Tim anh trôi về em
Sáng tác: Quốc Bảo
Thể hiện: Lê Hiếu
Lê Hiếu luôn đưa tới tôi những cảm xúc thật tuyệt vời về cách thể hiện tình yêu giản dị, đời thường nhưng vô cùng sâu sắc với những bài hát, những ca tư và giọng hát sạch sẽ, trong trẻo của anh.
"Tôi yêu Hiếu hát nhạc của Bảo". Giống như những ca từ đó từ một xứ xở tràn ngập thứ tình yêu tận hưởng trong im lặng và chỉ dành riêng cho giọng hát của Hiếu.
"...
Dù nắng hay mưa dầm, khi tìm em, nghe em thoáng vui
- Là cơn vui kia sẽ nuôi anh dài bất tận
Đến nghe em cười, anh về nghe thêm trong giấc mơ..."
Là "Nhớ" (Châu Kỳ st) đã trở thành một điều gì đó có quá nhiều ý nghĩa trong cuộc đời tôi bằng những câu từ đơn giản và đời thường:
Nhớ by Lê Hiếu
Sáng tác: Châu Kỳ
"Mùa mới trong tim ta hay em đang dệt nắng tràn trề"
"Em đang vui hay ta đang hồi nhớ giọng cười"
"Có em ta thêm bình yên - Có ta em thêm hồn nhiên cười nói"....
Tôi luôn nghĩ rằng tình yêu trong những ca khúc mà Lê Hiếu hát là thứ tình yêu chỉ dành riêng cho một người. Người con gái đó tồn tại giống như cỏ cây, hoa lá, như nắng, như gió, như sắc màu và nắng vàng. Cô ấy mang đến niềm vui, cô ấy mang hạnh phúc đặt tất cả vào đôi bàn tay người đàn ông của mình. Mọi vui buồn, hạnh phúc và buồn khổ trôi qua trong đời cô ấy như những làn gió thoảng. Nó không dữ dội và cũng không để lại quá nhiều ám ảnh mà mang lại những nỗi nhớ da diết như người ta khát thèm cảm giác yên bình. Cô ấy yêu với một tình yêu ngây thơ, sống một cuộc đời vô tư, nhân hậu và yêu thương mọi người, cô ấy không suy nghĩ quá nhiều và biết đơn giản hóa nhiều vấn đề. Nó khiến cho cuộc sống của cô ấy và của những người xung quanh. Cô gái ấy, thật khác con người tôi, là người mà tất cả đàn ông trên thế giới muốn có. Và người đàn ông có được một người - giống như - cô ấy, là một trong những đàn ông hạnh phúc nhất thế giới này. Cô ấy là Nghi trong "Mắt Trầm", và cuối cùng người đàn ông ấy dù có vướng hồn mình vào những ám ảnh của người con gái của quá khứ, vẫn trở về yên lành trong vòng tay mềm ấy.
Người đàn ông của tôi, hẳn nhiên không phải nằm trong số những người may mắn có được một người phụ nữ như vậy, bởi anh ấy đang có Tôi.
"Đầu óc không có nhiều những con số, nhưng trái tim lại có quá nhiều nỗi buồn".
Những nỗi buồn của tôi đã cất cánh bay đi nhiều kể từ khi anh ấy đến. Khi ở cạnh anh ấy, tôi không đủ thời gian cho những suy tư vẩn vơ, cho ưu phiền và những vết thương đã xanh rêu. Có lẽ một phần bởi thế nên tôi ở lại. Người đàn ông của tôi, bởi anh không trói tôi lại, nên tôi không khao khát ra đi...
Tôi vẫn nghĩ những người tôi đã gặp và có - thể - yêu trong cuộc đời này, đó hẳn phải là cuộc gặp gỡ của số phận. Số phận đã đưa nhiều người đến và đi. Có người chỉ thoáng qua trong những chán nản và tuyệt vọng kiếm tìm. Có người đi rồi hằn lại trong tim tôi những vết đau và những ám ảnh không bao giờ có thể phai mờ. Và đến giờ, chỉ có một người mang hạnh phúc ở lại bên tôi.
Có thể tôi không mang lại cảm giác của chàng trai trong "Nhớ": "Em đang vui, hay ta đang hồi nhớ giọng cười". Có thể tiếng cười của tôi không đi vào giấc mơ của anh như tiếng cười của cô gái ấy: "Đến nghe em cười, anh về nghe thêm trong giấc mơ". Nhưng tôi là tôi. Và số phận đã đưa tôi đi về góc phố đó, để tôi tìm thấy anh và gắn đời chúng tôi lại với nhau bằng những cam kết thiêng liêng.
Cuộc sống có quá nhiều góc cạnh để ta thưởng thức. Sẽ không có góc nhìn nào có thể trùng với góc nhìn nào, và những quả táo có vị chua, ngọt chưa bao giờ giống nhau.
Dẫu sao, tôi đã có những chiều thật dịu dàng và bay bổng với hạnh phúc của người khác. Và "Nghi", dù cô ấy là nơi cuối cùng chàng trai ấy quay về, đã để "Nguyên" của tôi ở lại để quay về. Nhưng cô ấy xứng đáng với điều đó, và chưa bao giờ tôi bỏ rơi cô ấy trong những góc đời sống của mình!
Bởi, tôi hiểu!
----