Rainy Days..


Hà Nội đang chuyển mùa bằng những cơn mưa. 

Đêm qua, sau những cơn đau điên cuồng ở vùng thượng vị, giọng nói run run xót xa an ủi của chồng. Ngủ thiếp đi trong cơn đau mệt lả và sáng chẳng muốn mở mắt bởi vì mưa. Cơn đau cũng biến mất giống như vừa trải qua ác mộng

Chắc tối nay là gió lạnh về.

Ngôi nhà đang ở những ngày sửa chữa cuối cùng. Hi vọng giữa tuần sau có thể chuyển về ở hẳn. Ấm áp, gọn gàng... Cái cảm giác trái tim nhảy nhót khi nhìn bộ sofa mới do chính tay mình lựa chọn thiết kế, từ kiểu dáng, chất vải. Vẫn đang hồi hộp đợi rèm may xong. Hồi hộp chờ ngày vợ chồng mình có một tổ ấm riêng thực sự, và cũng mong chờ sớm có tin vui để hạnh phúc được trọn vẹn. 

Đường xa lắm. Nhưng nghĩ về ánh đèn ấm áp nơi phòng khách, lại muốn về!:)

Nghĩ đến những ngày mùa Đông đang tới, nghĩ đến những sáng chủ nhật lạnh giá tỉnh dậy, mở cánh cửa ban công, để cho gió lạnh ùa vào và rúc người vào chăn ấm mà ngắm bầu trời xam xám...

Căn nhà nơi tôi có thể ngắm những ánh sáng lấp lánh trước khi chìm vào giấc ngủ. Nơi bắt đầu cho những nỗ lực, hi vọng và mong sẽ là nơi tràn ngập tình yêu...!

The Great Gatsby, cú shock nặng nề về thị giác và cảm xúc.


Tôi đã không trông chờ những điều này khi bước chân vào phòng chiếu. 

Một bữa tiệc thị giác thực sự kinh điển với phong cách Vintage của nửa đầu thập niên 90, từ trang phục, make up, cho đến nghệ thuật sắp đặt và bài trí. Những gì xa hoa nhất, lộng lẫy nhất, bẩn thỉu, bần cùng và ti tiện nhất. Chúng sinh động và sắc nét đến mức khiến người xem phải run rẩy. 

Ngôi nhà gỗ với vườn cây và lối đi trải sỏi. Cảnh biển với ánh đèn xanh như giấc mơ ma mị và ám ảnh.  Những dải lụa trắng trong phòng khách, cô gái với chiếc nhẫn kim cương lấp lánh và chiếc tràng kỷ dài lười biếng. Giọng nói nhẹ như gió. Những bài hát va thẳng vào tim, nhẹ nhàng như tiếng khóc, như lời ru, như cơn gió thổi qua cánh đồng, không rào chắn, không ngăn cản, xoáy thẳng vào cảm xúc. 


Những họa tiết cổ điển, vẻ đẹp tuyệt vời của bữa tiệc 5 người điên cuồng và thác loạn, vẻ đẹp của những điều bẩn thỉu, sự phản bội, dối trá, bản năng và sự tha hóa đạo đức. Tôi căm ghét cảm xúc đó, và đồng thời lại ngưỡng mộ vẻ đẹp của những cảnh quay đó. 



Nụ cười ngây thơ ấy cuối cùng đã chấm dứt một tình yêu, giết chết người tình và ra đi không hề ngoảnh lại.

Tình yêu của Gatsby thực sự khiển tôi kinh sợ và khổ tâm. Tình yêu biến con người ta trở nên nhiệt tình, hung hãn và đầy mưu kế. Cuối cùng cũng chỉ để gặp lại nụ cười của nàng, cũng bởi sự ám ảnh của nụ hôn đầu tiên. Tình yêu đưa một kẻ nghèo kiết xác, bị tước đoạt, trở thành một đại gia, thắp sáng mọi ánh đèn, những bữa tiệc pháo hoa và rượu để tìm đường đưa nàng trở vể. Và chàng chết. Chàng rơi xuống mặt nước xanh thẳm, mang theo niềm tin về cuộc gọi cuối cùng từ nàng, thứ mà nàng chẳng thể nào đủ dũng cảm mà làm được. 

Daisy...

The Great Gatsby. Bộ phim đã lấy đi của tôi nhiều nước mắt, không chỉ bởi sự bi thương, mà còn ở vẻ đẹp đến câm lặng của những góc máy, những cảnh quay, những cảm xúc, âm nhạc và màu sắc. 

Không hẳn là mất mát, cũng không thể lấp đầy. Hãy đón nhận The Great Gatsby như những gì bộ phim có thể truyền tải: Hào hùng, chói lóa, ma mị, ám ảnh và bi thương, tình bạn, tình yêu, bản năng, lòng dối trá, và sự phản bội... 

Bộ phim hay nhất trong mùa Hè 2013, một trong những kinh điển của kinh điển. Với vô số cảm xúc hỗn loạn. Và rất nhiều điều sẽ khiến tôi không thể quên!

Giấu đi thật kín!


...

:).

Thường thì tôi thích viết về những điều đã qua. Như một cách để nhắc mình nhớ, để khỏi đánh rơi và lãng quên những kỷ niệm đẹp đẽ. 

Tôi. Một kẻ quá đãng trí. Dù không muốn nhưng rồi cũng để rơi rớt những điều mình vẫn hằng nâng niu và trân trọng. Rồi một ngày, tôi bất chợt quay về và vô tình tìm thấy, những lúc đó sẽ là những cú shock nho nhỏ. 

À, tôi cũng có ngày hôm qua, thế đấy!

Sâu trong tim tôi là sự ích kỷ. Hẳn nhiên chẳng thể mong thời gian và trái tim ngừng lại vì mình. Nhưng sự lãng quên khiến tôi buồn lắm. Thế mà sự lãng quên đôi khi lại làm cho tôi an tâm và vững vàng hơn nhiều, dẫu trái tim tôi buồn. Như lúc này.

Tôi có 2 con mèo. Con mèo Mon là nũng nhất, hay nhảy lên ghế, đưa 1 chân chạm vào tôi và ngước nhìn để tôi chỉnh lại tư thế và cho hắn ngồi lên lòng và vuốt ve hắn. Khi tôi không làm như thế nữa, hắn ẻo lả kêu "Meo!" nhắc nhở. Hắn là mèo Mon. 

Gần đây những con cá tôi nuôi đã chuyển màu. Tôi là mẹ của chúng, sau khi mẹ chúng nhảy ra khỏi hồ cá và tự tử bằng cách chết khô, tạo ra một cảnh tượng hãi hùng khiến tôi giờ còn nhớ. Những con cá sau 4 tháng giờ đã lớn nhiều, và đuôi của chúng bắt đầu khởi sắc cam. Chúng bơi tía lia trong cái bể bé tẹo và xúm xít mỗi lần nhìn thấy tôi đi qua, tưởng mình sắp được cho ăn. Chúng sinh ra trong cái bể bé tí tẹo đó, lớn lên trong đó nên chắc sẽ chẳng chết sớm, cũng chẳng nhảy khỏi bể như mẹ chúng. Có 1 con bị dị tật ở đuôi. Nguyên nhân là do tôi, trong 1 lần thay nước, do chúng còn quá nhỏ nên phải dùng muôi múc chúng ta, rồi đè lên nó và đuôi nó bị chảy máu. Tôi phải thả riêng nó trong 3 ngày, tưởng nó chết, dè đâu nó vẫn sống, giờ thì là 1 trong những con to béo nhất đàn. Với cái đuôi chấm phẩy và dáng bơi khác thường. 

Có nhiều điều làm tôi chán nản. Có nhiều điều làm tôi buồn. Lo lắng. Sợ hãi.

Nhưng sẽ ổn thôi.

Hiện tại của tôi giờ là như vậy.

Là Tôi.

She


Là sự lãng quên.

Sự im lặng chấm hết những ngày tháng cũ kỹ và phủ bụi. 

Kẻ ngây thơ ngày nào giờ vẫn còn nhớ những lời hứa mơ hồ. Lời chào tạm biệt. Hẹn ước. Ra đi. 

Lũ cá dịu dàng len lỏi bên những còn sỏi trắng và tìm thức ăn dư thừa sau bữa chính. Những cái bụng bạc lấp lánh vô tư. Kẻ tự do trong nước. Và bị cầm tù trong cái ao nhỏ của mình. 

Cô ấy thích nước. Thích biển. Rồi đâm ra thích cả cái bể bơi. Mỗi lần xuống nước là cảm thấy mình biến thành một giống loài khác. Dù bơi không giỏi, thở không đều và nhanh mệt.

Cô ấy thích màu xanh. Cái màu xanh hùng vĩ, hoang sơ và mát lạnh của rừng núi dường như vẫn còn đọng trong mắt cô ấy sau kỳ nghỉ.

Đã lâu rồi cô ấy không còn gặp lại những kỷ niệm.

Chẳng biết em có đôi lần ghé nơi này. Cũng chẳng biết em có bao giờ tự hỏi vì sao tôi lại im lặng rời xa em, rồi tự trả lời câu hỏi ấy. Nếu là em, là tôi, có lẽ chúng ta đều tự hiểu. Tôi nhớ về em không ngừng. Thương về em không ngừng. Vì thế tôi rời xa em.

Chẳng biết bạn có đôi lần ghé nơi này. Nhưng tôi an lòng vì dường như bạn đã có một bình yên khác. Nụ cười đã vô tư, lòng tin không chênh vênh và những kỷ niệm xưa đã thôi không dày vò nữa. 

Và em biết anh chẳng bao giờ ghé nơi này!:) Em cũng không còn tìm anh như cô bé ngây thơ của ngày xưa điên dại nữa. Em biết với mình rằng cô bé ấy không bao giờ lớn. Những điều đẹp đẽ cũng không bao giờ bay đi. Em có thể không nhớ ra, nhưng sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng cả. 

Sáng nay cô ấy thức dậy sau cơn ác mộng, gắng sức đẩy nỗi sợ hãi và lao vào vòng tay người đàn ông của cô ấy. Có thể bộ phim xem tối qua làm cô ấy ám ảnh và lo sợ. 

Nhưng .

Sẽ có người bảo vệ cho cô ấy. Dẫu là nỗi đau, dẫu là nỗi nhớ, dẫu là tiếc nuối. Dẫu là ám ảnh, là lo sợ.

Có người. 

Mèo ngắm hoa Sưa!:)
























Hà Nội của tôi những mùa Sưa yêu dấu!



Khoảnh khắc hạnh phúc.

Tôi trở lại là tôi, khi nhìn thấy màu hoa sưa trắng xóa trên nền xanh non dấu yêu nơi góc phố.

Mùa hoa Sưa đã đến từ lâu lắm, trước khi tôi nhớ ra, trước khi tôi kịp trở về. Dẫu sao thì cũng không quá muộn. Hoa còn đợi tôi. Vẫn nở trắng xóa và dịu dàng thơm ngát sau cơn mưa nhỏ đêm qua. Vẫn ùa đến bên tôi khi gió.

Tôi đã ngồi xuống góc phố ấy và giấc mơ ngủ quên ngày xưa lại trở lại. À, thì ra tôi cũng có ngày này. Ngày thấy hạnh phúc như xoay tròn quanh mình khi những cơn gió ùa tới mang theo lá và hoa. Hoa trắng đã rơi xuống tóc, rơi xuống vai áo, đã ùa vào tay tôi. Và tôi có người tôi yêu ở bên.

Những khoảng khắc lãng mạn, tình yêu và nhớ thương day dứt dường như đã bị cuộc sống nhấn chìm, dường như tôi đã quên mất để nâng niu, lại trở về trong mùa hoa Sưa. Ừ, về lại rồi.

Bạn sẽ chẳng thể quên được nếu đã từng đứng dưới những tán cây xanh ngắt, ngắm những chùm xoa trắng mê mỏi để rồi khi một cơn gió ào tới thổi tung đám lá, và loài hoa trắng ấy ngập đầy trong mắt. Sẽ chẳng thể quên được cảm giác hạnh phúc ấy, cái phút giây đáng sống, đáng hít thở và đáng yêu thương ấy!

Chẳng ai quên được Hà Nội, dù người ta vẫn đến và đi.