Tạm biệt!

Nhiều thứ!

Có cái nhớ.
Có cái quên.

Những tin nhắn đọc muộn rất muộn.
Một vài gương mặt.
Sinh nhật bạn.
Vài cảm giác yêu thương.
Vài thứ đánh mất.
Đời sống độc thân vui vẻ.

Nhìn mảnh đời đã đi qua đầy hoang tàn và nhiều tiếc nuối.

Người này.

Kẻ kia.

Những người viết ra được những ca từ sâu sắc cuối cùng cũng chỉ là khoác lên mình vẻ giả tạo, hiểu đời, bận rộn và "quên" mất những điều mà họ từng khiến người khác rung động. Đâm ra là, sắc lạnh, nhộn nhạo, hào hứng và chạy theo cái dòng ồn ã. (Xin lỗi anh Dương Khắc Linh).

Có nhiều người đã làm tôi tin rằng họ sẽ hạnh phúc với thứ họ đã chọn. Tôi vẫn nói với họ rằng những điều đó không đoán trước được. Có lẽ họ không tin tôi. Tôi nguyện cầu họ hạnh phúc, có thể, sẽ bình thản nhìn họ đau khổ, và nhẹ nhõm thở khi họ thực sự biến cái họ mong muốn trở thành hiện thực.

Tôi không gọi cho họ. Rất nhiều HỌ. Bởi cảm giác bỗng dưng như SỢ. Rằng tôi đang bị quên lãng, giống như tuổi trẻ của tôi đang ra không cách nào kìm lại. Có một thời, tôi đã không quan tâm đến thời gian CỦA mình nhiều như vậy. Những ngày đó, đã xa rồi. 

Tôi nghĩ nhiều đến cổng trường. Cánh cổng trường đại học của tôi, 336 Nguyễn Trãi - Thanh Xuân - Hà Nội. Có biết bao nhiêu yêu thương và niềm vui của tôi đã chôn vùi nơi đó. Có ngày nào, tôi quay lại (dù nó ở rất gần nhà tôi - sắp - ở), tôi bước qua cánh cổng, ngồi vào một cái ghế đá và giữ lấy mùi cỏ, mùi đất, giống như hương thơm của quá khứ. Chỉ ước gì tôi không phải nhìn vào nơi đó và nghĩ đến 1 vài con người, cảnh tượng, mà tôi không hề muốn nghĩ.

Phố. Hà Nội nơi ấy, chắc đã quay lại đời sống thường nhật. Phố tôi đã xa, đã quên, đã quên tôi, đã xa tôi. Còn nhớ. Tôi sẽ không xa nữa, nhưng cảm xúc yêu thương của một thời trẻ dại, phố! Phố!... Hẳn sẽ chẳng thể trẻ lại, chẳng thể quay về. Rồi những bông hoa màu trắng sẽ rơi trong câm lặng, khi tôi đang ngủ quên. Tôi vẫn sẽ đi, hối hả đi. Nguyễn Trãi, Nguyễn Tuân, Phạm Hùng. Tây Sơn, Nguyễn Lương Bằng, Trần Hưng Đạo, Quán Sứ... Thỉnh thoảng giật mình chậm lại, có thể sẽ rơi nước mắt vì tiếc nuối, vì mình đang đánh mất một phần linh hồn...

Tạm biệt.

Giống như một sự đánh rơi.

Hụt!

Tạm biệt!

Tạm biệt.
Chia sẻ ngay với bạn bè bài viết này
Facebook Pinterest Email

0 comments:

Post a Comment