quay đều, quay đều... la la la... 

Hôm qua em làm việc trên Quán Sứ. Ngày dễ chịu nhất và em ước ngày nào cũng được như thế. 

"Lối em về rẽ qua phố chợ
Lũ thông già vẫn rì rào nhớ..."

- Cô gái ấy, cô gái trong bài hát này, cô ấy đi rồi... 
- Và tôi cũng đi rồi....

Bài hát này, giai điệu này, ca từ này, tất cả chỉ là trong ký ức, cũng giống như mùa Đông, đã xa!

Vẫn có một người gom nắng cho anh...

Mưa và Em
ST: Đào Trọng Thịnh
TH: Lan Trinh Idol
Có điểm gì tương đồng giữa nắng và mưa?

Hôm nay em đọc một bài thơ cũ từ facebook của một người bạn. Ừ, thế thôi.

Vẫn có một người gom nắng cho anh
(Sưu tập
---)
Khoanh lại một khoảng trời
Cho nắng đến một người mà em rất nhớ
Sao anh ko lặng yên trong vòm trời xanh ấy?
để thành phố bây giờ
....mưa ướt đẫm ngàn cây.

Sao anh ko gọi tên em ?
Để xác lá rơi đầy
Một chiếc lá là một lời hứa cũ
Hàng ngàn chiếc lá đã quên hay còn nhớ
Giữa muôn chiều
Sao lại chọn phía ấy để rơi ??

Phía ấy là quá khứ xa xôi
Em giữ trong tim điều bí mật chưa cùng anh nói hết
Phía ấy là hoàng hôn nơi cuối trời trong vắt
Cả gió cũng hờn ghen, nghe anh kể chuyện tình yêu...

Đã hi vọng bao nhiêu , đã thất vọng bao nhiêu
Trong khoảnh khắc Em ngỡ mình gần nhau nhất
Trái tim dối lừa anh , thú nhận điều chân thực
Em làm khỏang trống ấy mênh mông

Ừ thôi , này khoảng trời , này lời hứa viển vông
Gió cứ cuốn hết đi
Cả những điều bí mật ko còn nữa
Mùa thu lao xao kể về một chuyện tình tan vỡ
Có kẻ dại khờ
...gom nắng lại cho anh.....
-----

Đường xưa



Đã không còn đường xưa thơm nắng môi em hồng...

Hôm nay, em biên tập một tin nhắn của thính giả gửi về chương trình với ca khúc Đường Xưa. Gửi tặng cho những gì "sắp" qua...

Như một điều gì đẹp đẽ và đầy hoài nhớ ùa về. Ngày xưa, bạn thân hát cho em nghe bài hát này. "Bước trên đường về..."

Đôi khi em bắt gặp những điều em đã đánh mất trong người khác. Em chỉ đứng ngoài nhìn vào và chợt nhớ rằng mình đã quên!

Rồi anh sẽ thấy thấp thoáng bao lần tóc em buông dài....

Đẹp thật. Và cả cái cách phát âm chữ "th" của ca sỹ Lệ Thu. Em vẫn hay gặp cách phát âm đó ở những người Việt học tiếng Anh. Just like that...

Một khoảng lắng trong ngày. Em yêu những điều đó!:)
"Rồi ta đã bước chới với khi người khuất xa chân trời
Đã hấp hối trong đêm mù khơi
Đã thấy bóng tối vây từng nỗi đau xanh ngời
Xa vắng rồi những khi bên người."

Gửi tặng cho những gì đã qua.

Thực sự, đã qua rồi!:D

Những Người thật khác!


Tim anh trôi về em
Sáng tác: Quốc Bảo
Thể hiện: Lê Hiếu
Lê Hiếu luôn đưa tới tôi những cảm xúc thật tuyệt vời về cách thể hiện tình yêu giản dị, đời thường nhưng vô cùng sâu sắc với những bài hát, những ca tư và giọng hát sạch sẽ, trong trẻo của anh.

"Tôi yêu Hiếu hát nhạc của Bảo". Giống như những ca từ đó từ một xứ xở tràn ngập thứ tình yêu tận hưởng trong im lặng và chỉ dành riêng cho giọng hát của Hiếu.

"...
Dù nắng hay mưa dầm, khi tìm em, nghe em thoáng vui
- Là cơn vui kia sẽ nuôi anh dài bất tận
Đến nghe em cười, anh về nghe thêm trong giấc mơ..."




Là "Nhớ" (Châu Kỳ st) đã trở thành một điều gì đó có quá nhiều ý nghĩa trong cuộc đời tôi bằng những câu từ đơn giản và đời thường:
Nhớ by Lê Hiếu
Sáng tác: Châu Kỳ

"Mùa mới trong tim ta hay em đang dệt nắng tràn trề"

"Em đang vui hay ta đang hồi nhớ giọng cười"

"Có em ta thêm bình yên - Có ta em thêm hồn nhiên cười nói"....

Tôi luôn nghĩ rằng tình yêu trong những ca khúc mà Lê Hiếu hát là thứ tình yêu chỉ dành riêng cho một người. Người con gái đó tồn tại giống như cỏ cây, hoa lá, như nắng, như gió, như sắc màu và nắng vàng. Cô ấy mang đến niềm vui, cô ấy mang hạnh phúc đặt tất cả vào đôi bàn tay người đàn ông của mình. Mọi vui buồn, hạnh phúc và buồn khổ trôi qua trong đời cô ấy như những làn gió thoảng. Nó không dữ dội và cũng không để lại quá nhiều ám ảnh mà mang lại những nỗi nhớ da diết như người ta khát thèm cảm giác yên bình. Cô ấy yêu với một tình yêu ngây thơ, sống một cuộc đời vô tư, nhân hậu và yêu thương mọi người, cô ấy không suy nghĩ quá nhiều và biết đơn giản hóa nhiều vấn đề. Nó khiến cho cuộc sống của cô ấy và của những người xung quanh. Cô gái ấy, thật khác con người tôi, là người mà tất cả đàn ông trên thế giới muốn có. Và người đàn ông có được một người - giống như - cô ấy, là một trong những đàn ông hạnh phúc nhất thế giới này. Cô ấy là Nghi trong "Mắt Trầm", và cuối cùng người đàn ông ấy dù có vướng hồn mình vào những ám ảnh của người con gái của quá khứ, vẫn trở về yên lành trong vòng tay mềm ấy. 

Người đàn ông của tôi, hẳn nhiên không phải nằm trong số những người may mắn có được một người phụ nữ như vậy, bởi anh ấy đang có Tôi. 

"Đầu óc không có nhiều những con số, nhưng trái tim lại có quá nhiều nỗi buồn".

Những nỗi buồn của tôi đã cất cánh bay đi nhiều kể từ khi anh ấy đến. Khi ở cạnh anh ấy, tôi không đủ thời gian cho những suy tư vẩn vơ, cho ưu phiền và những vết thương đã xanh rêu. Có lẽ một phần bởi thế nên tôi ở lại. Người đàn ông của tôi, bởi anh không trói tôi lại, nên tôi không khao khát ra đi... 

Tôi vẫn nghĩ những người tôi đã gặp và có - thể - yêu trong cuộc đời này, đó hẳn phải là cuộc gặp gỡ của số phận. Số phận đã đưa nhiều người đến và đi. Có người chỉ thoáng qua trong những chán nản và tuyệt vọng kiếm tìm. Có người đi rồi hằn lại trong tim tôi những vết đau và những ám ảnh không bao giờ có thể phai mờ. Và đến giờ, chỉ có một người mang hạnh phúc ở lại bên tôi. 

Có thể tôi không mang lại cảm giác của chàng trai trong "Nhớ": "Em đang vui, hay ta đang hồi nhớ giọng cười". Có thể tiếng cười của tôi không đi vào giấc mơ của anh như tiếng cười của cô gái ấy: "Đến nghe em cười, anh về nghe thêm trong giấc mơ". Nhưng tôi là tôi. Và số phận đã đưa tôi đi về góc phố đó, để tôi tìm thấy anh và gắn đời chúng tôi lại với nhau bằng những cam kết thiêng liêng. 

Cuộc sống có quá nhiều góc cạnh để ta thưởng thức. Sẽ không có góc nhìn nào có thể trùng với góc nhìn nào, và những quả táo có vị chua, ngọt chưa bao giờ giống nhau. 

Dẫu sao, tôi đã có những chiều thật dịu dàng và bay bổng với hạnh phúc của người khác. Và "Nghi", dù cô ấy là nơi cuối cùng chàng trai ấy quay về, đã để "Nguyên" của tôi ở lại để quay về. Nhưng cô ấy xứng đáng với điều đó, và chưa bao giờ tôi bỏ rơi cô ấy trong những góc đời sống của mình! 

Bởi, tôi hiểu!
----

Dịu dàng....

Hoa găng tím
Gần đây, em có một cảm giác giống như thèm khát sự dịu dàng.

Em không biết tìm nó ở đâu cả. Người ta tìm đâu ra sự dịu dàng, nhỉ? 

Có cảm giác dịu dàng nào có thể nắm bắt được không, bởi em muốn giữ chúng lại, em khao khát giữ chúng lại. Vì sự dịu dàng đến với em hoảng hốt quá, giống như một màu khăn xanh, một cảnh phim xúc động, những ánh mắt không lời, những câu nói đơn giản mà dội vào tim em mãi, giống như một bông hoa nhỏ xinh nở trên cành cao, một cơn gió mát lành, một tia nắng ấm áp hoặc một điều gì đó nhẹ nhàng, đẹp đẹp, rất đời thường thôi... Vậy mà toàn những thứ chẳng bao giờ em có thể giữ lại, để thỉnh thoảng thôi - đem ra ngắm nghía, mỉm cười... 

Nên đôi khi thèm khát, em lại thấy tiếc, thấy nhớ... Mà cứ cố tìm lại chẳng bao giờ thấy....

Có 1 sự dịu dàng như thế này: Chị gái sắp chuyển đến ở gần nhà em. Chỉ cần nghĩ đến điều đó trái tim em đã rộn ràng vui rồi. :D Ngoài mẹ, chị là người phụ nữ hiểu và hi sinh nhiều vì em nhất. Chị với em là một điều gì đó không thể thay thế, không thể tách rời. 

Ngày của những thông tin không hẳn là đáng buồn nhưng chẳng thể vui. Theo những cách khác nhau, người ta chia ly và để lại một khoảng trống đầy cô đơn trong đời nhau.... Những nỗi cô đơn cần thiết để lắng đọng.

"...Em như cái bóng vô hình nơi tim anh..."

Khi nghe Hà hát câu hát ấy, cuộc sống dường như đã bước đi được cả một quãng đường, cả một khoảng trời riêng tư lồng lộng gió. Có những ký ức tồn tại trong em như những mảnh giấy rách. Em cứ ngồi và tỉ mẩn ghép lại. Càng ghép càng nao lòng. Cuộc sống mà. Mọi thứ vỡ tan theo những cách khác nhau. Nó chưa bao giờ là một trình tự và chỉ tuân theo quy luật của cảm xúc
 
Thật là một entry rối loạn!:)

Love me tender...


Tự dưng.

Em muốn viết một điều gì đó thật dịu dàng.

Giống như màu xanh mát của hai cây lộc vừng trước cổng công ty, những lá non xanh và những chùm hoa đang kết nụ. 

Giống như cái mùi thơm thơm của cỏ, của hoa, của đất, của nắng sớm trong không khí sáng nay. 

Giống như cái lạnh mơn man qua cổ họng em rơi rát bỏng. Giấc ngủ trưa ngắn ngủi. 

Cũng như cái giọng nhè nhẹ êm êm của Kiều Tuyết ngay lúc này. Em vẫn thích làm việc với Kiều Tuyết. Chị ấy luôn giản dị, nhẹ nhàng và làm việc rất nghiêm túc cũng như rất tình cảm. Em vẫn nhớ có một lần Tuyết đọc một cách rất cảm xúc bức thư từ một bạn gái gửi bài "Chỉ là giấc mơ" cho người bạn trai ở Nhật bản. Em nhớ cả lần Tuyết ngồi trong phòng thu, lặng người khóc sau khi đọc tin 9 người chết do va chạm với tàu hỏa. Em gõ vào hệ thống: "Cố gắng bình tĩnh chị nhé!"...

Cuộc sống.

Ngày ngày em vẫn chuyển tải đi những thông điệp yêu thương, hờn giận, những lời chúc tốt đẹp mà người ta muốn dành cho nhau. Đôi khi là nỗi buồn khiến chính em, khi biên tập lại những dòng cảm xúc đó cũng rơi nước mắt. Đôi khi là những điều nhẹ nhàng khiến người ta khẽ mỉm cười. Đôi khi là những lời nói khiến cho mọi người đều cảm thấy ấm áp...

Màu xanh.

Có lẽ chính là gam màu mà bây giờ em khao khát nhất. Màu xanh của lá, màu xanh của trời, màu xanh của nắng, của những giọt sương lắng đọng... Màu xanh dịu dàng mang theo sự mát lành của những cơn gió tự do. Màu xanh là bầu trời cho loài chim sẻ danh đôi cánh mỏng. Màu xanh là cánh đồng khiến mắt em muốn ngủ quên. Qua những ngày mùa đông giá lạnh và ảm đạm, người ta mới biết yêu thương những khoảnh khắc này...

Những câu chuyện.

Đã lâu rồi em không viết những câu chuyện. Những câu chuyện êm như khói. Những cái kết nhẹ nhàng và mở ra cả một bầu trời. Và vẫn là cái cảm giác hạnh phúc và ngạc nhiên khi em đọc lại những gì mình từng viết. Có những điều em chỉ giữ cho mình. Có những điều chỉ riêng mình em hiểu. Những câu chữ gom nhặt dịu dàng, nhặt gió và nắng nhẹ, mặt những mùi hương, nhưng nụ cười, những yêu thương... và gói lại nguyên vẹn, cho em, cho em!

Em.

Em yêu những ngày tháng này biết bao!

Lối thoát

Bao giờ mình mới thoát khỏi những cơn ác mộng này?

Bao giờ mình mới thoát khỏi những ám ảnh này?

Không thể chối bỏ. Nó theo mình trong những phút suy nghĩ lơi lỏng.

Nó theo mình vào cả những giấc mơ.

Sự ích kỷ và hèn nhát của mình!

Trong những giấc mơ ấy, mình đã làm những gì? Mình đã đấu tranh gì để giữ lại những gì LÀ CỦA MÌNH???

Mình chỉ chạy trốn. 

Mình chỉ chấp nhận. Và ra đi. 

Mình ghét những "cảm giác", "dối trá", "ám ảnh".

Mình cần một lối thoát!
----

The sound of silence




Giữ ở đây để nghe!

Em.... là mưa.......

Hôm nay, em thích cái title này: "Em là mưa!"

Em thèm cái cảm giác của cơn mưa mùa Hạ, mạnh mẽ, xối xả, mát lành. Em là một phần của đám mây vỡ tan. Em theo gió và em yêu đất, những cây xanh, lá non, những cành nâu khô khốc. 

Con đường mưa đông đúc dòng người qua lại với những chiếc áo mưa trùm nhìn như những con dơi đầy màu sắc. Và bên những mái hiên, người ta vẫn chờ sự lãng mạn xuất hiện trong những cơn mưa giữa mùa Hạ. Em thích cả màu đỏ rực của hoa phượng trong mưa. Thích cái màu tươi sáng của lá, điệu nhảy của gió trên những cành cây, và giai điệu của mưa trên những mái nhà rêu cũ. 

Mưa mùa hạ, cái rùng mình mát lạnh và se sẽ ấm hương hoa với Kenzo Flowers. Nỗi nhớ thoảng qua và vương vấn đâu đó trên cửa sổ tầng hai của ngôi nhà cũ kỹ trên phố Đào Tấn. Mái tóc ướt mưa mỉm cười. Sự dịu dàng và bình thản của hoa Hoàng Yến. Ừ, màu hoa ấy rất bình thản, thoáng vui mà cũng thoáng buồn.

Em là mưa. Em thèm lắm, được nhìn thấy hình ảnh một ông cụ tóc bạc đeo kính ngồi đọc báo bên cửa sổ mưa. Hình ảnh đã đi qua một lần trong đời, như một dấu chấm cho mọi nốt thăng mạnh mẽ và dữ dội, như là khao khát của em được lưu giữ lại tất cả những bình yên và êm ái, nghỉ ngơi và suy ngẫm của đời sống này!

Em là mưa. Mưa. Phiêu lưu qua những tầng mây, nhìn thế giới trải rộng ra, rồi vỡ ra, rồi tan vào mặt đất. Chẳng cần gì hơn. Chỉ cần là một hạt mưa giữa gay gắt trời Hè!

Ảnh độc những lần đi "phượt" =))

Ôi xem cái bài này đúng là cười đau hết cả ruột!

Đi du lịch, nhất là đối với dân "phượt" được trải nghiệm rất nhiều điều thú vị trên đường đi. Và sau mỗi chuyến đi, họ đã ghi lại những hình ảnh thú vị, hài hước...
Ảnh chụp tại đường lên Mèo Vạc (Hà Giang) đoạn dốc đi Niêm Sơn (hướng Bảo Lạc), có 2 nhà rửa xe cạnh tranh nhau. (Ảnh: HolyTrinity)'





Người các tỉnh vùng cao Hà Giang, Lào Cai, Yên Bái rất hay làm mất chìa khóa, vì vậy có dịch vụ... photo chìa khóa để phục vụ nhu cầu đồng bào nơi đây. Đây là cách viết tắt của 2 dịch vụ: photocopy và đánh chìa khóa (Ảnh:harchitec)

Ảnh chụp tại đèo Thung Khe. Đèo Thung Khe rất đẹp nhưng cũng rất nguy hiểm do dốc, đá lở thường xuyên. (Ảnh: HolyTrinity)

Quán 'treo đầu dê bán thịt chó' - (Ảnh:musstol)  
Quán "Đa tình Đa cảm" trên phố "Hàn Quốc" ở Hà Nội - (Ảnh: longlostlust)

Chụp tại quán nhậu (Ảnh:hoangnguyen84)

Không được phép nôn vào nhà vệ sinh, chỉ được nôn ... xuống ruộng - (Ảnh:linhlap)
Nhà vệ sinh hiếm có (Mình đã bàn với R ngố làm 1 cái như này khi nào có nhà mới=)) ) - (Ảnh:alo_tongdaiday)  


Ảnh chụp tại Hà Tiên - (Ảnh: thichsoluon)
ATM thật thà - (Ảnh: HolyTrinity)
Ảnh chụp trên đường đến Buôn Đôn. (Ảnh:mystery02)
Đình sản cho chó và mèo - (Ảnh:cuong1102)
Dịch vụ mì tôm cho cá ăn tại suối Lê Nin (Cao Bằng) - (Ảnh:hoawngx)

Trông xe thật thà - (Ảnh:favourite)
  •  Theo VNN