The Great Gatsby, cú shock nặng nề về thị giác và cảm xúc.


Tôi đã không trông chờ những điều này khi bước chân vào phòng chiếu. 

Một bữa tiệc thị giác thực sự kinh điển với phong cách Vintage của nửa đầu thập niên 90, từ trang phục, make up, cho đến nghệ thuật sắp đặt và bài trí. Những gì xa hoa nhất, lộng lẫy nhất, bẩn thỉu, bần cùng và ti tiện nhất. Chúng sinh động và sắc nét đến mức khiến người xem phải run rẩy. 

Ngôi nhà gỗ với vườn cây và lối đi trải sỏi. Cảnh biển với ánh đèn xanh như giấc mơ ma mị và ám ảnh.  Những dải lụa trắng trong phòng khách, cô gái với chiếc nhẫn kim cương lấp lánh và chiếc tràng kỷ dài lười biếng. Giọng nói nhẹ như gió. Những bài hát va thẳng vào tim, nhẹ nhàng như tiếng khóc, như lời ru, như cơn gió thổi qua cánh đồng, không rào chắn, không ngăn cản, xoáy thẳng vào cảm xúc. 


Những họa tiết cổ điển, vẻ đẹp tuyệt vời của bữa tiệc 5 người điên cuồng và thác loạn, vẻ đẹp của những điều bẩn thỉu, sự phản bội, dối trá, bản năng và sự tha hóa đạo đức. Tôi căm ghét cảm xúc đó, và đồng thời lại ngưỡng mộ vẻ đẹp của những cảnh quay đó. 



Nụ cười ngây thơ ấy cuối cùng đã chấm dứt một tình yêu, giết chết người tình và ra đi không hề ngoảnh lại.

Tình yêu của Gatsby thực sự khiển tôi kinh sợ và khổ tâm. Tình yêu biến con người ta trở nên nhiệt tình, hung hãn và đầy mưu kế. Cuối cùng cũng chỉ để gặp lại nụ cười của nàng, cũng bởi sự ám ảnh của nụ hôn đầu tiên. Tình yêu đưa một kẻ nghèo kiết xác, bị tước đoạt, trở thành một đại gia, thắp sáng mọi ánh đèn, những bữa tiệc pháo hoa và rượu để tìm đường đưa nàng trở vể. Và chàng chết. Chàng rơi xuống mặt nước xanh thẳm, mang theo niềm tin về cuộc gọi cuối cùng từ nàng, thứ mà nàng chẳng thể nào đủ dũng cảm mà làm được. 

Daisy...

The Great Gatsby. Bộ phim đã lấy đi của tôi nhiều nước mắt, không chỉ bởi sự bi thương, mà còn ở vẻ đẹp đến câm lặng của những góc máy, những cảnh quay, những cảm xúc, âm nhạc và màu sắc. 

Không hẳn là mất mát, cũng không thể lấp đầy. Hãy đón nhận The Great Gatsby như những gì bộ phim có thể truyền tải: Hào hùng, chói lóa, ma mị, ám ảnh và bi thương, tình bạn, tình yêu, bản năng, lòng dối trá, và sự phản bội... 

Bộ phim hay nhất trong mùa Hè 2013, một trong những kinh điển của kinh điển. Với vô số cảm xúc hỗn loạn. Và rất nhiều điều sẽ khiến tôi không thể quên!

Giấu đi thật kín!


...

:).

Thường thì tôi thích viết về những điều đã qua. Như một cách để nhắc mình nhớ, để khỏi đánh rơi và lãng quên những kỷ niệm đẹp đẽ. 

Tôi. Một kẻ quá đãng trí. Dù không muốn nhưng rồi cũng để rơi rớt những điều mình vẫn hằng nâng niu và trân trọng. Rồi một ngày, tôi bất chợt quay về và vô tình tìm thấy, những lúc đó sẽ là những cú shock nho nhỏ. 

À, tôi cũng có ngày hôm qua, thế đấy!

Sâu trong tim tôi là sự ích kỷ. Hẳn nhiên chẳng thể mong thời gian và trái tim ngừng lại vì mình. Nhưng sự lãng quên khiến tôi buồn lắm. Thế mà sự lãng quên đôi khi lại làm cho tôi an tâm và vững vàng hơn nhiều, dẫu trái tim tôi buồn. Như lúc này.

Tôi có 2 con mèo. Con mèo Mon là nũng nhất, hay nhảy lên ghế, đưa 1 chân chạm vào tôi và ngước nhìn để tôi chỉnh lại tư thế và cho hắn ngồi lên lòng và vuốt ve hắn. Khi tôi không làm như thế nữa, hắn ẻo lả kêu "Meo!" nhắc nhở. Hắn là mèo Mon. 

Gần đây những con cá tôi nuôi đã chuyển màu. Tôi là mẹ của chúng, sau khi mẹ chúng nhảy ra khỏi hồ cá và tự tử bằng cách chết khô, tạo ra một cảnh tượng hãi hùng khiến tôi giờ còn nhớ. Những con cá sau 4 tháng giờ đã lớn nhiều, và đuôi của chúng bắt đầu khởi sắc cam. Chúng bơi tía lia trong cái bể bé tẹo và xúm xít mỗi lần nhìn thấy tôi đi qua, tưởng mình sắp được cho ăn. Chúng sinh ra trong cái bể bé tí tẹo đó, lớn lên trong đó nên chắc sẽ chẳng chết sớm, cũng chẳng nhảy khỏi bể như mẹ chúng. Có 1 con bị dị tật ở đuôi. Nguyên nhân là do tôi, trong 1 lần thay nước, do chúng còn quá nhỏ nên phải dùng muôi múc chúng ta, rồi đè lên nó và đuôi nó bị chảy máu. Tôi phải thả riêng nó trong 3 ngày, tưởng nó chết, dè đâu nó vẫn sống, giờ thì là 1 trong những con to béo nhất đàn. Với cái đuôi chấm phẩy và dáng bơi khác thường. 

Có nhiều điều làm tôi chán nản. Có nhiều điều làm tôi buồn. Lo lắng. Sợ hãi.

Nhưng sẽ ổn thôi.

Hiện tại của tôi giờ là như vậy.

Là Tôi.